L'isolement
Souvent sur la montagne, à l'ombre du vieux chêne,
Au coucher du soleil, tristement je m'assieds ;
Je promène au hasard mes regards sur la plaine,
Dont le tableau changeant se déroule à mes pieds.
Ici gronde le fleuve aux vagues écumantes ;
Il serpente, et s'enfonce en un lointain obscur ;
Là le lac immobile étend ses eaux dormantes
Où l'étoile du soir se lève dans l'azur.
Au sommet de ces monts couronnés de bois sombres,
Le crépuscule encor jette un dernier rayon ;
Et le char vaporeux de la reine des ombres
Monte, et blanchit déjà les bords de l'horizon.
Cependant, s'élançant de la flèche gothique,
Un son religieux se répand dans les airs :
Le voyageur s'arrête, et la cloche rustique
Aux derniers bruits du jour mêle de saints concerts.
Mais à ces doux tableaux mon âme indifférente
N'éprouve devant eux ni charme ni transports ;
Je contemple la terre ainsi qu'une ombre errante
Le soleil des vivants n'échauffe plus les morts.
De colline en colline en vain portant ma vue,
Du sud à l'aquilon, de l'aurore au couchant,
Je parcours tous les points de l'immense étendue,
Et je dis : " Nulle part le bonheur ne m'attend. "
Que me font ces vallons, ces palais, ces chaumières,
Vains objets dont pour moi le charme est envolé ?
Fleuves, rochers, forêts, solitudes si chères,
Un seul être vous manque, et tout est dépeuplé !
Que le tour du soleil ou commence ou s'achève,
D'un oeil indifférent je le suis dans son cours ;
En un ciel sombre ou pur qu'il se couche ou se lève,
Qu'importe le soleil ? je n'attends rien des jours.
Quand je pourrais le suivre en sa vaste carrière,
Mes yeux verraient partout le vide et les déserts :
Je ne désire rien de tout ce qu'il éclaire;
Je ne demande rien à l'immense univers.
Mais peut-être au-delà des bornes de sa sphère,
Lieux où le vrai soleil éclaire d'autres cieux,
Si je pouvais laisser ma dépouille à la terre,
Ce que j'ai tant rêvé paraîtrait à mes yeux !
Là, je m'enivrerais à la source où j'aspire ;
Là, je retrouverais et l'espoir et l'amour,
Et ce bien idéal que toute âme désire,
Et qui n'a pas de nom au terrestre séjour !
Que ne puîs-je, porté sur le char de l'Aurore,
Vague objet de mes voeux, m'élancer jusqu'à toi !
Sur la terre d'exil pourquoi resté-je encore ?
Il n'est rien de commun entre la terre et moi.
Quand là feuille des bois tombe dans la prairie,
Le vent du soir s'élève et l'arrache aux vallons ;
Et moi, je suis semblable à la feuille flétrie :
Emportez-moi comme elle, orageux aquilons !
Cô lập
Thường trên núi, dưới bóng gốc sồi già
Buổi hoàng hôn ác lặn, ngồi buồn bã
Đưa mắt nhìn lơ đãng cánh đồng xa
Dưới chân tôi, bức tranh đời diễn tả
Đây dòng sông thét gầm và sủi bọt
Lượn ngoằn ngoèo, chìm trong khoảng xa mờ
Kia mặt hồ trải rộng nước ao tù
Ngôi sao tối hiện trên trời xanh ngọc
Trên đỉnh núi choàng vương miện rừng đen
Bóng chiều vàng còn vương tia sáng cuối
Chuyến xe hơi của nữ hoàng bóng tối
Bay lên cao, bôi trắng xóa bờ bên
Trong khi đó, ngọn nhà thờ cao vút
Vang tiếng kinh lan rộng khắp khung xanh
Người lữ hành lắng nghe chuông, dừng bước
Tiếng động cuối ngày trộn nhạc thần linh
Cảnh êm đềm, hồn tôi giờ lạnh nhạt
Chẳng thấy gì bồng bột hoặc say mơ
Trái đất trông như bóng hình lang bạt
Mặt trời không ấm lại kẻ trong mồ
Đồi tiếp đồi, tôi mỏi mòn con mắt
Sáng rồi chiều, từ phương nam tới bắc
Tôi chạy tung, từng điểm khoảng mênh mông
Không nơi nào đón tôi câu hạnh phúc!
Đáng kể gì những lâu đài, thung lũng
Mái tranh vàng, sông núi, nỗi cô đơn
Quyến luyến chi những báu vật không hồn
Thiếu một người là trần gian trống rỗng
Vòng thái dương, bắt đầu hay chấm dứt
Mắt dửng dưng tôi ngó nó đi quanh
Trời tối, trong, đi nằm hay thức giấc
Có hề gì? Tôi chẳng đợi ngày xanh.
Khi dõi nhìn khoảng không gian rộng lớn
Thấy gì đâu toàn trống vắng hoang lương
Chiếu sáng chi, tôi chẳng hề ước muốn
Vũ trụ vô cùng, tôi cũng lạnh lùng
Song có lẽ, bên kia bờ tròn trịa
Nơi mặt trời có thật chiếu vòm cao
Nếu tôi được vùi xác tôi xuống đất
Liền hiện ra ngay trước mắt ước ao
Và say sưa nơi nguồn suối trông chờ
Và thấy lại cả niềm mong, tình ái
Điều lý tưởng mỗi tâm hồn hằng đợi
Ở trần gian chưa tên gọi bao giờ
Xe Bình Minh chở tôi theo ý nguyện
Ước vọng mơ hồ, tôi lướt tới Em
Lưu luyến chi, đất ăn nhờ ở tạm
Thanh khí gì với cõi đất xa miền
Và khi đó chiếc lá rừng đồng nội
Gió chiều lên cuốn vượt quá lũng nhai
Và tôi như chiếc lá vàng héo tội
Cuốn phăng đi, gió bão lạnh di hài!
ĐTK, 17.10.2007
Lamartine
Jump to
- Nhạc Nguyễn Minh Châu
- 2021-2030
- 2011-2020
- Phổ thơ Khảo Mai
- Phổ thơ Tiểu Vũ Vi
- Nhạc và lời Nguyễn Minh Châu
- 2001-2010
- Phổ thơ Quỳnh Hương
- Phổ thơ Như Hoa
- Phổ thơ Phương Vy
- Phổ thơ Mỹ Trinh- Hoàng Thy Mai Thảo
- Phở thơ Minh Hồ
- Phổ thơ Khang Nhi - Miên Thụy
- Phổ thơ Yên Chi - Cát Biển
- Nhạc Phổ Thông
- Nhạc Việt trước 1975
- Nhạc Pháp
- Nhạc Anh
- Classique
- Quán Nhạc - Composition Musicale - Music writing
- Giới Thiệu Nhạc Mới
- Thái Vũ: một dòng nhạc đã tắt
- Phạm Ngọc Lân
- Cùng Nhau Sáng Tác: Trở Về
- Học làm nhạc
- Các tác giả khác
- Santé - Taichi Intégral - Méditation -
- TaiChi Integral
- Tu Tập
- Quán Thơ - Poésies
- Xướng Họa
- Thi Sĩ Ngàn Phương
- Truyện Xưa Tích Cũ - Histoires Anciennes
- Dịch Thơ
- Thi Nhạc Giao Duyên - Musiques & Poèmes
- Cóc Cuối Tuần
- Học làm thơ
- Thơ Vui
- Thơ Sưu Tầm
- Quán Văn - Littérature - Writings
- Truyện Ngắn Truyện Dài
- Tùy Ý
- Tham Luận
- Thơ Ngâm Truyện Đọc
- Chuyện Vui
- Hội Họa - Hình ảnh - Photographie
- Việt Nam - Images du Viet Nam
- Bạn Bè - Famille et Amis
- Cây Cỏ Hoa Lá - Fleurs
- Du Lịch đó đây - Voyages d'ici et là - Travelling Reports
- Đối Thoại - Dialogues
- Say Hello ! Dire Bonjour !
- Next Cultural activities
- Trực Tiếp Truyền Thanh - En Direct - Live Recording
- Récital Đào Tuấn Ngọc
- Họp mặt Long Khánh
- Silicon Band Concert 2008
- Ra Mắt Tuyển Tập Phụ Nữ Việt
- Silicon Band Concerts -1999 -2005
Who is online
Users browsing this forum: No registered users and 5 guests