Page 3 of 3

Posted: 17 Apr 2006 18:51
by Quỳnh Hương
nhànhlantím wrote:hi các anh các chị, sau một thời gian tu tại gia để tập làm một người dzợ, em lại trở lại chiến trường xưa sau một thời gian rất ít lượn lờ.

Trang web cá nhân của em, mời các anh các chị ghé xem

http://www.tranlanchi.info

:lol:


Xem hết rồi, ngoài trang thơ và văn chưa ghé đọc vì đang trong sở làm .
Nhà mới đẹp, khang trang, nhã nhặn, kiến trúc giỏi lắm cái Nan ơi :)

Hôm nào vẽ họa đồ nhà cho chị wình nha :wink:

Posted: 18 Apr 2006 09:06
by Nhanh Lan Tim
hihi chị, em giúp được gì em giúp liền, em chỉ biết làm web tĩnh giống như vậy thui ạ
Chứ gì vẽ là nghề của em mà :D

Posted: 19 Apr 2006 04:53
by Quỳnh Hương
Nói đùa chứ làm webpage cực và mất thời giờ lắm , để cái Nan thời gian lo cho chàng và gia tăng nhân số nữa :P

Posted: 20 Apr 2006 11:15
by Nhanh Lan Tim
em nói thật mà, làm ko mất thời gian lắm sis ạ, trang của em nhiều dữ liệu up mới lâu, nên mất 2 tuần, chứ ko thì cũng nhanh lắm sis

:D

Posted: 20 Apr 2006 11:19
by Nhanh Lan Tim
Rót chi nhau muộn phiền

Trưa xuân phố vắng bóng em
Mặt trời ngần ngại ngủ quên chốn nào
Mây nằm yên
Lá thôi chao
Gió ngưng hát khúc ngọt ngào thuở xưa
Vươn tay
Tôi gạt cơn mưa
Hong khô mây trắng
Tôi đưa nắng về
Mong màu xanh
Ngập đường đê
Mong tôi tỉnh kiếp u mê khóc cười
Nắng thương tôi…
Rọi bầu trời
Em không thương…
Rót đời tôi muộn phiền.


021006
Phi Trúc

Posted: 22 Apr 2006 16:40
by Quỳnh Hương
nhànhlantím wrote:em nói thật mà, làm ko mất thời gian lắm sis ạ, trang của em nhiều dữ liệu up mới lâu, nên mất 2 tuần, chứ ko thì cũng nhanh lắm sis

:D


2 tuần là kỷ lục rồi ! chị có cái trang riêng mà mấy năm rồi cũng chưa xong :oops:

Posted: 16 Jun 2006 12:16
by Nhanh Lan Tim
Sis còn lười hơn em nữa :D

Đất Mẹ

Từng vuông đất nâu sồng màu áo mẹ
Đẫm trên lưng mằn mặn vị mồ hôi
Những vết chai, hằn chân chim nứt nẻ
Khoé mắt lo toan, trĩu gánh cuộc đời...


Từng vuông đất, mầm cựa mình khe khẽ
Hứng nắng xuân mới hửng cuối chân trời
Sỏi đá reo vang khi gió mùa thổi nhẹ
Mạch nước ngầm run rẩy đón mưa rơi


Từng vuông đất trầm mình trong hoang phế
Triền cát khô bạc một màu nắng phơi
Nơi đồng lợ, đất tìm ra tới bể
Ngày lại ngày se muối mặn trùng khơi


Từng vuông đất thấm trên mình giọt lệ
Của những trái tim đã sống kiếp con người
Biết yêu thương, biết khổ đau trần thế
Giờ hoá mình nuôi cây lá xanh tươi


Từng vuông đất nâu sồng màu áo mẹ
Thấm đẫm khổ đau, thấm đẫm nụ cười
Đỡ bước con chập chững ngày thơ bé
Và mãi bên con, suốt chặng đường đời


TLC