1001 d-e^m

Giai thoại chữ nghĩa, Mỗi tuần 1 truyện kể
Ai Hoa
i3 Processor
Posts: 238
Joined: 01 Oct 2007 23:45

1001 d-e^m

Postby Ai Hoa » 14 Jun 2005 08:09

NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM

---------------------------------------------

Lòng nghe lắng đọng buổi trà dư
Chợt nhớ chợt thương chợt đứng thừ
Mơ những mối duyên tình cổ tích
Truyện nghìn đêm lẻ xứ Ba Tư

-------------------o-O-o-------------------

NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM

Thuở đó nhà vua Sa Lỵ Gia
Quyền uy lừng lẫy khắp sơn hà
Thái bình đất nước yên bờ cõi
Thịnh vượng trăm miền phủ gấm hoa

Ngài có người em Sa Dĩ Năng
Làm vua Thát Đát chốn xa xăm
Thương em ngài muốn sang thăm viếng
Nhưng việc đa đoan khó thể dằn

Quyết định trao thư gởi sứ thần
Sang bên Thát Đát tỏ tình thân
Mời qua cho thoả lòng mong nhớ
Nghĩa nặng đường xa cũng hoá gần

Dĩ Năng sắp đặt việc triều xong
Từ giã hoàng cung ngựa ruổi rong
Đi quãng xa xa người chạnh nhớ
Cung son hoàng hậu mãi chờ trông

Rón rén quay về để gặp nhau
Tạ từ phen nữa kẻo lòng đau
Ngỡ là hoàng hậu vui mừng lắm
Khi thấy chồng yêu lúc biệt sầu

Nhẹ bước chân đi tới ngự phòng
Tưởng chừng hoa mắt thấy lung tung
Trên giường hoàng hậu say sưa ngủ
Kề cận chàng trai võ tướng hùng

Rút gươm hạ xuống hai đầu rơi
Máu chảy tràn tuôn giận chẳng vơi
Lặng lẽ quay đi về lối cũ
Dọc đường không thốt nổi nên lời

Nhọc nhằn mấy tháng tới Ba Tư
Hoàng đế ra nghinh mấy dặm chờ
Huynh đệ tình thâm chi kể xiết
Đàn ca yến tiệc chẳng thờ ơ

Niềm vui hội ngộ dẫu chan hoà
Lòng dạ vua em hãy xót xa
Hình ảnh bà hoàng cùng võ tướng
Hiện trong tâm não chẳng phai nhoà

Vua anh bụng cũng thấy băn khoăn
Duyên cớ gì em không nói năng
Mặt cứ dàu dàu buồn ủ rũ
Bèn truyền tổ chức cuộc đi săn

Dĩ Năng chán ngán thiết tha gì
Lấy cớ se mình khỏi phải đi
Anh cũng chìu lòng không ép uổng
Hẹn em hai bữa sẽ quay về

Ở lại một mình cảnh tịnh yên
Dĩ Năng thấy nhẹ bớt ưu phiền
Ngắm vườn Thượng uyển bên dòng suối
Chim hót hoa cười tựa cảnh tiên

Nắng tắt màn đêm đã phủ dần
Lòng vua lại cám nỗi bâng khuâng
Đã toan kéo khép đôi màn cửa
Xào xạc đàng xa nghe tiếng chân

Trong vườn xuất hiện bóng giai nhân
Hoàng hậu Ba Tư sắc tuyệt trần
Theo gót hai mươi nàng thiếu nữ
Xiêm y quàng phủ kín châu thân

Trố mắt nhìn ra chợt sững sờ
Vì đoàn thiếu nữ đẹp như mơ
Mười cô đúng thật là cung nữ
Còn lại thì ra lũ hắc nô

Hoàng hậu môi cười tợ cánh sen
Trên cây trèo xuống gã da đen
Giơ tay ôm trọn thân kiều diễm
Vũ điệu cuồng si dưới ánh đèn

Rồi đoàn thiếu nữ với gia nô
Vui cảnh mây mưa ở cạnh hồ
Cho đến tàn canh gà gáy sáng
Đoàn người lũ lượt kéo nhau vô

Mặc tưởng trầm tư một lúc lâu
Ngổn ngang bao ý tưởng trong đầu
Dĩ Năng chợt thấy lòng an ủi
Trút sạch tâm tư hết nỗi sầu

"Ngỡ ta bất hạnh nhất trên đời
Đâu biết đây là chuyện khắp nơi
Cái nạn chung cho người có vợ
Quyền uy hoàng đế cũng đành thôi!"

Từ đó nhà vua ăn ngủ ngon
Bao nhiêu sầu não sạch không còn
An bình trở lại trên gương mặt
Lòng nhẹ lâng lâng chẳng oán hờn

Sa Lỵ Gia về thấy ngạc nhiên
Tưởng em ở lại ắt thêm phiền
Nào ngờ vui vẻ hơn ngày trước
Gạn hỏi đầu đuôi rõ trắng đen

Thoạt mới em còn cố giấu quanh
Sợ cho sự thật nát lòng anh
Nhưng rồi tình nghĩa không đành dứt
Bèn kể vua nghe mọi việc rành

Lỵ Gia nhất quyết chẳng hề tin
Muốn được sao cho tận mắt nhìn
Liến giả thêm lần săn bắn nữa
Chờ đêm quay lại nội cung rình

Cái trò hôm trước lại y trang
Chết điếng tâm hồn lệ chứa chan
Xấu hổ cùng em, bao nỗi nhục
Âu là anh phải bỏ ngai vàng

Ý kiến vua em lại chẳng đồng
Nạn kia chung cả mọi ông chồng
Đàn bà ai chẳng là như thế
Đau khổ làm gì chỉ uổng công!

Dĩ Năng giao ước với anh mình
Sẵn bụng theo anh trọn nghĩa tình
Nhưng nếu gặp người càng bất hạnh
Hứa lời anh phải trở về dinh

Bầu trời mát rượi mây ngàn bay
Mải miết hai vua bước cả ngày
Đến một vùng hoang bờ cát trắng
Dừng chân tạm nghỉ dưới tàn cây

Anh em trò chuyện được giây lâu
Bỗng thấy ngoài khơi khói mịt mù
Tiếng nổ vang trời như sấm động
Rẽ hai mặt biển hiện lù lù

Vị thần quái tướng mặt đen thui
Hai mắt tròn xoe tựa ốc nhồi
Đầu đội hòm to, trên có khoá
Hai người kinh hãi leo cây ngồi

Mang chiếc hòm đi thẳng tới nơi
Đặt ngay xuống gốc chỗ vừa rồi
Hung thần rút túi xâu chìa khoá
Mở nắp hòm ra cúi xuống coi

Bên trong một thiếu nữ xinh tươi
Nhan sắc kiêu sa, miệng mím cười
Âu yếm hung thần ôm đặt cạnh
Nàng ngồi, đầu hắn gối lên người

Gió mát hiu hiu hắn ngủ khò
Anh em nín thở bám cành to
Liếc lên mỹ nữ đà trông thấy
Bụi rậm người đang núp thập thò

Tay ngoắt nàng ra lệnh xuống mau
Mặc cho khẩn khoản tiếng van cầu
Miệng đe sẽ gọi hung thần dậy
Chừng đó làm sao giữ được đầu?

Nàng bỏ đầu thần xuống cát khô
Ra sau lùm bụi dắt cùng vô
Giao hoan ép uổng trò vui thú
Bên bãi hoang tàn sóng nhẹ xô

Buộc mỗi nhà vua một nhẫn vàng
Cổi liền trao tặng lại cho nàng
Rút từ trong túi ra xâu nhẫn
Giải thích nguyên do thật rõ ràng

"Nhẫn này là của các tình nhân
Chín tám người rồi, nay đủ trăm
Dù bị nhốt vào hòm khoá kín
Giấu luôn dưới biển trọn quanh năm

Bài học cho người sáng mắt ra
Chớ nên làm trái ý đàn bà
Đàn bà đã muốn là trời muốn
Không có chồng nào cấm được ta!"

Lặng lẽ hai vua trở lại nhà
Dĩ Năng cười nhắc việc vừa qua
Hỏi anh có phải hung thần đó
Bất hạnh còn hơn cả chúng ta ?

Lỵ Gia nhanh chóng biểu đồng tình
Lòng dạ đàn bà thật đáng khinh
Vào tới trong thành ra chiếu lệnh
Cung phi, hoàng hậu, bắt gia hình

Dĩ Năng xứ Thát bước quay về
Sa Lỵ Gia thì quá chán chê
Truyền lệnh tiến cung hàng mỹ nữ
Một đêm làm vợ thật ê chề

Tảng sáng sai quân xử chém đầu
Mất con bao kẻ khóc thương đau
Tiếng than oán đã tràn muôn ngõ
Trời thảm mưa tuôn đất ngập sầu

Con gái quan triều, Tố Mỹ Nga
Cám cảnh tang thương của nước nhà
Xin phép vào cung làm hoàng hậu
Hoạ may cảm hoá được chăng là

Đã cạn bao lời cha cản ngăn
Mỹ Nga vẫn nhất mực khăng khăng
Nguyện hy sinh tấm thân ngà ngọc
Cứu vớt người dân nỗi nhục nhằn

Dấn thân vào giữa chốn thâm nghiêm
Nàng dẫn theo em Tố Mỹ Kim
Căn dặn mỗi khi vừa trở giấc
Gọi ngay chị dậy trước tàn đêm

Dịu dàng nhỏ nhẹ cặp môi xinh
Đã thốt ra bao truyện diễm tình
Đưa dắt hồn ai vào cõi mộng
Bẳng quên trời hé ánh bình minh

Hôm đó kinh thành bớt lệ đau
Bởi chưng hoàng hậu chẳng rơi đầu
Vị quan thầm tạ ơn thần thánh
Nhưng chuyện ngày mai có biết đâu

Vua vẫn hằng nghe giọng ngọt ngào
Đêm này, đêm nữa, lại đêm sau
Một nghìn đêm lẻ nghìn câu truyện
Tình cảm càng say đắm dạt dào

Sa Lỵ Gia dần tỉnh ngộ ra
Thế gian có lắm loại đàn bà
Phải đâu ai cũng tình đen bạc
Mà nỡ gia hình chẳng xót xa

Từ một ông vua thất vọng tình
Không lòng trắc ẩn quỷ thần kinh
Tâm hồn nay trở nên thay đổi
Bỏ lệ hằng đêm giết vợ mình

Vua sống trọn đời với Mỹ Nga
Một người con gái thật tài ba
Tình thương hoán cải bao thù hận
Ân đức ban cho khắp mọi nhà

AH

Ai Hoa
i3 Processor
Posts: 238
Joined: 01 Oct 2007 23:45

Postby Ai Hoa » 23 Jun 2005 05:12

TRUYỆN BA HOÀNG TỬ

Xứ Ấn Độ có ngài hoàng đế
Nước mạnh giàu thanh thế thật to
Việc nhà việc nước chăm lo
Đất đai mở rộng của kho dẫy đầy

Ba hoàng tử đều tay hào kiệt
Tướng mạo nhìn lẫm liệt oai phong
Thiếu niên nổi tiếng anh hùng
Thơ văn nghiệp thạo kiếm cung tài lành

Hoàng tử cả Hào Sinh can đảm
Người khôn ngoan điềm đạm giỏi giang
Em là Ái Lý nhị hoàng
Hình dung tuấn tú tài càng trội hơn

Tính vốn thích du sơn ngoạn thuỷ
Là Ái Minh tên vị thứ ba
Mặc dù em út trong nhà
Thông minh nức đất tài hoa trùm trời

Có cô gái tuyệt vời nhan sắc
Nét đào yêu vẻ mặt nhuần tươi
Môi hồng sen nụ hé cười
Mắt trong hồ thuỷ răng ngời bạng châu

Chơi Ngự uyển hoa sầu thua thắm
Dạo Vọng lầu nguyệt thảm kém xinh
Đàn dây gảy khúc tính tình
Thần tiên cũng phải lặng mình ngẩn ngơ

Mồ côi sớm tuổi thơ vất vưởng
Được Thánh hoàng nuôi dưỡng trong cung
Đặt tên Công Chúa Mỹ Dung
Với ba hoàng tử ngày cùng đùa vui

Khi Công Chúa đến hồi khôn lớn
Tim ba chàng đều gợn sóng xao
Xưa nay các đấng anh hào
Đố ai thoát khỏi má đào luỵ chân ?

Ba cánh bướm vườn xuân bay lượn
Đoá trà mi chỉ đượm một cành
Đồng bào không lẽ tương tranh
Bông hoa tuyệt sắc biết dành cho ai

Trên hoàng đế tỏ bày thánh ý
Phận nam nhi tu chí lập thân
Gió sương dày dạn phong trần
Bước ra ngoài cõi trí lần mở mang

Mỗi hoàng tử tìm sang đất khách
Bỏ bạc tiền mọi cách dò la
Kỳ trân, bảo vật , ngọc ngà
Món gì quý nhất làm quà cầu hôn

Nghe vương lệnh bồn chồn trong dạ
Nhìn tiền đồ giục giã ngoài quan
Quỳnh bôi tiễn biệt chưa tàn
Tình riêng thôi thúc dặm ngàn lướt xông ...

Ai Hoa
i3 Processor
Posts: 238
Joined: 01 Oct 2007 23:45

Postby Ai Hoa » 24 Jun 2005 06:18

TRUYỆN BA HOÀNG TỬ (tt)

Trải mấy tháng sáng lùng chiều sục
Vó câu qua hàng chục kinh thành
Ngày đêm mòn bước dạo quanh
Mắt nhìn tai ngóng vẫn đành trắng tay

Ba hoàng tử loay hoay bàn bạc
Ở Mã Căn, Tây Lạc, Bình Na
Tàu buôn xứ lạ vào ra
Vật thần của báu chắc là nhiều hơn

Dẫu khó nhọc chưa sờn dạ sắt
Dù gian lao vẫn chặt lòng son
Chia tay thề hẹn nước non
Một năm tái ngộ vuông tròn đệ huynh

Hoàng tử cả xứ Bình trực chỉ
Ngàn dặm dài đêm nghỉ ngày đi
Mắt trông bao thứ lạ kỳ
Cũng chưa ưng ý vật gì đáng mua

Bữa hôm nọ trời trưa mệt mỏi
Hoàng tử chân dạo lối quanh co
Chợt nghe có tiếng reo hò
Ai mua chiếu quý bán cho vạn đồng

Hoàng tử ghé mắt trông chiếu quý
Vẻ bề ngoài xấu xí khó coi
Hỏi anh bán chiếu đang ngồi
Báu chi chiếc chiếu mà đòi tiền cao

Người bán đáp trước sau rành rọt
Chiếu này đây có một không hai
Muốn qua muôn dặm đường dài
Ngồi lên chiếu ước, tới ngay cấp kỳ

Như kẻ khát gặp ly nước mát
Hào Sinh liền lấy bạc trao tay
Trong lòng khấp khởi mừng thay
Những mong chắp cánh mà bay về nhà

Hoàng tử thứ vượt qua Tây Lạc
Bước mòn chân khắp các nẻo quanh
Ngày kia tới góc cổng thành
Thấy người ngồi dưới mái đình co ro

Cầm chiếc ống tròn to kỳ dị
Đưa ngang mày nhìn kỹ tới lui
Miệng cười tủm tỉm mừng vui
Chàng bèn ướm thử mấy lời hỏi han

Rằng đây ống kính thần viễn vọng
Bất kỳ ai mong ngóng người thân
Thì dù ở chốn xa gần
Cũng đều hiện rõ mười phần chẳng sai

Nhớ người đẹp lâu ngày chẳng thấy
Ái Lý liền mượn lấy xem sao
Quả nhiên môi thắm má đào
Gương hoa vẻ ngọc đón chào chúa xuân

Lòng mừng rỡ biết ngần nào kể
Dốc túi tiền năn nỉ gạ mua
Vạn đồng chẳng thiếu chẳng thừa
Thuận lòng bạc nhận ống đưa trao chàng ...

AH

Ai Hoa
i3 Processor
Posts: 238
Joined: 01 Oct 2007 23:45

Postby Ai Hoa » 24 Jun 2005 06:22

TRUYỆN BA HOÀNG TỬ (tt)

Nơi xứ Mã chàng hoàng tử út
Dù gian lao chẳng nhụt lòng son
Bóng trăng thôi khuyết lại tròn
Mỏi mê lưng khấu nóng nôn dạ người

Ngày kỳ hạn vài mươi hôm nữa
Dòng thời gian lần lữa cứ trôi
Thị đô cho chí núi đồi
Trắng tay âu phải phản hồi cố hương

Chợt ngửi thấy bên đường ngào ngạt
Mùi kỳ trân toả ngát lan xa
Gốc cây ngồi tựa bà già
Tay cầm quả táo nhìn qua dị thường

Hoàng tử hỏi cho tường nguyên cớ
Quả táo kia mua ở nơi đâu
Ngoài da đỏ chín một màu
Sờ lên mềm mại ngửi vào ngất ngây

Bà lão đáp táo này vật báu
Vị thần y nương náu thảo am
Cả đời nghiên cứu để làm
Ngàn phương thuốc quý đều nằm trong thân

Gặp phải kẻ đang cơn hấp hối
Quỷ vô thường đứng đợi kề bên
Ngửi vào cải tử hoàn sinh
Bao nhiêu ác tật bệnh tình cũng tan

Như nắng hạn gặp làn mưa ngọt
Tựa đò chìm vớ chót cọc cao
Ái Minh vui sướng dường bao
Vạn đồng chẳng tiếc đổi trao táo thần

Rồi đến hẹn dừng chân chốn cũ
Ba ông hoàng tái ngộ cùng nhau
Hàn huyên tâm sự dãi dầu
Lại đem vật báu ra hầu khoe khoang

Hoàng tử cả dương dương đắc chí
Giở chiếu thần ra chỉ hai em
Dặm ngàn cưỡi ngựa ngày đêm
Ngồi trên chiếu nghĩ tới liền chẳng lâu

Hoàng tử út cũng đâu chịu kém
Lấy táo thần ra kiểm chứng thay
Người đau nằm liệt mấy ngày
Ngửi vào tỉnh lại khỏi ngay bệnh rồi

Hoàng tử thứ cho coi ống kính
Nhớ công nương cũng định xem hình
Càng nhìn càng hoảng càng kinh
Bởi nay người ngọc bệnh tình trầm kha

Mắt thiêm thiếp da ngà vàng vọt
Mặt lờ đờ má thót xanh xao
Đức vua dáng bộ dàu dàu
Ngự y xem mạch lắc đầu thở than ...

AH

Ai Hoa
i3 Processor
Posts: 238
Joined: 01 Oct 2007 23:45

Postby Ai Hoa » 27 Jun 2005 06:12

TRUYỆN BA HOÀNG TỬ (tt)

Việc cấp thiết chớ toan trì trệ
Cứu mạng người không thể chờ lâu
Đồ đoàn, hầu, ngựa theo sau
Ba chàng lên chiếu kíp mau về nhà

Dù vương quốc cách xa muôn dặm
Nhờ chiếu thần rút ngắn đường đi
Ào ào gió cuốn mây phi
Chỉ trong phút chốc tức thì tới ngay

Hoàng tử út cầm tay trái táo
Mùi kỳ hoa dược thảo toả hương
Ngửi vô sảng khoái lạ thường
Công nương hồi tỉnh, bệnh dường chưa mang

Trên bệ ngọc thánh hoàng khen ngợi
Chuyến viễn du học hỏi thành công
Nhưng còn một việc không xong
Biết ai nên chọn làm chồng Mỹ Dung?

Tuy rằng táo có công cứu mạng
Không chiếu bay hàng tháng mới về
Mồ nàng cỏ mọc sum suê
Dẫu là thánh dược thần y cũng thừa

Thiếu viễn kính còn chưa hay biết
Bệnh công nương nằm liệt trong cung
Mải mê người ngựa ruổi rong
Túc duyên tương ngộ còn mong nỗi gì ?

Dòng lá thắm cậy vì vận số
Dây tơ hồng trông ở hoàng thiên
Thôi thì phúc phận tuỳ duyên
Thao trường chiếu lệnh bắn tên thi tài

Hoàng tử cả ra tay xạ trước
Mũi tên vàng bay vượt dặm xa
Người người vang dậy hò la
Khen chàng hoàng tử tài ba khác thường

Nhị hoàng tử liền giương cung bắn
Tên ra ngoài hơn hẳn vài gang
Hào Sinh trong dạ hoang mang
Bụng buồn lủi thủi vào hàng sau dinh

Tam hoàng tử Ái Minh xuất hiện
Quyết trổ tài cung tiễn cừ khôi
Mũi tên xé gió ngang trời
Chỉ trong nháy mắt biến hồi mất tăm

Quan quân đã truy tầm khắp chốn
Mấy dặm dài đồng trống bao la
Vẫn không thấy dấu tên sa
Sớm trưa cho tới chiều tà hoài công

Vua truyền đến bệ rồng phán xử
Đã ý trời thì cứ phải tuân
Hào Sinh tài giỏi siêu quần
Nhưng mà Ái Lý có phần nhỉnh hơn

Ái Minh tuổi hãy còn quá trẻ
Tên của chàng đã bẻ đường qua
Nỗi buồn rồi sẽ phôi pha
Chờ cơ hội khác để mà tác duyên

Khắp vương quốc lệnh truyền mở hội
Mừng Nhị hoàng sánh với công nương
Lê dân cho tới phủ đường
Đèn treo hoa kết cờ giương rượu mời

Hoàng tử cả khôn vơi sầu nản
Chốn thiền môn làm bạn kệ kinh
Tạm nguôi đi nỗi bất bình
Nhờ nơi mõ cá chuông kình dưỡng tâm ...

Ái Hoa

Ai Hoa
i3 Processor
Posts: 238
Joined: 01 Oct 2007 23:45

Postby Ai Hoa » 28 Jun 2005 05:29

TRUYỆN BA HOÀNG TỬ (tt)

Duyên dẫu lỡ nào cam chiến bại
Đường tuy xa chẳng ngại gian truân
Ái Minh một ngựa một thân
Nhắm theo hướng mũi tên lần bước đi

Ngoài trăm dặm kinh kỳ xa tít
Bóng tên vàng mờ mịt mất tăm
Vượt đồng hoang lội bãi đầm
Sương chiều gió sớm mưa dầm nắng dang

Cuối tiểu lộ xóm làng thưa thớt
Ngó chung quanh không một bóng người
Khắp vùng hoa cỏ xanh tươi
Suối reo róc rách chim mời líu lo

Sừng sững động đá to phía trước
Cột ngựa ngoài chân bước vô trong
Càng coi càng thấy lạ lùng
Thạch phòng bài thiết vô cùng đẹp xinh

Bàn thất bảo muôn hình lấp lánh
Tường vạn hoa trăm cảnh lung linh
Giữa bàn chợt thấy vô tình
Mũi tên khắc chữ Ái Minh rõ ràng

Sự khó đoán lòng đang ngơ ngác
Cớ làm sao tên lạc nơi đây
Chợt nghe thoang thoảng hương bay
Tiếng oanh thỏ thẻ bên tai xá chào

Dáng thục nữ thanh tao yểu điệu
Áo nghê thường huyền diệu thướt tha
Gương Hằng cá lặn chim sa
Mi thanh mục tú mặn mà sắc hương

Tim hoàng tử như dường nhảy loạn
Ấp úng chào mắt dán như in
Mỹ nhân e thẹn liếc nhìn
Hồng hồng đôi má nguyên trinh tuyệt vời

Cùng trao đổi mấy lời mới rõ
Bách Nụ nàng ngụ ở động tiên
Số trời định sẵn kỳ duyên
Khiến xui gió cuốn mũi tên vào nhà

Trong hậu thất đèn hoa lấp lánh
Ngoài tiền môn oanh yến xôn xao
Quần tiên rộn rịp tới chào
Mừng đôi giai ngẫu kết giao hương thề

Tiệc hỉ hạ la lê ba bữa
Quà tân hôn chất chứa mấy gian
Trà vơi rượu cạn đêm tàn
Khách về khuất nẻo người còn say men

Nơi thạch động vui duyên tiên nữ
Chốn kinh thành quên sự phiền tâm
Thanh nhàn yên hưởng nửa năm
Ái Minh chợt muốn về thăm phụ hoàng

Lời bộc bạch cùng nàng Bách Nụ
Nhớ cha già trọn giữ đạo con
Cách xa lòng cũng héo hon
Tuổi trời cho thọ chẳng còn bao lăm

Nàng nghĩ nỗi tình thâm khó dứt
Nhưng đi thì phiền phức theo sau
Dặn chàng về chớ ở lâu
E rằng có kẻ câu mâu ghét mình

Xe một cỗ rập rình song mã
Cương dát vàng sáng loá hai bên
Trân châu mười hộp để lên
Làm quà ra mắt người trên cho tuyền

Tình phụ tử hàn huyên đã vãn
Vua cha bèn hỏi gạn đầu đuôi
Trả lời qua quýt cho xuôi
Ái Minh từ tạ xin lui trở về ...

Ái Hoa


Return to “Truyện Xưa Tích Cũ - Histoires Anciennes”

Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 1 guest