Page 1 of 1

Gérard de Nerval, Épitaphe

Posted: 04 Dec 2007 11:39
by dtk
Épitaphe

Il a vécu tantôt gai comme un sansonnet,
Tour à tour amoureux insoucieux et tendre,
Tantôt sombre et rêveur comme un triste Clitandre.
Un jour il entendit qu'à sa porte on sonnait.

C'était la Mort ! Alors il la pria d'attendre
Qu'il eût posé le point à son dernier sonnet ;
Et puis sans s'émouvoir, il s'en alla s'étendre
Au fond du coffre froid où son corps frissonnait.

Il était paresseux, à ce que dit l'histoire,
Il laissait trop sécher l'encre dans l'écritoire.
Il voulait tout savoir mais il n'a rien connu.

Et quand vint le moment où, las de cette vie,
Un soir d'hiver, enfin l'âme lui fut ravie,
Il s'en alla disant : " Pourquoi suis-je venu ? "


Gérard de NERVAL (1808-1855)
(Recueil : Poésies diverses)

Mộ chí

Chàng đã sống, khi vui như sáo sậu,
Khi yêu đương, vô tư lự, dịu dàng,
Khi u ẩn, mơ màng tình thất vọng.
Rồi một hôm nghe cửa gõ nhẹ nhàng.

Ôi Thần Chết! Chàng xin người hãy đợi,
Còn đặt xong dấu chấm cuối bài thơ.
Và bình thản, chàng xuống nằm lặng lẽ,
Tận đáy hòm run rẩy lạnh, im chờ.

Người ta bảo, xưa chàng lười biếng lắm,
Cứ để bình khô mực rất thường khi.
Chàng muốn hiểu mọi điều, song cũng chẳng...

Cho tới khi, nghe mỏi mòn cuộc sống
Một chiều đông, cả linh hồn bay bổng
Chàng ra đi tự hỏi: "Đến làm chi?"


ĐTK
2007.12.04