Cóc cuối tuần --- Nửa Mảnh Tình Chia

Trần Văn Lương
i5 processor
Posts: 350
Joined: 01 Oct 2007 21:09

Cóc cuối tuần --- Nửa Mảnh Tình Chia

Postby Trần Văn Lương » 28 May 2015 09:34

Kính gửi đến quý vị trưởng thượng và quý anh chị con cóc cuối tuần.

Dạo:
Người ta chia bạc chia tiền,
Mà sao tôi phải chia duyên hở Trời?



Cóc cuối tuần:


Nửa Mảnh Tình Chia
(Mọi sự trùng hợp với thực tế ngoài đời đều
là ngẫu nhiên ngoài ý muốn của người viết)


Anh yêu quý, em một mình còm cõi,
Chuyện lỡ làng, còn biết nói gì đây.
Dù cách anh chỉ tầm với đôi tay,
Mà vẫn chịu cảnh đêm ngày cô quạnh.

Bốn mươi mấy năm có anh bên cạnh,
Qua bao cơn nắng tạnh với mưa rào.
Lòng tưởng thầm dù đời có thế nao,
Mình cũng mãi sống bên nhau hạnh phúc.

Nhưng sông rồi có khúc,
Và đời người cũng có lúc gian nan.
Hoa xuân kia dẫu tươi đẹp muôn vàn,
Chung cuộc vẫn phải tàn theo số mệnh.

Mười năm trước, em bất thần đổ bệnh,
Anh đêm ngày xính vính chạy lo quanh.
Rồi bệnh lành, em vẫn thói đành hanh,
Việc lớn nhỏ bắt mình anh gánh hết.

Em vẫn biết anh quả tình mỏi mệt,
Mười năm dài đã mải miết hy sinh,
Đã vì em hứng chịu lắm cực hình,
Ngay khi cả chính mình anh không khỏe.

Anh cũng trải qua mấy lần mổ xẻ,
Nhưng anh không kể lể hoặc than phiền.
Em được voi, lại lấn lướt đòi tiên,
Anh hầu hạ liên miên không kịp thở.

Em có lẽ quá chanh chua cắc cớ,
Làm anh buồn và khổ sở bao phen,
Chẳng phải vì độc ác hoặc nhỏ nhen,
Thực ra chỉ tại thói quen làm nũng.

Đã lắm lúc em thấy mình không đúng,
Khi bắt anh phải cung phụng từng ly.
Nhưng thấy anh chịu đựng chẳng nói gì,
Em làm tới, nhiều khi hơi quá phận.

Sao lúc đó em không hề ân hận,
Chỉ lo tìm cách hả giận vu vơ,
Hành hạ anh đến tơi tả bơ phờ,
Anh vẫn nhịn, chẳng bao giờ to tiếng.

Nhưng xui xẻo lại bất thần đến viếng,
Thêm một lần mình gặp chuyện không may,
Sức khỏe anh bỗng suy sụp từng ngày,
Giờ chỉ biết quắt quay quỳ khấn vái.

Anh tới lúc cần bàn tay từ ái,
Thì bỗng đâu người gái đó hiện ra,
Yêu thương anh, lo sắp xếp cửa nhà,
Tình mình bỗng thành tay ba nhức nhối.

Ba phòng hai vách nối,
Từ đó mình chăn gối chia xa.
Em âm thầm lủi thủi tiếc ngày qua,
Anh sung sướng được người ta chăm sóc.

Em tự dặn lòng mình không được khóc,
Và cũng đừng trách móc chuyện ngày nay.
Chỉ vì em trót già néo đứt dây,
Vô tình đã tự mình gây sóng gió.

Em thành thật biết ơn người gái đó,
Đã sẵn lòng chịu khó đến nuôi anh.
Giờ thân em có khổ mấy cũng đành,
Áo đã rách, sao vá lành như cũ.

Em lẳng lặng sống cuộc đời quả phụ,
Và trong lòng luôn tự nhủ phải quên,
Rằng chồng mình đang sống ở phòng bên,
Cùng người khác ngày đêm vun hạnh phúc.

Em khắc khoải nguyện cầu từng giây phút,
Để cuối cùng, trong hụt hẫng xót xa,
Biết chẳng bao giờ gặp lại ngày qua,
Chút hy vọng mong manh đà thật tắt.
x
x x
Phòng khuê lạnh, người đàn bà quẹt mắt,
Ánh đèn mờ lạnh lẽo chắt qua song,
Văng vẳng nghe, chỉ cách một vách phòng,
Tiếng ai đó cùng chồng mình thủ thỉ.
Trần Văn Lương
Cali, 5/2015

Return to “Cóc Cuối Tuần”

Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 1 guest