Trang Tho Minh Ho & Minh Ho Dao

Moderator: Quỳnh Hương

Minh Ho&Minh Ho Dao
Digital IC
Posts: 161
Joined: 31 Dec 2007 16:04

THẦM YÊU

Postby Minh Ho&Minh Ho Dao » 05 Nov 2009 09:38

Yêu em nhưng tôi cứ lặng câm
Mộng mơ ôm ấp bóng âm thầm
Thư tình đã viết không dám gởi
Cất giữ trong ngăn tủ tháng năm

Đến một hôm nhận được thiệp cưới
Báo tin mừng em đi lấy chồng
Nghe tim tôi nhói lên đau đớn
Ruột thắt từng cơn oặn thắt lòng

Từng đêm cô đơn tự trách mình
Tâm yếu mềm nên mất đời xinh
Để cho ngàn thu ôm nuối tiếc
Dấu yêu đầu hẹn kiếp lai sinh

Yêu em rồi tôi khó phôi phai
Hồn vấn vương ngày tháng cũ hoài
Mỗi khi tan trường tôi theo gót
bước chân em lặng lẽ nào hay

Minh Hồ

Minh Ho&Minh Ho Dao
Digital IC
Posts: 161
Joined: 31 Dec 2007 16:04

ĐÊM MƯA THU

Postby Minh Ho&Minh Ho Dao » 07 Nov 2009 18:52

Có những đêm
tôi chợt mình thức giấc
nghe gió thu về
kêu réo bên mành
hòa giọt mưa rơi
tí tách ngoài hiên
trổi bâng khuâng
triền miên trong đêm vắng

Sống nơi này
nhớ bên kia vô tận
bờ cách ly
bao giờ hết chia lìa
Từng phố xá thênh thang
đây chìm lắng
khi mùa biển động l
lặn ánh sao khuya

Hãy ru ta
vào giấc ngủ mộng thường
Tiếng thác đổ
thay tiếng gầm đại dương
Hãy cho nhau
tình yêu vị ngọt mật
Bởi đời người
như chiếc lá thu phai

Vạt nắng ban mai
mỏi mòn chờ đợi
lung linh ánh trăng
để gởi chân tình
hàn huyên tâm sự
mang thân chùm gởi
mong mưa tan
lúc trời rạng bình minh

Minh Hồ Đào
071109

Minh Ho&Minh Ho Dao
Digital IC
Posts: 161
Joined: 31 Dec 2007 16:04

Re: Trang Tho Minh Ho & Minh Ho Dao

Postby Minh Ho&Minh Ho Dao » 30 Nov 2009 18:24

XA EM

Em xa tôi từ mùa thu năm trước
Đến bây giờ vẫn bước lẻ cô đơn
Tôi cố quên vứt bỏ nỗi giận hờn
Nhưng sao mãi chập chờn hình bóng cũ

Em xa tôi từ phút giây tự thú
Em không còn hội tụ được ước mơ
Sẽ cùng tôi se mối kết duyên tơ
Hạnh phúc chẳng bao giờ cho vơi bớt

Tôi đâu ngờ có ngày tình hờ hợt
làm trái tim không ngớt nhịp nhói đau
đọng trên môi vị đắng thay ngọt ngào
nụ hôn đã từng trao nhau đắm đuối

Em xa tôi đàn lòng đành lạnh nguội
Thời gian sầu tựa núi biển mênh mông
Trời vào Xuân mà cứ tưởng còn Đông
Tâm giá lạnh, mắt lưng tròng chứa lệ

EM RA ĐI

Em ra đi khi tình đang rộ nở
Sắc hương lan rực rỡ thơm vô ngần
Nắng mai chào buổi sáng của trời xuân
Muôn chim hót vui dâng đầy mộng ước

Em ra đi mang theo lời thề trước
Là lứa đôi sánh bước mãi bên nhau
Dù dòng đời giông bão táp đến đâu
Vẫn không để nhạt màu hoa tình ái

Nay sao em lại rẽ đường ngang trái
Cho hồn anh chịu phải cảnh cô đơn
Đêm từng đêm trong giấc ngủ chập chờn
Giây phút rã keo sơn ngày tháng đẹp

Tưởng chừng như đã thành chàng thiếp
Thật êm đềm cho kiếp được thương yêu
Không bao giờ nghĩ lúc đi ngược chiều
Để nhìn cảnh cô liêu đời hoang phế

Em ra đi xóa tan ngày hôn lễ
Mà đã cùng tuyên thệ dưới trăng sao
Lỗi hẹn này chấm dứt cuộc tình trao
Hai trái tim lâm vào làn sấm sét

CÓ LÀM CHI BỐN MÙA

Mùa xuân em trở về
Vạn vật đều đam mê
Lá hoa đơm trổ nụ
Trái sai cành sum sê

Mùa hạ em thầm thì
Bên tiếng ve lâm li
Mỗi trưa hè nắng cháy
Thiêu đốt nỗi sầu bi

Mùa thu em buồn sao
Lá vàng bay rạt rào
Sương mù giăng phủ kín
Thái dương chìm nơi đâu

Mùa đông em lạnh lùng
Nhìn tuyết rơi khắp vùng
Phố phường tô màu trắng
Triền miên lò sưởi nung

Có làm chi bốn mùa
Xuân Hạ Thu Đông khua
Đời em ai thấu hiểu
Gian truân tả sao vừa

Ước ao được chia sẻ
Niềm đau khổ muôn đời
Than trách trong lặng lẽ
Ngày đêm ôi rã rời

KIẾM TÌM

Tôi kiếm tìm từ kiếp trước
Đường trần nguyện ước
Đến đời này vẫn chưa thấy đâu
Em ở đâu, em ở đâu?

Trong tim tôi
chưa tan khối đơn côi
những giọt nước mắt
còn đọng trên môi

Vị đắng không vơi
từng mùa thu lá rơi
em đi biến khát vọng
thành dây chuỗi sầu đời

Lối mộng trăm năm
vẫn còn xa xăm
triền miên tôi mang nỗi nhớ
hạnh phúc sao đành biệt tăm

TA VẪN CHỜ

Ta vẫn chờ mong
ngày quê hương
tròn niềm vui ước nguyện
đã mấy nhiêu năm dâu biển
lòng người mòn mỏi đầy vơi
trong trái tim chan chứa lệ rơi
kể từ khi đổi đời
chồng chất niềm đau ngất trời

Ta vẫn chờ mong
hoa quê hương
trổ lại màu
yêu thương trân quý
chôn liệm hồn héo úa
mấy nhiêu năm nụ cười
thay bằng tiếng khóc muôn nơi

Dòng sông tình đã xa rời
miền đất không ngơi
hũy diệt cội nguồn
chân lý bỏ buông
cho lũ cuồng phong cuốn
màn trời tự do
chẳng còn ấm no
như thuở nào
cảnh trai gái thôn làng
ca hát dạt dào
mỗi mùa lúa chín vàng
trên cánh đồng thênh thang

Ta vẫn chờ
trông đợi ngày
về lại quê xưa
nhìn những cơn mưa
nắng đổ chiều tà
bóng hoàng hôn
nhuộm tím chân trời
thơ mộng bao la

LẠNH LÒNG

Đâu có ngờ dòng sông tình rẽ lối
Lịm yêu thương, chôn khối ước tương lai
Ta và em xây dựng một lâu đài
hạnh phúc mãi đến ngày lìa trần thế

Đâu có ngờ lời cầu hôn ta trễ
Trước thành sau đành để mất người yêu
Miền đất hứa nay xơ xác cô liêu
Chỉ một thoáng bao điều tan vỡ hết

Dỡ dang rồi kể như tình đã chết
Ta sống trong mỏi mệt của linh hồn
dày vò vì bị mất dáng suy tôn
Thần tượng đã không còn bên suốt kiếp

Ôm giá ký ức nhớ nhung, trùng điệp
Tuyết tuông rơi là nghiệp của mùa đông
Cho trần gian chịu cảnh lạnh mênh mông
Nung lò sưởi cõi lòng vẫn thấy rét

011209


Return to “Thi Sĩ Ngàn Phương”

Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 2 guests