Kính gửi đến quý vị trưởng thượng và quý anh chị con cóc cuối tuần.
Dạo:
Ngày xưa kim chỉ vá khâu,
Giờ kim chỉ đón mưa Ngâu một mình .
Cóc cuối tuần:
Ngày Xưa Khâu Áo
(Tặng Cụ PMT và cuộc tình thứ ... của Cụ )
Em ngày xưa khâu áo,
Tay sáo nhỏ vụng về.
Cung hẹn thề gượng gạo,
Đường mộng ảo lê thê.
Nặng nề manh áo rách,
Dở sách, thẹn đèn chong.
Lưới sầu hong trên vách,
Tí tách giọt sương đong.
Rồi đời giong hai ngả,
Người hối hả xa nhau.
Anh xuôi tàu chốn lạ,
Em bóng lả qua cầu.
Đêm nhạt màu kim chỉ,
Ngày phố thị lênh đênh.
Anh độc hành thỏa chí,
Chiều mộng mị mong manh.
Ngày xưa vá áo cho anh,
Đường kim mũi chỉ tập tành em khâu.
Thế rồi áo rách về đâu,
Để em kim chỉ vá sầu năm canh.
Bây giờ ai vá áo anh,
Cho kim chỉ cũ buồn quanh một đời.
Phút bên trời gặp lại,
Em vụng dại như xưa,
Anh gió mưa từng trải,
Mình ngần ngại đẩy đưa.
Ngu ngơ em lầm lỡ,
Nhắc nhở chuyện vá may,
Anh chau mày chẳng nhớ,
Lòng em khổ, ai hay .
Trần Văn Lương
Cali, 9/2008
Cóc cuối tuần --- Ngày Xưa Khâu Áo
-
- i5 processor
- Posts: 352
- Joined: 01 Oct 2007 21:09
Re: Cóc cuối tuần --- Ngày Xưa Khâu Áo
Cóc huynh không dưng đổi... hệ làm nhái bén nhảy theo ná thở
Vờ quên áo rách
Kỉ niệm về không hay
Tháng ngày qua vẫn nhớ
Cuộc tình thơ không may
Bàn tay xưa trót lỡ...
Bong bóng vỡ đong đưa
Từng chiều mưa đã trải
Ngồi gặm mãi buồn xưa
Luôn như vừa sống lại
Lòng chùng tê tái, một đời loanh quanh
Dặm buồn còn níu bước anh
Ngày vùi bổn phận, năm canh riêng sầu
Biết người em nhỏ về đâu
Còn đây áo cũ, đường khâu tan tành
Cuộc tình cũng rách như anh
Hi vọng quá mong manh
Thằng bé anh thất chí
Đời trường kì lênh đênh
Tình treo mành sợi chỉ
Có đôi khi qua cầu
Sông nước dầu xa lạ
Lặng nhìn ngỡ bóng nhau
Đắm dòng sâu rẽ ngả
Tình vật vã long đong
Nến cô phòng rọi vách
Từng đêm sâu mắt chong
Tủi nhà nông khố rách
Chia cách mộng phu thê
Chừ tái tê gượng gạo
Che giấu hão, vụng về
Chẳng hề... đưa khâu áo
Bạt:
chỉ hồng chẳng cột bàn tay
kim đâm tấc dạ, đời hoài mưa ngâu
y nguyên
Vờ quên áo rách
Kỉ niệm về không hay
Tháng ngày qua vẫn nhớ
Cuộc tình thơ không may
Bàn tay xưa trót lỡ...
Bong bóng vỡ đong đưa
Từng chiều mưa đã trải
Ngồi gặm mãi buồn xưa
Luôn như vừa sống lại
Lòng chùng tê tái, một đời loanh quanh
Dặm buồn còn níu bước anh
Ngày vùi bổn phận, năm canh riêng sầu
Biết người em nhỏ về đâu
Còn đây áo cũ, đường khâu tan tành
Cuộc tình cũng rách như anh
Hi vọng quá mong manh
Thằng bé anh thất chí
Đời trường kì lênh đênh
Tình treo mành sợi chỉ
Có đôi khi qua cầu
Sông nước dầu xa lạ
Lặng nhìn ngỡ bóng nhau
Đắm dòng sâu rẽ ngả
Tình vật vã long đong
Nến cô phòng rọi vách
Từng đêm sâu mắt chong
Tủi nhà nông khố rách
Chia cách mộng phu thê
Chừ tái tê gượng gạo
Che giấu hão, vụng về
Chẳng hề... đưa khâu áo
Bạt:
chỉ hồng chẳng cột bàn tay
kim đâm tấc dạ, đời hoài mưa ngâu
y nguyên