Sàigòn Ơi ! Ta Nhớ
Sài gòn ơi, nói sao vừa lòng ta nhớ
Nhớ khung trời, phố thị, nẻo đường xưa
Nhớ mênh mang từng đợt nắng, cơn mưa
Trời kỷ niệm tưới vun thời thơ ấu
Nơi ấy có bao tình thân thương cũ
Những nồng nàn lưu luyến khắc ghi sâu
Lớn trong tim dòng huyết thống luân lưu
Bừng mạch sống trong nguồn quê yêu dấu
Hoa trái thắm ươm tràn trong xương máu
Tiếng ngọt ngào lời mẹ hát ru con
Sài gòn ơi, nói sao vừa lòng ta nhớ
Mái nhà xưa khu vườn ngát bóng cây
Thuở hồn nhiên có mộng thắp trời mây
Tình sách vở, đời học trò thênh thang dong ruổi
Cùng bạn bè, chiều lang thang bao lối …
Nắng trưa về mùi cỏ dại ngây ngây
Những chiều mưa hơi đất ẩm say say
Hương tinh khiết bừng sớm mai tỉnh giấc
Ôi chất ngất chứa từng vuông tim óc
Bao nỗi niềm tha thiết gọi không tên
Sài gòn ơi, nói sao vừa lòng ta nhớ
Thưở xa người hồn nhuốm bệnh tương tư
Kiếp ngóng trông mòn nhịp thở hoang vu
Tim băng giá sầu bơ vơ phong kín
Loang vết phá sâu dần trong câm nín
Nghe lạc loài tâm bệnh nhớ thương ai
Tháng năm trôi tàn uá những mê say
Theo u uất chất chồng lên tê tái
Ôm ký ức ru đời phiêu du mãi
Vỡ vụn dần từng chiếc bóng tương lai
Cố vùi quên những mộng mị đổi thay
Giăng bóng lạnh cô đơn lòng viễn xứ !
Cát Tưởng
Sài gòn ơi, nói sao vừa lòng ta nhớ
Nhớ khung trời, phố thị, nẻo đường xưa
Nhớ mênh mang từng đợt nắng, cơn mưa
Trời kỷ niệm tưới vun thời thơ ấu
Nơi ấy có bao tình thân thương cũ
Những nồng nàn lưu luyến khắc ghi sâu
Lớn trong tim dòng huyết thống luân lưu
Bừng mạch sống trong nguồn quê yêu dấu
Hoa trái thắm ươm tràn trong xương máu
Tiếng ngọt ngào lời mẹ hát ru con
Sài gòn ơi, nói sao vừa lòng ta nhớ
Mái nhà xưa khu vườn ngát bóng cây
Thuở hồn nhiên có mộng thắp trời mây
Tình sách vở, đời học trò thênh thang dong ruổi
Cùng bạn bè, chiều lang thang bao lối …
Nắng trưa về mùi cỏ dại ngây ngây
Những chiều mưa hơi đất ẩm say say
Hương tinh khiết bừng sớm mai tỉnh giấc
Ôi chất ngất chứa từng vuông tim óc
Bao nỗi niềm tha thiết gọi không tên
Sài gòn ơi, nói sao vừa lòng ta nhớ
Thưở xa người hồn nhuốm bệnh tương tư
Kiếp ngóng trông mòn nhịp thở hoang vu
Tim băng giá sầu bơ vơ phong kín
Loang vết phá sâu dần trong câm nín
Nghe lạc loài tâm bệnh nhớ thương ai
Tháng năm trôi tàn uá những mê say
Theo u uất chất chồng lên tê tái
Ôm ký ức ru đời phiêu du mãi
Vỡ vụn dần từng chiếc bóng tương lai
Cố vùi quên những mộng mị đổi thay
Giăng bóng lạnh cô đơn lòng viễn xứ !
Cát Tưởng