Mỗi tuần một truyện kể

Giai thoại chữ nghĩa, Mỗi tuần 1 truyện kể
Ai Hoa
i3 Processor
Posts: 238
Joined: 01 Oct 2007 23:45

Postby Ai Hoa » 12 Jul 2005 04:17

ynguyen wrote:tác giả bài văn tế là công tử huh? hay wá!
bái phục!


Tất nhiên là bài văn tế của Hà Nhân rồi, AH đâu biết làm văn tế :P

Ai Hoa
i3 Processor
Posts: 238
Joined: 01 Oct 2007 23:45

Postby Ai Hoa » 12 Jul 2005 04:35

Bức tranh phù dung

Có người tên Thôi Tuấn Thần từ nhỏ rất thông minh viết chữ vẽ tranh hay nổi tiếng . Người vợ họ Vương nhan sắc xinh đẹp, lại hay đọc sách và giỏi thơ văn .

TTT được bổ làm quan huyện uỷ huyện Vĩnh Gia tỉnh Chiết Giang. Hai vợ chồng thuê thuyền một người họ Cố , trên thuyền có năm sáu người trẻ tuổi là em và con cháu chủ thuyền. Nhà thuyền thoả thuận đưa khách tới Hàng Châu. Vợ chồng Tuấn Thần đem hết đồ đạc và gia nhân lên thuyền. TTT là con nhà giàu, lại đi làm quan phải giữ thể diện, bèn thưởng cho 1 số tiền lớn. Chủ thuyền mua sắm cỗ bàn và thêm hoa quả, rượu ngon, đồ nhắm đưa cho TTT.

Rượu Tô Châu ngon nổi tiếng, mở nắp bình nghe thơm nức. Hai vợ chồng ngồi uống rượu, TTT mở rương lấy bình vàng chén bạc ra bày lên bàn. Chủ thuyền trố mắt nhìn, chợt động lòng tham, nghĩ thầm :
_ Ta thấy rương hành lý nặng, nào ngờ toàn đồ quý!

Bèn vào âm mưu sắp đặt với em cháu, xong nói với TTT:
_ Nơi đây ồn ào náo nhiệt quá, xin dời thuyền tới nơi yên tĩnh mát mẻ.

Vương Thị hơi lo ngại nhưng TTT trấn an:
_ Nơi đó cũng là trong nội địa, vả lại nhà thuyền họ biết nơi nào an toàn mà, đừng quá lo lắng!

Chủ thuyền nhổ sào đi tới một khúc sông rộng mênh mông, chung quanh vắng vẻ, bèn ra lệnh bọn con cháu xông vào khoang thuyền chém chết mấy đứa gia nhân.

Vợ chồng TTT dập đầu xin tha mạng nói:
_ Tất cả của cải tuỳ ý các ông, chỉ xin tha cho toàn mạng sống.

Bọn nhà thuyền nói :
_ Của cải cần , mạng cũng cần.

Vợ chồng phách lạc hồn bay, cúi đầu chờ chết. Chủ thuyền cầm dao trỏ Vương Thị nói :
_ Ta không giết nàng đâu, còn những đứa khác thì không tha.

TT cầu khẩn :
_ Tôi là thư sinh yếu ớt, xin cho được chết toàn thây.

Tên đầu đảng nói :
_ Cũng được!

Rồi lão bước tới nắm lưng TTT nhấc lên, ném ùm xuống sông.

Gia nhân đều bị giết sạch. Vương Thị kêu gào thảm thiết định nhảy xuống sông. Tên đầu đảng cướp ngăn lại:
_ Đừng có liều lĩnh, ta đã tha chết cho nàng mà. Ta có đứa con thứ chưa lập gia đình, hiện đi xa chưa về . Mấy ngày nữa nó về ta sẽ cho thành thân với nàng. Nàng sẽ là người nhà của ta, hãy bình tâm đi!

Vương Thị lúc đầu sợ bị lão cưỡng hiếp nên tính liều mình, giờ nghe vậy thầm nghĩ :
_Mình chết đi thì ai báo thù cho chồng? Thôi hãy cố nhẫn nhục tạm chịu đựng chờ cơ hội thuận tiện sẽ liệu.

Suy tính xong nàng bèn nói:
_ Nếu ông chịu tha mạng thì tôi bằng lòng làm con dâu ông.

Chủ thuyền xin thề. Vương Thị gọi lão là cha, lão vui mừng lắm . Bọn cướp vét sạch mọi thứ trên thuyền rồi cho thuyền về đậu bến gần thôn nhà chúng.

Vương Thị tỏ ra ngoan ngoãn giúp mọi việc linh tinh trong thuyền như một cô dâu hiền thực thụ. Tên cướp tưởng nàng thật lòng nên không đề phòng gì .

Ai Hoa
i3 Processor
Posts: 238
Joined: 01 Oct 2007 23:45

Postby Ai Hoa » 13 Jul 2005 05:28

Bức tranh phù dung (tt)

Gặp bữa trung thu, tên cướp sai Vương Thị chuẩn bị rượu thịt ăn uống no say. VT thấy tên nào cũng nằm vật ra ngáy khò khò thì bỏ lên bờ trốn. May là đuôi thuyền dựa sát bờ nên nàng chỉ cần nhảy một bước là tới bờ, lần theo bóng trăng đi một mạch tới một nơi hoang vắng bốn bề lau sậy bát ngát. Nhìn kỹ thấy có con đường nhỏ ngoằn ngoèo, nàng lần bước trượt lên ngã xuống mấy lần mà không dám dừng.

Trời sáng dần xa xa lộ ra một mái nhà, VT mừng rỡ đi tới thì thấy ngôi chùa cổng đóng kín. Nàng nghĩ thầm:
_ Không biết là sư nam hay nữ, rủi gặp kẻ xấu thì khổ. Trời sáng rồi bọn cướp có tới thì cũng có thể kêu cứu xóm làng, không cần vội vã!

Nàng ngồi bên cổng một lát nghe tiếng mở cửa thì thấy một ni cô. VT mừng rỡ bước vào xin gặp Viện chủ. Nàng nói :
_ Tôi là tỳ thiếp của Thôi huyện uỷ, bà vợ cả rất cay độc nên ở không nổi, họ từ nhiệm sở về quê đậu thuyền ở vùng này, tôi lỡ làm rơi chén ngọc xuống sông, sợ bà giết chết nên tôi trốn đến đây.

Viện chủ nói :
_ Vậy nàng tất không dám quay về thuyền. Quê nhà xa cách, một mình cô đơn biết nương thân nơi đâu?

VT khóc lóc không thôi. Viện chủ thương tình muốn nhận làm đệ tử, hỏi:
_ Nàng có chịu dứt bỏ nghiệp trần cắt tóc quy y xuất gia đầu Phật sống an vui nơi cửa thiền chăng? Thế cũng còn hơn là làm tì thiếp người ta, chịu kiếp truân chuyên khổ não?

VT vái tạ xin tuân theo. Viện chủ ban nàng pháp danh Tuệ Viên. Nàng thông minh nên trong 1 tháng thuộc làu kinh kệ, lại hiểu biết nhiều, Viện chủ rất trọng, thường hay hỏi ý kiến nàng. Nàng cũng ít xuất hiện vì sợ người ta thấy diện mạo xinh đẹp dễ gây rủi ro bất trắc.

Hơn một năm sau có người đến lễ. Họ mang đến tặng chùa một bức tranh phù dung. Viện chủ sai lồng vào khung treo lên. VT trông thấy tranh thì giựt mình hỏi tên người đem tặng. Viện chủ nói đó là anh em Cố A Tú, người trong huyện. Viện chủ còn nói họ làm nghề thuyền chài, năm ngoái tự nhiên phát tài to. VT hỏi họ có hay đến chùa không, Viện chủ bảo là không thường xuyên.

VT bèn lấy bút đề một bài từ lên bức tranh. Không ai hiểu nghĩa sâu xa, tưởng nàng muốn khoe tài nên đề vịnh lên tranh. Không ai biết là tranh này do Thôi Tuấn Thần vẽ, cũng là đồ vật bị cướp trên thuyền. Trong thành có người tên Quách Khánh Xuân tới viếng chùa thấy bức tranh đẹp mà có đề thơ thì thích lắm, nài nỉ xin mua. Viện chủ hỏi ý VT, nàng nghĩ thầm :
_ Đây là bút tích chồng ta , ta không nỡ rời . Nhưng nếu để trong chùa thì không ai hiểu được nỗi lòng ta ký thác trong bài từ đó, chi bằng để đưa ra cho những người biết thưởng thức họ có thể hiểu được chăng?

Bèn bảo sư phụ bán đi. QKX mua được bức tranh thì đem mang tặng quan Ngự Sử Cao Nạp Lâu. Cao Ngự sử về trí sĩ ở Cô Tô, tính thích các món thư hoạ. Cao ngự sử sai treo trong thư phòng để thưởng ngoạn.

Một hôm có người đi ngang cổng rao bán mấy bức chữ viết, cụ Cao thấy chữ đẹp thanh thoát bèn hỏi ai viết, người đó nhận là của mình. Cao ngự sử hỏi tên họ , người đó xưng là Thôi Tuấn Thần, trên đường trấn nhậm bị cướp ném xuống nước, may nhờ bơi lội giỏi nên phục dưới sông chờ bọn cướp đi mới lên bờ.

Chàng đi cáo quan mà không có tiền lo lót nên bọn nha lại không nhiệt tình bắt cướp. Hơn một năm mà không tìm ra manh mối, TTT phải đi bán chữ sống qua ngày.

ynguyen
Digital IC
Posts: 151
Joined: 01 Oct 2007 17:21

Postby ynguyen » 13 Jul 2005 09:37

á à... c3 feel cái chuyện này có hậu á!
hấp dẫn, chờ nghe công tử kể tiếp đây!

Ai Hoa
i3 Processor
Posts: 238
Joined: 01 Oct 2007 23:45

Postby Ai Hoa » 14 Jul 2005 08:01

ynguyen wrote:á à... c3 feel cái chuyện này có hậu á!
hấp dẫn, chờ nghe công tử kể tiếp đây!


truyện truyền kỳ mà, c3 ! :P

Ai Hoa
i3 Processor
Posts: 238
Joined: 01 Oct 2007 23:45

Postby Ai Hoa » 14 Jul 2005 08:17

Bức tranh phù dung (tt)

Cao Ngự sử đề nghị TTT lưu lại dạy bảo con cháu ông về thư pháp. TTT mừng lắm. Cụ Cao dắt vào nhà dọn cơm đãi. TTT chợt thấy bức tranh phù dung treo trên vách thì sa nước mắt.

Cụ Cao hỏi, chàng trả lời :
_ Bức hoạ này là một trong các đồ vật bị mất trên thuyền, chính tay tiểu sinh vẽ nó. Bài từ này do vợ tiểu sinh là Vương Thị viết.

Cao ngự sử hỏi :
_ Làm sao thầy biết ?

TTT nói :
_ Nét chữ đúng là của nàng, mà ngụ ý trong bài viết không thể nào sai được. Nhưng bài này được làm ra sau này, vậy chắc nàng chưa bị hại mà còn ở chỗ bọn cướp.

Cụ Cao nói :
_ Tạm thời chưa thể tiết lộ, để giúp truy tìm ra bọn cướp đã.

TTT ở dạy học cho cháu Cao ngự sử. CNS mật sai người mời QKX tới dò hỏi nguồn gốc bức tranh, biết mua từ chùa Ni cô. Ông cho người tới chùa hỏi, Viện chủ nói thực bức hoạ do Cố A Tú cúng chùa còn bài từ của Tuệ Viên đề.

CNS bàn với phu nhân cho kiệu tới rước Tuệ Viên về làm bạn với phu nhân vì nghe nàng thông thạo kinh kệ lại giỏi văn chương. Viện chủ không muốn cho đi nhưng VT nói :
_ Cao phủ đã mời không đi e đắc tội!

Viện chủ đành nghe theo, VT lên kiệu tới Cao phủ . Cao ngự sử cho đưa vào gặp phu nhân, hai người đàm luận rất tương đắc. Phu nhân bèn hỏi dò thân thế, VT nước mắt ròng ròng kể lại hoàn cảnh xảy ra. Phu nhân nói :
_ Đã có manh mối, chắc tra xét không khó.

Rồi kể lại với ngự sử. Cao NS nói :
_ Những điều nàng nói cũng khớp với chuyện kể của Thôi huyện uý, vậy đúng là vợ người rồi. Phu nhân chăm sóc nàng chu đáo nhưng đừng lộ chuyện ra.

CNS sai người bí mật điều tra chỗ ở của anh em Cố A Tú, mặt khác bảo phu nhân là :
_ Tuệ Viên đang là ni cô, làm sao trở lại với Tuấn Thần được? Bà khuyên nàng để tóc lại, thay đổi trang phục đi!

Phu nhân bèn nói với VT :
_ Tướng công nói việc bắt cướp tướng công sẽ lo liệu, nhưng nàng là con nhà danh giá không nương náu mãi cửa thiền được. Vậy thì hãy để tóc và thay đổi y trang, tướng công sẽ ra sức giúp nàng.

VT nói :
_ Chỉ cần tướng công giúp bắt lũ cường đạo trị tội rồi , thân này gửi cửa Phật trọn đời, cần gì thay đổi trang phục nữa?

Phu nhân nói :
_ Nàng ăn mặc vậy ở trong phủ không tiện, vậy để tóc lại sống ở đây làm con chúng tôi.

VT nói :
_ Để tóc trang điểm khi chồng qua đời thật không nỡ. Mà ơn cứu nạn của Viện chủ bỏ đi thì bạc bẽo quá!

2 vợ chồng CNS thấy nàng tình nghĩa thì thương lắm. CNS mới bảo phu nhân nói lại với nàng:
_ Nghe nói năm ngoái có người dâng cáo trạng tố cáo cướp, tự xưng là Thôi huyện uý, có thể người còn sống. Nếu tìm được mà tóc nàng chưa dài làm sao đoàn tụ. Vậy thì cứ để tóc đi, sau này nếu không tìm thấy Thôi sinh thì tuỳ ý nàng cạo đầu trở lại chùa.

VT nghĩ chồng mình giỏi bơi lội, có khi còn sống cũng nên, bèn vâng lời để tóc nhưng không thay đổi trang phục.

Ít lâu sau có tiến sĩ Tiết Phổ được vua sai làm Giám Sát đi tra án ở Bình Giang. TP la học trò Cao NS, nên liền đến thăm. CNS đem chuyện này uỷ thác cho TP.

Quỳnh Hương
Pentium 4
Posts: 815
Joined: 01 Oct 2007 17:29

Postby Quỳnh Hương » 19 Jul 2005 04:35

AH mô ? ghét wá , để truyện lững lờ con cá vàng rồi bỏ đi đâu mất tiêu hà !
:( :( :(

Quỳnh Hương
Pentium 4
Posts: 815
Joined: 01 Oct 2007 17:29

Postby Quỳnh Hương » 19 Jul 2005 05:08

Chắc truyện hổng có đọan kết ! :(

Yen Chi
i3 Processor
Posts: 215
Joined: 01 Oct 2007 20:41

Postby Yen Chi » 19 Jul 2005 17:20



... chị Wình ơi ! hình như cái gì cũng vậy ... còn đang dang dở ...thì còn đẹp ! :wink:

...ới huynh AH ... viết "thèse" đã xong chưa ? :D



Ai Hoa
i3 Processor
Posts: 238
Joined: 01 Oct 2007 23:45

Postby Ai Hoa » 20 Jul 2005 03:28

YenChi wrote:

... chị Wình ơi ! hình như cái gì cũng vậy ... còn đang dang dở ...thì còn đẹp ! :wink:

...ới huynh AH ... viết "thèse" đã xong chưa ? :D




these gì ? these "truyện cổ tích" huh ?

Ai Hoa
i3 Processor
Posts: 238
Joined: 01 Oct 2007 23:45

Postby Ai Hoa » 20 Jul 2005 04:42

Bức tranh phù dung (tt)

Bọn Cố A Tú đang ở nhà nhậu nhẹt chợt thấy quan binh tới vây bắt .

Căn cứ đơn tố cáo của Thôi huyện uý, tất cả đồ đạc trong nhà đều bị khám xét, tang vật tịch thu, tìm được tờ sắc phong chức của Thôi huyện uý trong rương đem ra đối chứng, bọn chúng phải cúi đầu nhận tội . Tiết Phổ hỏi :
_ Vợ Thôi huyện uý nay ở đâu ?

Bọn cướp nhìn nhau không trả lời được . TP sai đem cực hình tra tấn, A Tú mới cung khai :
_ Lúc đầu có ý muốn giữ làm vợ cho con . Nàng khéo lấy lòng vờ nhận làm dâu, không ngờ tới dịp trung thu bỏ trốn mất, không biết về đâu .

Quan Giám sát tra án xong xuôi bèn kết án chém đầu hết các chính phạm tòng phạm trên thuyền . Tang vật thì hoàn trả lại khổ chủ, đem chở về nhà Cao Ngự sử để trao trả TTT.

TTT lấy lại hết đồ đạc và tờ sắc , chỉ còn vợ không biết nơi nào thì đau xót không cầm được nước mắt .

Cao Ngự sử chỉ nói cho TTT biết bức tranh là của Cố A Tú cúng chùa mà không nhắc tới người đề vịnh bức từ chính là một ni cô trong chùa, không thì TTT đã có thể tìm kiếm dấu vết vợ . Chàng đau lòng lắm, bụng nghĩ thầm :

_ Nay đã có tờ sắc thì có thể đi phó nhậm nhiệm sở, nếu để chậm e triều đình bổ dụng người khác thì lỡ mất cơ hội . Nàng đã mất tích, quẩn quanh mãi ở đây cũng vô ích, thêm phiền nhà người ta .

Bèn cảm tạ CNS và nói ý định muốn đi . CNS nói :
_ Phó nhậm là việc rất tốt, nhưng túc hạ tuổi còn trẻ, chờ lão phu mai mối cho một đám, cưới vợ xong vợ chồng cùng đi chẳng muộn .

Tuấn Thần ứa nước mắt trả lời :
_ Tiểu sinh đã nguyện với nàng suốt đời bên nhau . Nay nàng gặp hoạn nạn, lưu lạc tha phương mất còn chưa rõ . Vả lại theo bài từ trên tranh thì có lẽ nàng vẫn ở đâu đây . Muốn nán lại tìm chỉ sợ ngày tháng dây dưa lỡ việc phó nhậm . Tiểu sinh chỉ muốn một mình tới đó trước rồi sai người yết bảng dò la tin tức, tiện nội cũng biết chữ lại khôn ngoan, nghe thấy tin nhất định sẽ tìm đến . May nhờ trời đất đoái thương mà nàng còn sống, vợ chồng sum họp , thật là cảm kích ơn đức của ngài . Việc ngài khuyên lấy vợ mới, quyết không dám nghe lời .

CNS thấy anh ta chân tình như vậy thì nói :
_ Túc hạ có lòng thì trời đất sẽ phù hộ có ngày đoàn tụ . Ta đâu dám ép chuyện hôn nhân . Vậy xin nán lại ít hôm để lão có bữa tiệc đạm bạc tiễn đưa, sau đó lên đường .

Hôm sau CNS mở tiệc tiễn hành, mời các quan lại và môn sinh tới dự để chia tay Thôi huyện uý . Rượu được vài tuần , CNS nói :
_ Hôm nay lão tổ chức lễ Kim Sinh Duyên (tức là duyên kiếp này ) cho Thôi huyện uý .

Thì ra trong bài từ của VT viết có 2 câu :
_ "Lửa hương đành đứt đoạn
Nguyện kết Tái Sinh Duyên"

CNS mượn chữ đó để nói . Mọi người không hiểu ý gì . Cả TTT cũng không đoán ra . Ông cho mời Phu nhân từ hậu đường đưa Tuệ Viên ra , lúc này tóc nàng mọc khá dài trang sức trở lại đẹp lộng lẫy . TTT sững sờ tưởng CNS đem cô gái nào ép gả cho mình nên bày trò mở tiệc tuyên bố trước mọi người để làm mình khó từ chối, lòng chàng rất hoang mang khó xử . Đến chừng chàng nhìn rõ mặt vợ thì kinh ngạc vô cùng , nghĩ mình đang chiêm bao .

CNS chỉ Vương Thị, cười nói :
_ Ta nói sẽ làm mối cho túc hạ một người xứng đáng . Vậy cô này có được không ?

TTT nắm chặt tay Vương Thị xúc động nói :
_ Tưởng kiếp này tử biệt ngờ đâu còn gặp lại nhau .

Quan khách thấy cảnh tượng lạ lùng chưa hiểu căn do, bèn hỏi CNS . Ông bảo thư đồng vào lấy bức tranh phù dung ra cho họ xem, sau đó mới giải thích đầu đuôi câu chuyện và nói tiếp :
_ Thôi huyện uý và phu nhân ở tại nhà lão hơn nửa năm, lão giữ kín không cho hai người biết sớm là vì tóc nàng chưa kịp mọc dài mà huyện uý chưa tìm được tờ sắc để chứng minh thân phận . Trải qua thử thách thấy hai đàng đều là nghĩa phu tiết phụ chung thuỷ kiên trinh nên hôm nay đặc biệt tổ chức cho đoàn tụ nhân duyên gọi là làm lễ Kim sinh duyên cho Thôi huyện uý, chính là chữ trong bài từ của Tuệ Viên . Không nói sớm là để tạo thêm tiết mục bất ngờ vui vẻ trong bữa tiệc ngày hôm nay .

TTT và VT nghe nói xong đều khóc và lạy tạ CNS . Quan khách ai cũng mủi lòng rơi lệ ca ngợi đức độ của CNS . Mọi người vui vẻ cho tới khuya mới giải tán . Đêm ấy hai vợ chồng được dành riêng một phòng đặc biệt để nghỉ ngơi (không biết có nghỉ không hay là thức tới sáng).

Hôm sau CNS thấy vợ chồng TTT không có người hầu hạ nên tặng cho một nô tỳ và một khoản lộ phí . Hai vợ chồng cảm động sa nước mắt, lưu luyến mãi trước khi từ biệt . VT lại cùng chồng tới chùa ni cô tạ ơn cưu mang . Viện chủ lúc đó mới biết câu chuyện . Những người trong viện cũng yêu mến nàng không nỡ rời xa, ai nấy đều ứa lệ .

Một thời gian sau, hai vợ chồng trở lại Tô Châu hỏi thăm tin tức CNS để tới chào , không ngờ cả CNS và phu nhân đều đã qua đời . Vợ chồng thương khóc như cha mẹ ruột, tới mộ phần cúng viếng, mời các ni cô tới làm đàn chay ba ngày đêm , VT còn chưa quên kinh kệ, cũng tham gia tụng kinh .

Nhớ ơn cầu nguyện Quan Thế Âm bồ tát, VT xuất 10 lạng bạc cho viện chủ làm chi phí đèn hương, phát nguyện trường trai, mỗi ngày niệm kinh quan âm đến trọn đời .

Bài từ "Lâm giang tiên" đề trên bức tranh phù dung:
_ Tuổi trẻ phong lưu bút
Vẽ vời lối thiên nhiên
Ngờ đâu kiều diễm sắc
Ôm hận tử sinh duyên
Nét đan thanh huyền ảo
Nay lưu lạc ai nhìn
Bức tranh nhoè dấu mực
Tịch mịch bạn khách thiền
Lửa hương đành đứt đoạn
Nguyện kết tái sinh duyên


Hết
Last edited by Ai Hoa on 20 Jul 2005 06:57, edited 2 times in total.

Quỳnh Hương
Pentium 4
Posts: 815
Joined: 01 Oct 2007 17:29

Postby Quỳnh Hương » 20 Jul 2005 05:26

Cám ơn óa hai hí .

Đúng là truyện có hậu như c3 nói :)

Ai Hoa
i3 Processor
Posts: 238
Joined: 01 Oct 2007 23:45

Postby Ai Hoa » 25 Jul 2005 06:47

Truyện Lương Sinh

Ở Biện Lương có ba người bạn là Lương Sinh, Uông sinh và Lưu sinh . Lương sinh nhà nghèo trong lúc Uông sinh nhà lại rất giàu, còn Lưu sinh là con quan Thích Sử . Bạn bè bảo Lương Sinh thấy sang bắt quàng làm họ, nhưng Lương Sinh nghĩ mình chẳng bao giờ xin xỏ họ điều gì, tự mình không hổ thẹn với lương tâm, nên ai nói cũng mặc kệ .

Lưu Sinh có một người vợ và năm người thiếp, ngoài ra còn rất nhiều nàng hầu . Uông Sinh cũng có một vợ và bốn tỳ thiếp . Mỗi lần rượu tiệc họ thường gọi bọn con gái ra khoe .

Có một lần Uông Sinh bỏ ra ngàn lạng bạc mua hai người con gái từ Giang Nam tới , đẹp hơn vợ anh ta rất nhiều . Uông Sinh muốn khoe nên viết giấy mời bạn bè tới nhà dự tiệc . Uống xong tuần rượu thứ hai, Uông Sinh gọi hai nàng ra yết kiến . Hai cô gái yểu điệu bước vào, người sực nức hương thơm . Các ông khách đều ngẩn ngơ nhìn, cho rằng chưa bao giờ thấy giai nhân đẹp như vậy . Hai nàng chào khách xong bước vào trong, mọi người ca ngợi hết lời, Uông Sinh vô cùng đắc ý . Chỉ có mình Lương Sinh lặng lẽ ngồi ăn uống chẳng nói gì, tưởng như là không hề nhìn thấy hai nàng . Lưu Sinh lạ lùng hỏi:
_ Nếu anh không phải là người không có mắt thì anh phải rất vô tình ?

Lương Sinh trả lời:
_ Tôi nhìn rõ cả rồi!

Uông Sinh hỏi:
_ Vậy anh thấy thế nào ?

Lương Sinh chậm rãi đáp:
_ So với mấy nàng được anh sủng ái thì có khác, nhưng gọi là tiên nữ hiếm có thì chưa đáng .

Mọi người yêu cầu nói rõ hơn, Lương Sinh mới nói:
_ Chỉ cần nói lên hai điểm thôi cũng đủ : lông mày của họ thấy dài nhưng là do dùng phấn vẽ lên, họ cố vươn cổ lên khép cánh tay lại để làm thân hình trở nên thon thả , nên dáng không đuoc tự nhiên . Nếu vứt hết đồ trang sức đi, ăn mặc bình thường thì chắc mọi người đã thấy khác rồi !

Cà bàn cười ầm lên, Uông Sinh đỏ mặt không thốt được tiếng nào . Lưu Sinh mới nói:
_ Lời của Lương huynh tất nhiên là cao kiến, nhưng huynh cả đời được nhìn mấy người con gái, thử hỏi có tư cách gì mà nhận xét về mỹ nhân chứ ? Chẳng qua học trò nghèo biết là suốt đời chẳng bao giờ hưởng giàu sang và lạc thú này nên cố ý làm ra vẻ coi thường tất cả con gái đẹp, nói những lời dối mình thì cũng nên tự nghĩ lại đi . Bản thân cho đến nay chưa lấy được một người vợ dù là xấu xí mặt vàng như nghệ, ngày ngày còn phải chui vào bếp nấu ăn, thì tưởng cũng không nên mạt sát nhã hứng của người khác !

Khách khứa nghe đều im bặt , chỉ mình Uông Sinh hả giận rộ lên cười . Lương Sinh bỏ về . Từ đấy tình bạn trở nên nhạt nhẽo .



:roll:
Last edited by Ai Hoa on 27 Jul 2005 03:53, edited 1 time in total.

Ai Hoa
i3 Processor
Posts: 238
Joined: 01 Oct 2007 23:45

Postby Ai Hoa » 27 Jul 2005 03:46

Truyện Lương Sinh (tt)

Một hôm có bà cụ lưng còng dắt một cô gái tuổi chừng 16-17 đến nhà Lương Sinh . Họ ăn mặc rách rưới nhưng cô gái có sắc đẹp tuyệt vời .

Bà cụ chào LS và nói :
_ Ta vốn nghe chàng là người quân tử thẳng thắn . Ta có một đứa con gái nhưng vì nhà nghèo không nuôi nổi nên muốn cho nó nương nhờ tiên sinh, chỉ mong nó đừng đói rét là được , tiên sinh nghĩ sao ?

LS vui mừng khôn xiết, vội đáp:
_ Được phu nhân chiếu cố như vậy thật là may mắn cho vãn sinh, nhưng học trò nghèo không có một đồng làm sính lễ, biết làm thế nào ?

Bà lão xua tay nói :
_ Ta không phải hạng người đem con gái làm cây rung tiền. Tiên sinh nói đến một chữ sính lễ nữa thì ta mang nó đi lập tức .

LS làm cơm khoản đãi hai mẹ con . Bà cụ uống một tí rượu đã say mèm . Bà dặn con gái phải hầu hạ tiên sinh thật tốt , sau đó chống gậy ra về . LS may quần áo và sắm trang sức cho cô gái . Hai người sống rất đầm ấm . Bạn bè quen biết thấy LS có vợ đẹp cũng ngạc nhiên .

Tiếng đồn tới tai Uông Sinh và Lưu Sinh . Uông Sinh bàn với Lưu Sinh:
_ Thằng Lương mà cũng có vợ đấy !

Lưu Sinh cười :
_ Cả thành Biện Lương to lớn lẽ nào không tìm được một người con gái bị bỏ rơi hay sao ? Dù có chút nhan sắc mà suốt ngày giặt giũ nấu nướng, ăn uống kham khổ thì chỉ vài ngày cũng thành bà già !

Uông Sinh cũng cười :
_ Tôi cũng nghĩ vậy. Có điều trước đây bị nó châm chọc tôi nay vẫn còn ức . Hôm nay hai ta mượn cớ tới chúc mừng để xem người đẹp của nó, có gì cho nó một trận .

Hai người chuẩn bị vài đồng bọc giấy đỏ đề chữ chúc mừng rồi mặc quần áo thật đẹp ngồi xe thật sang trọng đến nhà Lương Sinh .

LS làm ra vẻ bình thường nhiệt tình thết tiệc chiêu đãi họ . Sau vài tuần rượu, hai người đòi yết kiến tân nương . LS gọi vợ ra, nàng vừa tới cửa, hai ông khách đã há hốc mồm không nói được câu nào, ngẩn ngơ như mất hồn .

Lúc ra về Uông Sinh nói với Lưu Sinh :
_ Tôi mà sờ được vào người nàng ấy, có chết cũng không tiếc !

Lưu Sinh bàn:
_ Việc ấy tôi nghĩ cũng không khó. Ngày kia là sinh nhật hắn , ta mang rượu và đồ lễ tới chúc thọ , hoà thuốc mê vào rượu cho nó uống . Sau đó muốn làm gì thì làm . Sau này nếu nó kiện đến quan phủ ta chỉ bỏ vài trăm bạc thì có việc gì mà không xong ?

Bàn bạc âm mưu xong đến hôm đó họ sai đầy tớ đem rượu tới nhà LS để chúc mừng sinh nhật.

Ai Hoa
i3 Processor
Posts: 238
Joined: 01 Oct 2007 23:45

Postby Ai Hoa » 28 Jul 2005 05:21

Truyện Lương Sinh (tt)

Vợ Lương Sinh bảo chồng:
_ Hai lão này có ý không tốt, chàng cứ việc uống rượu để mọi việc cho em đối phó!

Lương Sinh uống rượu say mèm nằm trên giường không biết trời trăng gì cả . Uông sinh và Lưu sinh thấy vậy liền đóng chặt cửa lại, tiến đến bên vợ Lương Sinh.

Vợ Lương Sinh cười quyến rũ:
_ Ý của nhị vị công tử tôi cũng biết nhưng nơi đây không tiện .

Nàng liếc nhìn Lương Sinh một cái rồi tiếp :
_ Phía sau có ngôi lầu nhỏ vắng vẻ, chúng ta tới đó uống tiếp mấy chén .

Hai người vui mừng quá cũng theo vợ Lương Sinh ra sau quả nhiên thấy ngôi lầu cao. Họ đi vào, bên trong đã bày sẵn tiệc rượu. Uông sinh và Lưu sinh cởi áo mũ treo lên cột rồi dùng chén lớn uống rượu thoải mái. Vợ LS bảo để vào trong lấy thêm đồ nhắm, một hồi lâu không thấy ra.
Hai người nghi ngờ bước vào xem, thấy nàng đứng tránh qua thì hỏi:
_ Sao nàng lại trốn?

Uông sinh xấn tới ôm, vợ LS né qua rồi thoát ra khỏi cửa chạy xuống lầu. Uông sinh đuổi theo cố sức ôm chặt. Họ đang giằng co thì có mấy người lính tới đè chặt Uông Sinh.

Họ tát vào mặt Uông sinh vừa chửi:
_ Đồ trộm cắp ở đâu dám tới đây phóng đãng hử?

Uông sinh ôm mặt bị đánh bầm vừa nói:
_ Ta đây mà, không phải trộm.

Lính tuần nhìn kỹ nói:
_ Ủa cậu Uông mà, sao nửa đêm ở đây ?

Trong bụi hoa lại thấy một người, bọn lính kéo người đó ra ngoài thì lại là Lưu Sinh. Hắn nói:
_ Uông huynh uống say quá sao không chịu nhìn kỹ?

Thì ra người ôm nhau vật lộn với Uong Sinh hồi nảy là Lưu sinh. Họ coi lại trên mình thấy trần trụi thi xấu hổ cúi gầm mặt xuống đất. Bọn lính tức cười thầm, nhưng cũng làm bộ hỏi han. Hai người nói:
_ Đừng nói nữa, mau lên lầu lấy quần áo ta xuống đây.

Bọn lính nói:
_ Đây là đất không, có cái lầu nào đâu ?

Họ nhìn lên chỉ thấy một bức tường ngăn có thân cây to bóng rợp rất lớn. Bọn lính nói đây vườn hoa của quan Bố Chính bỏ hoang đã lâu, ít người lui tới và thường có ma.

Hai người nghe nói rợn tóc gáy, bỗng thấy có bóng người trên cây, thất kinh lật đật ù té bỏ chạy. Chừng ngó kỹ lại thì ra là mấy bộ quần áo, bọn lính lấy xuống đưa cho họ mặc vào. Về nhà sợ quá hai người lâm bịnh mất nhiều ngày mới khỏi.

Uông sinh và Lưu sinh xưa nay chuyên ức hiếp người khác, bây giờ bị nhục không chịu nổi. Vừa khỏi bịnh là họ dẫn đám đầy tớ tới nhà họ Lương thì nhà đã cửa đóng then cài. Láng giềng nói Lương Sinh đã dọn đi mất rồi.


8)


Return to “Truyện Xưa Tích Cũ - Histoires Anciennes”

Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 25 guests