Mỗi tuần một truyện kể

Giai thoại chữ nghĩa, Mỗi tuần 1 truyện kể
Ai Hoa
i3 Processor
Posts: 238
Joined: 01 Oct 2007 23:45

Postby Ai Hoa » 29 Jul 2005 05:36

Thôi tú tài

Ở thành Bắc Kinh có Lưu tiên sinh gia cảnh rất giàu có. LTS thích kết giao bạn bè, nhà luôn luôn có khách khứa đông nghịt. Ông lại là người tính tình hào phóng, bạn bè yêu cầu gì cũng đều đáp ứng đầy đủ.

Một hôm có người tự xưng Thôi Nguyên Tố tới xin gặp, LTS ra tiếp. Ông ta nói mình là một vị tú tài quê ở Sơn Đông tới Bắc Kinh đã lâu, nghe nói LTS thích kết bạn tứ phương nên đến nương nhờ. Từ đó LTS qua lại vui vẻ và hay cho ông ta vàng bạc, lương thực cùng quần áo. Cứ khoảng ít ngày ông ta lại đến và LTS lại cho tiền.

Người trong nhà họ Lưu rất ghét ông ta, cho rằng ông ta là phường lợi dụng, chỉ riêng LTS thì lúc nào cũng vui vẻ tử tế, ông ta xin gì cũng cho cả. Qua lại được 2 năm thì đột nhiên nhà họ Lưu xảy ra biến cố đến khuynh gia bại sản. Ba năm sau của cải sạch trơn, bạn bè thân thích bắt đầu khinh thường vì không còn gì để lấy. Cuối cùng họ cắt đứt quan hệ với LTS. Đầy tớ trong nhà tẩu tán hết, chỉ còn 1 lão bộc trung thành. Vợ con tiên sinh trong nhà chẳng no ấm gì.

Năm ấy đến cuối tháng chạp nhà không còn thứ gì để cúng tết, gạo thóc cũng hết sạch sành sanh.

Con gái LTS bèn ngâm thơ rằng:

_ Tuyết rơi rơi ngập phủ ngày đông
Buốt giá tìm đâu tấm áo bông
Giao Thừa lại chẳng bằng Hàn Thực
Trong bếp sao mà khói lặng không

Lễ Hàn Thực thì người ta không nấu nướng chỉ ăn đồ nguội để tưởng niệm ngày một vị trung thần bị vua nghe lời xúi dại sai quân đốt chết trong rừng.

LTS nghe bài thơ của con thì cười hoạ lại:

_ Năm này chẳng giống những năm xưa
Trước áo bông giờ áo vải thưa
Lời gửi gió đông đừng nhắc nhở
Xuân sang trong bếp lửa hồng chưa ?

Vợ LTS nghe 2 cha con ngâm thơ thì càu nhàu nói:

_ Bạn bè thân thiết của ông năm xưa muốn gì mình cho nấy, sao giờ ai cũng tránh mặt vậy? Nghe nói ông tri huyện họ Chu làm quan phát tài, trước đây còn hàn vi ở nhà mình, xưng là bạn tâm đầu ý hiệp, từng nói là một ngày không gặp ông chịu không được, ông không nhờ giúp được hay sao ?

LTS nghe lời viết thư nhờ lão bộc mang đi.

Ai Hoa
i3 Processor
Posts: 238
Joined: 01 Oct 2007 23:45

Postby Ai Hoa » 03 Aug 2005 05:07

Thôi tú tài (tt)


Trời gần tối lão về kể:
_ Tôi đến nhà họ Chu đưa thư, lão gác cửa đi vào rồi quay ra nói rằng chủ nhân bận tiếp khách. Lần thứ hai tới họ lại nói ông ta đi vắng. Tôi không tin, cố ý đứng đợi, quả nhiên một lát thấy tri huyện ra tiễn khách. Tôi liền tới gặp lão đưa thư, lão đem thư vào trong, đợi hoài cũng không ra . Tôi giục mãi lão mới sai người hầu ra nói là việc quan bận quá chưa có thời gian viết thư trả lời. Lão bảo tôi thưa lại ông chủ là gần đây tiêu pha nhiều, trong tay không còn tiền mặt, còn đang lo không có nơi để đi vay … Thứ đồ vong ân phụ nghĩa vô liêm sỉ thật . Ông chủ đừng thèm qua lại với hắn.

Vợ LTS lại nói:
_ Dương tiên sinh là bạn tốt của ông từ nhỏ , có nhờ được không ?

LTS viết thư cho Dương thì nhận được thư trả lời:
_ Buôn bán thua lỗ mất nhiều tiền, nay mình cũng nhẵn túi!

LTS thở dài nói :
_ Người ta bảo bạn bè chỉ ở cái miệng, không chừng đúng!

Rồi ông lại nghĩ tới Cân công tử là dòng dõi nhà quan đọc nhiều sách thánh hiền, lúc nào cũng nhắc tới hai chữ nhân nghĩa, LTS rất tôn kính. Ông bèn viết thư gửi Cân công tử.

Nhận được hồi âm, LTS bóc ra xem rồi bực tức quăng xuống đất mắng:
_ Hừ , cái đồ đạo đức giả! Mở miệng thì nói nhân nghĩa mà nay mình gặp lúc quẩn chẳng những hắn không cho một xu mà còn bày đặt dùng lời giả dối để lấp liếm. Bình thường mỗi khi nó có việc ta đều đem quà đến mừng hàng trăm lượng, vậy mà nay lại nỡ … !

Vợ LTS xem thư thấy nói:
_ Tôi là người tri kỷ của tiên sinh lẽ ra phải lập tức ra tay giúp đỡ. Nào ngờ tâm hữu dư mà lực bất túc, mong tiên sinh rộng lượng hải hà. Tiên sinh là người chí khí có tài, không nên lo buồn vì nghèo hèn, thế nào sau này cũng đại phúc đại quý. Chỉ e những người luôn chú trọng tín nghĩa như đệ đây khoanh tay ngồi nhìn không giúp gì được thì trong lòng vô cùng hổ thẹn, người tri kỷ như tiên sinh mới thông cảm cho nỗi lòng đau khổ dày vò của đệ … .

Còn đang trò chuyện thì bỗng nghe tiếng gõ cửa, lão bộc ra mở thấy ông Tú Tài họ Thôi thì chán ngán lắm, nghĩ thầm:
_ Tưởng là ai! Người ta nghèo tới mức này còn tính tới vơ vét gì đây?

LTS mời Thôi tú tài vào. Họ Thôi nhìn quanh nhà đã nhận ra tình cảnh họ Lưu. Ông ta hỏi:
_ Tiên Sinh định làm thế nào để giải quyết việc này đây?

LTS đáp :
_ Biết làm sao được? Khoanh tay chờ chết thôi!

Thôi Tú Tài cười nói:
_ Căn cứ vào hoàn cảnh tiên sinh, kiếm cung không thông, tính toán làm thơ ký cho người ta không được, buôn bán ngược xuôi cũng không quen . Những nghề ấy không phải sở trường của tiên sinh. Đệ nghĩ chỉ còn cách tiên sinh học để thi đỗ làm quan. Vậy thì phải chăm chỉ đọc sách. Muốn yên tâm dùi mài kinh sử thì phải không lo việc ăn uống cho gia đình. Đệ có để dành được 80 quan tiền xin gởi cho tiên sinh làm phí tổn độ nhật.

LTS từ chối nói :
_ Huynh bình thường không giàu có gì, làm sao đệ dám nhận?

Tú Tài nói :
_ Huynh đừng khách khí.

Rồi cáo từ ra về.

Quỳnh Hương
Pentium 4
Posts: 815
Joined: 01 Oct 2007 17:29

Postby Quỳnh Hương » 03 Aug 2005 06:47

[center]Hôm nay ra vườn (h)ái hoa đem vào phòng trưng cho đẹp tí :)
Và cám ơn trang chủ đã kể chuyện thật hay :wink:

Image

[/center]

Ai Hoa
i3 Processor
Posts: 238
Joined: 01 Oct 2007 23:45

Postby Ai Hoa » 03 Aug 2005 07:04

cám ơn QH, hoa đẹp quá! :P Muh phải được ngắm hoa quỳnh thì càng quý hơn nhỉ ? :twisted:

Dao Hung
i5 processor
Posts: 324
Joined: 01 Oct 2007 21:49

Postby Dao Hung » 03 Aug 2005 10:31

Ái Hư Công Tỏa thật khéo nói ! :lol:
Riêng Dê Hát thì chỉ thích ngắm quỳnh chứ không chuộng xem hoa ! :twisted:

Ai Hoa
i3 Processor
Posts: 238
Joined: 01 Oct 2007 23:45

Postby Ai Hoa » 04 Aug 2005 05:06

DH wrote:Ái Hư Công Tỏa thật khéo nói ! :lol:
Riêng Dê Hát thì chỉ thích ngắm quỳnh chứ không chuộng xem hoa ! :twisted:


Ái Hoa chớ hong có Ái Hư, Hoa là thiệt mà Hư là giả! :?
Quỳnh thì cũng là Hoa, mà mình có tật yêu mọi loài hoa (trừ hoa liễu) mà nhất là hoa hậu
:P

Ai Hoa
i3 Processor
Posts: 238
Joined: 01 Oct 2007 23:45

Postby Ai Hoa » 04 Aug 2005 05:23

Thôi tú tài (tt)

LTS có tiền cho vợ con sống qua ngày, hết lo lắng vấn đề cơm áo, bèn để tâm chuyên chú đọc sách. Ít lâu sau lại thấy họ Thôi tới hỏi:
_ Tiên sinh bắt đầu đọc sách chưa ?
LTS đáp :
Vừa mới gỡ mối thôi. Bỏ đã lâu bây giờ xem lại một lúc thấy rối bời!

Thôi Tú tài nói :
_ Chỉ mới mấy ngày thôi mà, cứ bình tĩnh sẽ lấy lại được phong thái xưa. Đệ nghĩ 80 quan tiền chỉ đủ chi dụng thời gian ngắn. Đệ trao hết số tiền dành dụm này để tiên sinh vững lòng không lo cơm áo nữa. Tiên sinh có thể tập trung tư tưởng mà lo học hành.

Rồi ông ta đặt tay nải lên bàn. LTS giữ lại ăn cơm nhưng ông ta từ chối. Khi ông ta đi rồi, LTS mở tay nải ra thấy toàn vàng, cân được tới 300 lạng. Từ đó không thấy họ Thôi tới nữa.

LTS chăm lo học tập sau thi đỗ làm quan to. Năm ấy ông tổ chức sinh nhật, thân bằng cố hữu tới chúc thọ, mang nhiều ngọc vàng gấm vóc tới làm quà biếu, bày đầy đại sảnh. LTS cảm tạ mọi người rồi sai đầy tớ mang quà biếu cho lại mấy bạn thân nghèo khó. LTS nói:
_ Hôm nay vinh hạnh được các vị thân bằng cố hữu tới mừng, đáng tiếc là thiếu mặt vị Tú Tài họ Thôi là người không bao giờ quên bạn khi gặp nghèo khó, nếu ông ấy ở đây sẽ hiểu dụng tâm của tôi làm như thế này.

Mọi người có mặt mắc cỡ mặt nóng bừng , có người lẳng lặng trốn khỏi tiệc rượu. Bỗng nhiên đầy tớ báo có Tú Tài họ Thôi đến. LTS vội vã ra đón, 2 người nắm tay nhau cười nói thân thiết. Trong mắt tiên sinh dường như chỉ có ông Tú tài, không còn ai khác. Vợ LTS cũng ra bái tạ. Đêm đó LTS chỉ giữ 1 mình họ Thôi ở lại ngủ. LTS hỏi:
_ Huynh dọn nhà đi đâu? Đệ sai người đi tìm khắp nơi không thấy? Sao huynh không đến để đệ báo đáp ân tình xưa?

Thôi tú tài cười hỏi lại :
_ Lúc Tiên sinh giúp tôi tiên sinh có chờ đợi tôi trả ơn sao?

LTS đáp :
_ Quả thật là không hề nghĩ tới bao giờ.

Thôi tú tài nói :
_ Vậy có lẽ nào tôi chỉ luôn chờ đợi ngài đền ơn sao?

Hai người cùng cười. Rồi LTS hỏi :
_ Nhà huynh còn những ai?

Tú tài đáp :
_ Con cháu đã mười mấy đứa.

LTS vui vẻ nói :
_ Con gái đệ chưa gả cho ai, nhà huynh có công tử nào chưa có nơi nâng khăn sửa túi thì xin gả nó về cho.

Tú tài nói :
_ Không được!

LTS hơi ngạc nhiên hỏi tới. Họ Thôi mới ấp úng trả lời :
_ Tiên sinh là bậc trung hậu, có nói thật cũng chẳng hại gì. Tôi hổ thẹn không dám kết thân vì bản thân tôi chỉ là loài chồn cáo ở trong núi. Thấy tiên sinh là người nhân nghĩa mà lâm vào cảnh khó khăn nên mới nghĩ cách giúp đỡ, cũng để cho người đời một bài học. Nay ý nguyện đã thành, lần này tới để từ biệt tiên sinh thôi.

LTS ứa nước mắt, hỏi sau này còn có dịp gặp nhau không. Thôi tú tài chỉ cười không đáp, rồi sau đó bái biệt.

Về sau LTS làm quan đến Án Sát Sứ, cuối cùng tuổi già về hưu. Không sao quên nghĩa tình họ Thôi, LTS vẫn quanh năm tới ngày rằm , mùng một đều đốt hương, hoá vàng tưởng nhớ ông ta.

Hết

ynguyen
Digital IC
Posts: 151
Joined: 01 Oct 2007 17:21

Postby ynguyen » 04 Aug 2005 09:39

ai hoa wrote:Ái Hoa chớ hong có Ái Hư, Hoa là thiệt mà Hư là giả! :?
Quỳnh thì cũng là Hoa, mà mình có tật yêu mọi loài hoa (trừ hoa liễu) mà nhất là hoa hậu
:P

thế công tử có ái Hoa... Râm không?
hyc hyc hyc !!!

Ai Hoa
i3 Processor
Posts: 238
Joined: 01 Oct 2007 23:45

Postby Ai Hoa » 04 Aug 2005 09:39

Lời bàn của Ái Hoa

Quả là như người ta nói:

Bần cư thành thị vô nhân vấn
Phú tại sơn lâm hữu khách tầm

Lưu tiên sinh hồi giàu có thì bạn bè lui tới tấp nập, lúc sa sút nghèo khó thì không ai thăm viếng giúp đỡ, thật đúng là :
_ Thế thái nhân tình gớm chết thay
Nhạt nồng trông chiếc túi vơi đầy
(Nguyễn Công Trứ)

hay:
_ Còn bạc còn tiền còn đệ tử
Hết cơm hết gạo hết ông tôi
(Nguyễn Bỉnh Khiêm)

Một kẻ như Thôi Tú tài, chỉ là loài chồn cáo tu luyện thành người, mà biết trọng điều nhân nghĩa hơn cả con người. Đã giúp người thì giúp tới nơi tới chốn, không chỉ trả lại bạc mà còn lo lắng cho cả tương lai khuyên nhủ họ Lưu chú trọng tới cái gốc, tức là phải kiếm một nghề để mưu sinh, mà nghề thích hợp nhất của ông ta là học tập để thi đỗ làm quan :)
Giúp xong thì phủi tay ra đi ngay không cần người ta đền ơn đáp nghĩa. Thật là đã đạt đạo thần tiên rồi vậy. :shock:

Mặt khác, người như Chu tri huyện là bậc phụ mẫu chi dân cầm cân nẩy mực, Cân công tử là kẻ hàng ngày đọc sách thánh hiền bàn điều nhân nghĩa mà lại tỏ ra phường vô ân bạc nghĩa ngoảnh mặt quay lưng trước cảnh khốn cùng của bạn, thật chẳng đáng gọi là người! LTS trải qua buổi gian nan mới phân biệt được ai là bạn quý, nên ngày thành đạt ông chỉ trọng vọng một Thôi tú tài cũng là lẽ thường tình, những kẻ khác chẳng qua là phường xu phụ, không đáng để mắt.

Nước loạn biết tôi trung, nhà nghèo hay con thảo, cảnh khốn thấy bạn hiền. Mình nghèo muh chưa thấy cô hồ ly tinh nào ra giúp hết, hic hic! :evil:

Ai Hoa
i3 Processor
Posts: 238
Joined: 01 Oct 2007 23:45

Postby Ai Hoa » 04 Aug 2005 09:44

ynguyen wrote:
ai hoa wrote:Ái Hoa chớ hong có Ái Hư, Hoa là thiệt mà Hư là giả! :?
Quỳnh thì cũng là Hoa, mà mình có tật yêu mọi loài hoa (trừ hoa liễu) mà nhất là hoa hậu
:P

thế công tử có ái Hoa... Râm không?
hyc hyc hyc !!!


Hoa râm cũng ái luôn chị 3 ui, vã quá rồi! :P

Ai Hoa
i3 Processor
Posts: 238
Joined: 01 Oct 2007 23:45

Postby Ai Hoa » 09 Aug 2005 10:28

Nước mắt người giao

Ở Chiết Giang có người họ Cảnh . Anh ta sống ở Phúc Kiến 2 năm đáp thuyền về quê , dọc đường phát hiện một người nằm cứng đờ trên bãi cát . Người này mắt xanh , râu quai nón , toàn thân đen kịt . Cảnh Sinh dựng anh ta dậy hỏi , anh ta đáp:
_ Tôi là người cá Giao ở Thuỷ cung . Công chúa sắp xuất giá bảo tôi dệt tơ làm áo cưới mà tôi sơ ý làm đứt thoi nên bị đuổi khỏi cung , giờ lang thang phiêu bạt không nơi nương tựa . Nếu ông thu nạp tôi cả đời sẽ không quên ơn đức .

Cảnh Sinh bằng lòng nhận dẫn người cá về nhà .

Giao nô không biết làm gì, sau mỗi bữa cơm thì xuống ao tắm rồi ngồi ở góc tường không nói năng gì . Cảnh Sinh nghĩ anh ta 1 mình cô đơn , xa rời bể cả , cũng không nỡ sai làm việc này việc khác .

Ngày lễ Phật đản , Cảnh Sinh đi chơi chùa , bỗng gặp 1 bà lão dắt theo 1 cô gái xinh đẹp . Quỳ lễ xong 2 người đi ra khỏi chùa . Cảnh Sinh thấy thương cô gái bèn lặng lẽ đi theo , tới 1 cái ngõ nhỏ họ đi vào nhà .

Cảnh Sinh dọ hỏi biết cô gái người Tô Châu họ Đào tên Vạn Châu , mồ côi cha từ nhỏ . Vì bị địa phương ức hiếp nên 2 mẹ con bỏ tới nơi này ở . Cảnh Sinh bèn nhờ người tới mai mối , nhưng nói thế nào bà mẹ cũng không bằng lòng .

Cảnh Sinh hỏi :
_ Lão bà có con gái xinh đẹp như thế mà không gả chồng , chẳng lẽ giữ mãi trong nhà sao ?

Bà lão đáp :
_ Con gái ta tên Vạn Châu . Phải có đủ 1 vạn hạt châu làm sính lễ mới gả được . Nếu không thì nói cách gì cũng vô ích .

Cảnh Sinh buồn rầu về . Chàng nghĩ bà lão đòi như vậy thì có vét hết cả gia tài cũng không sao có đủ .

Chàng buồn phiền và thương nhớ cô gái , chẳng bao lâu bệnh nằm liệt giường .

Thầy thuốc tới xem bệnh nói :
_ Bệnh gì còn chữa được , riêng bệnh tương tư thì đành bó tay thôi .

Cảnh Sinh ngày một gầy mòn , hơi thở chỉ còn thoi thóp . Giao Nô vào thăm , chàng nói :
_ Ta với anh gặp nhau trên bãi cát đã nửa năm . Khi ta chết làm thế nào anh trở về biển được ?

Giao Nô nghe nói vô cùng đau lòng , phủ phục trên giường khóc nức nở , nước mắt rớt xuống biến thành những viên ngọc lóng lánh . Cảnh Sinh nhìn thấy ngọc cả mừng ngồi bật dậy la lên :
_ Bệnh ta khỏi rồi !

Giao Nô hỏi nguyên cớ . Cảnh Sinh mới nói :
_ Ta bệnh nặngvì không có nước mắt của ngươi .

Chàng kể lại việc cầu hôn của mình . Giao Nô cũng mừng , nhặt lấy hết các hạt châu, đếm vẫn chưa đủ 1 vạn hạt .

AH

Ai Hoa
i3 Processor
Posts: 238
Joined: 01 Oct 2007 23:45

Postby Ai Hoa » 10 Aug 2005 07:02

Nước mắt người giao (tt)

Giao Nô tiếc quá nói :
_ Sao ông chủ chuyển buồn thành vui sớm quá , không chờ tôi khóc cho đủ ?

Cảnh Sinh hỏi :
_ Vậy anh lại khóc một hồi nữa được không ?

Giao Nô trả lời :
_ Loài cá giao chúng tôi khóc cười là tự tấm lòng không thể giả dối như loài người được . Thôi mai cứ tới Vọng Hải lầu để tôi xem có cách gì giúp không ?

Hôm sau 2 người mang rượu và đồ nhắm tới Vọng Hải Lầu . Trèo lên lầu chỉ thấy biển sóng mênh mông vô bờ . Giao Nô uống rượu say mèm rồi đứng lên nhảy múa .

Hắn chợt nhìn ngắm biển cả , thở dài nói :
_ Khắp chốn này , quê hương ta ở đâu ?

Nhớ về quê cũ , hắn không ghìm nổi nỗi buồn , bất giác nước mắt trào ra . Cảnh Sinh lật đật lấy thau hứng . Một lát chàng nói :
_ Đủ rồi đấy !

Nhưng Giao Nô cứ khóc mãi đến khi cạn nước mắt . Cảnh Sinh lấy được rất nhiều trân châu , vô cùng phấn khởi , bèn bảo Giao Nô về nhà . Lúc ấy Giao Nô vui mừng chỉ về phía Đông nói :
_ Thành kia đỏ bừng ráng hồng , công chúa tối nay đã gả cho Thiên Sứ ở đảo San hô rồi . Tai nạn của tôi đã mãn . Xin cáo từ ông tôi đi về .

Nói xong hắn vươn người ra lao vọt xuống biển , nháy mắt không còn thấy dấu vết .

Cảnh Sinh bâng khuâng một hồi cũng trở về nhà mình . Hôm sau chàng mang đủ 1 vạn hạt trân châu tới nhà họ Đào cầu hôn . Bà lão cười :
_ Ngài thật là người đa tình . Chẳng qua tôi muốn thử lòng ngài có thành thực không thôi, chớ không phải thực tâm muốn bán con gái mình đâu ?

Bà đem trả lại hết số trân châu và gả Vạn Châu cho Cảnh Sinh . Sau Vạn Châu sinh được 1 cậu con trai , Cảnh Sinh đặt tên cho con là Mộng Giao để kỷ niệm người giúp đỡ mình .

Hết

Ai Hoa
i3 Processor
Posts: 238
Joined: 01 Oct 2007 23:45

Postby Ai Hoa » 12 Aug 2005 10:20

Thần Hổ

Ở Tầm Xuyên có cô gái tên Hoắc Tiểu Anh rất xinh đẹp . Cha cô vì tranh chấp địa giới với 1 tên cường hào, bị nó vu cáo nên quan bắt giam mà chết trong tù .

Sau khi cha chết, mẹ Tiểu Anh khóc lóc thảm thiết nói :
_ Trong nhà không có đàn ông, lấy ai báo thù cho cha con được ? E rằng nỗi oan này không biết bao giờ mới giải ?

Hoắc Tiểu Anh gạt nước mắt nói :
_ Con còn nhỏ, bất tài vô dụng . Nếu ai giúp được ta giết chết kẻ thù, con tình nguyện làm vợ, suốt đời hầu hạ họ .

Bà mẹ nghe nói bèn vào núi Tây cầu đảo và khấn nguyện với thần núi . Sau đó tên cường hào nhờ lo lót đã được bổ làm quan huyện . Khi đi trấn nhậm ngang qua ngọn núi Tây đột nhiên có con cọp nhảy chồm ra ngoạm cổ hắn chết ngay lập tức .

Tin tức truyền đến tai mẹ con HTA . Hai mẹ con vui sướng lắm . Đột nhiên họ nhìn thấy 1 con cọp đang cong đuôi đi thẳng vào nhà . Hai mẹ con sợ hãi, mặt tái mét, co cẳng định chạy thục mạng . Nhưng con cọp chỉ nhìn HTA một cách hiền từ và đi đi lại lại trong nhà, không tỏ vẻ gì muô’n hại họ . HTA thấy vậy hơi yên tâm, run rẩy hỏi :
_ Hôm nay giết chết tên cường hào trên núi Tây có phải là ngươi không ?

Con cọp gật gật đầu . Người mẹ nói :
_ Cám ơn người làm điều nghĩa báo mối thù lớn cho gia đình chúng tôi . Chúng tôi sẽ nhớ ơn, nguyện phụng thờ suốt đời . Chỉ có điều hôm nay người thân chinh đến tệ xá có ý định gì chăng ?

Con cọp nghe xong thần sắc thay đổi, nhìn chằm chằm có vẻ bực mình như tuồng trách bà ta biết rồi mà cố ý giả lơ .

Bà mẹ hiểu ra ý con cọp, rất lấy làm khó nghĩ, nói :
_ Ngài cho rằng tôi nuốt lời chăng ? Tôi đã thề nguyền dâng con gái cho ngài, nhưng cọp với người ăn ở khác nhau, có thể nào kết thành vợ chồng được không ? Hơn nữa tôi đã già, ngoài TA không còn ai nương tựa, tôi phải cần con rể để nuôi dưỡng lu’c già yếu chứ ? Ngài đã báo thù cho người đã khuất , lẽ nào không thể làm điều nhân đức nữa đối với người goá phụ đáng thương này ? Đây là lời thật tình tự đáy lòng, mong ngài thương hại .

Con cọp uể oải cúi đầu bước ra cửa, nhưng cứ đi một bước lại ngoái đầu nhìn TA một cách thẫn thờ ra vẻ lưu luyến lắm .

TA không giữ nổi cảm động, bèn bước tới nói :
_ Xin ngài tạm dừng chân nghe tôi nói . Đã đành tôi có thề tình nguyện trao thân, sẽ không nỡ bội ước, nhưng ngài và tôi không thể trở thành vợ chồng thật sự như bao người khác, ngài biết rõ điều đó . Vậy để thực hiện lời thề thì ngài ở lại đây tôi xin chăm sóc ngài suốt đời, cũng coi như vợ chồng vậy .

Con cọp vô cùng vui sướng, gật đầu lia lịa bằng lòng . Thê’ là TA dẫn con cọp vào phòng cô, sắp đặt cho nó nằm cạnh giường . TA và cọp ăn cùng nơi ngủ cùng phòng . Mỗi sáng TA dậy rửa mặt chải đầu con cọp nằm phủ phục bên bàn phấn, lấm lét nhìn cô trang điểm . Buổi tối đợi TA lên giường ngủ nó mới tới nằm bên giường nhìn cô, thường suốt đêm không dám chợp mắt vì sợ tiếng ngáy mình làm mất giấc ngủ ngon của cô .

Thấy trong nhà thiếu lương thực con cọp bèn ra đồng bắt thú vật về cho mẹ con cô . Khi TA khó ở nó lo lắng không yên cứ đi lại quanh quẩn bên cô tới khi nào khoẻ hẳn nó mới nhảy nhót vui mừng .

Cứ thế ngày này qua ngày khác, TA đã quen với cuộc sống như vậy . Bà mẹ thì ngày càng già yếu, vì lo lắng những năm tháng sắp tới không nơi nương tựa, bà luôn luôn trách móc TA, bảo cô không nên giữ con cọp trong nhà .

Một hôm vào lúc chập choạng con cọp bỏ nhà đi một thời gian lâu không thâ’y trở về . Bà mẹ bèn khuyên TA tìm 1 người chồng để có chỗ nương thân . Cô không đồng ý, nói :
_ Vong ân phụ nghĩa là không có đạo đức . Việc đó không có ích lợi gì mà còn gây thêm điều bất hạnh . Một người con gái đã thề lấy người ta rồi làm sao có thể tìm chồng khác được ?

TA nhất quyết không nghe theo . Một thời gian sau TA bị bệnh nặng không chữa được rồi chết . Quan tài còn quàng trong nhà chưa chôn thì chợt thấy con cọp trở về . Nó phủ phục trước linh cữu khóc lóc, nước mắt như mưa . Những người nhập liệm cho TA trông thấy không ai là không cảm động .

TA được chôn cất bên mộ tổ nhà họ Hoắc . Mỗi ngày con cọp đều đi vòng quanh mộ nàng nhiều lần . Đến ngày rằm, mùng một nó tha ở đâu về hoa quả tươi để cúng tế .

Bà mẹ già cuộc sống khó khăn . Con cọp thường xuyên đi săn dã thú đem về để ở nhà cho bà ta dùng tới khi mãn đời .

Hết

Yen Chi
i3 Processor
Posts: 215
Joined: 01 Oct 2007 20:41

Postby Yen Chi » 13 Aug 2005 04:18

ai hoa wrote:Lời bàn của Ái Hoa


Nước loạn biết tôi trung, nhà nghèo hay con thảo, cảnh khốn thấy bạn hiền.
Mình nghèo muh chưa thấy cô hồ ly tinh nào ra giúp hết, hic hic! :evil:


hời ... Huynh nói chơi hả ? :D

coi Tiền đi nì ... ở đó mà ham !

Ác nghiệt chi mi lắm rứa tiền
Mi làm nhân loại hóa ra điên
Mi tô mặt nạ đen thành trắng
Mi khiến nhân tình thẳng hóa xiêng
Mi đạp luân thường vô một xó
Mi xô nhân nghĩa dẹp đôi bên
Mi xui thế giới đâm nhau mãi
Ác nghiệt chi mi lắm rứa tiền
(Nguyễn Khuyến)



Yen Chi
i3 Processor
Posts: 215
Joined: 01 Oct 2007 20:41

Postby Yen Chi » 13 Aug 2005 04:21

ai hoa wrote:

Cảnh Sinh hỏi :
_ Lão bà có con gái xinh đẹp như thế mà không gả chồng , chẳng lẽ giữ mãi trong nhà sao ?

Bà lão đáp :
_ Con gái ta tên Vạn Châu . Phải có đủ 1 vạn hạt châu làm sính lễ mới gả được . Nếu không thì nói cách gì cũng vô ích .




wow ! ai tên là Châu tha hồ mà thích chí ha ? :D



Return to “Truyện Xưa Tích Cũ - Histoires Anciennes”

Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 2 guests