Postby Ai Hoa » 26 Aug 2005 08:42
Truyện Lục Thủy Bộ
Có người tên Lục Thủy Bộ đỗ cử nhân được bổ làm tri huyện . Sau có công được điều về Kinh làm chủ sự Đô thủy ty trong Bộ Công . Một lần được triều kiến vua đã nói những câu bị hòang đế cho là cao ngạo nên cách chức sung vào quân ngũ đày đến vùng Sát cáp nhĩ . Ban đầu ông ta cưỡi ngựa đến thành Quy Hóa . Tại đây cần có lạc đà mới đi tiếp lên phía Bắc được . Ông ta nhờ 1 người họ Triệu thuê giùm 2 con lạc đà , 1 để cưỡi , 1 chở hành lý . Họ Triệu nói :
_ Tiên sinh không có đầy tớ như vậy sao được ? Ngài đưa tôi bằng tiền thuê 3 lạc đà , tôi sẽ làm đầy tớ cho tiên sinh .
LTB đồng ý . Khi lên đường họ Triệu dắt tới 1 con lạc đà , 1 con ngựa . Lão nói :
_ Lạc đà cao lớn lên xuống bất tiện hơn ngựa nên tôi đổi lạc đà lấy ngựa cho ngài .
Giá thuê lạc đà mắc gấp 4 lần ngựa . LTB biết lão không thực thà , nhưng cũng không muốn kỳ kèo sợ lỡ việc . Ông ta làm thinh . Thế là họ lên đường .
Đi được 1 ngày, lão họ Triệu nói :
_ Một mình tôi trông coi tới 2 việc, vừa nấu cơm vừa chăn dắt súc vật , làm sao được ? Tiên sinh chọn 1 việc mà làm .
LTB cũng không thèm nói gì, chủ động đi chăn súc vật . Lại qua mấy ngày thì lão Triệu kêu là bịnh , LTB vừa phải chăn súc vật vừa nấu cơm , lão Triệu chỉ ngồi ăn . Hôm ấy trong chậu có 1 nửa cơm nóng vừa nấu xong còn 1 nửa là cơm nguột từ hôm qua , lão Triệu xới lấy hết cơm nóng , chừa cơm nguội lại và nói:
_ Tôi không quen ăn cơm nguội .
Đi đường mấy tháng không được ăn thịt , lão Triệu chê thức ăn không ngon, luôn miệng lầu bầu . Sau lại càng chửi bới nhục mạ tổ tông nhà họ Lục . LTB nói :
_ Dù ta nay có tội, trước đây cũng từng làm quan triều đình, sao ngươi dám nhục mạ ta như vậy ?
Lão Triệu càng chửi tục hơn, càng chửi càng hăng . LTB bỏ lão ta lại, đi ra chỗ đám súc vật ngồi trên đống cỏ .
Tuyết đổ xuống tới tấp, gió bấc thổi vào cổ áo LTB lạnh cóng . Ông ta hồi tưởng lại lúc còn làm quan triều đình có vợ con đầy tớ ra vào lũ lượt, so với bây giờ mũ áo rách nát , phải nấu cơm xách nước chăn dắt súc vật, da nứt nẻ, chân tay tọac móng ứa máu ra . Vậy mà gặp kẻ tiểu nhân ngang ngược không nghĩ gì đạo lý . Mới ngửa mặt lên trời than :
_ Không ngờ LTB lại cùng đường tới mức này !
Giữa lúc đau buồn cực điểm bỗng có 1 ông già chống gậy trúc đi tới . Ông già chào LTB rồi chậm rãi nói :
_ Thật là thảm thương quá ! Sao quý khách khổ tới mức này ? Nhà tôi cách đây mấy bước tuy không có gì cao sang , nhưng cũng mời ngài quá bộ tới chơi, còn hơn là chịu đói rét .
LTB hỏi tên họ, ông già xưng họ Lê . LTB theo ông già đi mấy dặm, qua 1 hòn núi đất, tới 1 ngôi nhà rất lớn tường quét vôi trắng nằm trong 1 rừng tùng xanh um tùm .
Mấy người trong nhà ra chào, ông già giới thiệu :
_ Đây là 2 con trai tôi . Tiên sinh không cần khách sáo . Mời an tọa .
1 lúc sau bày xong tiệc rượu, tòan sơn hào hải vị . LTB uống cạn 2 chung rượu xin cáo từ mà ông lão cầm lại :
_ Lẽ nào tiên sinh còn muốn nghe thằng cha dắt lạc đà đó nhục mạ sao ?
LTB đành ngôi lại . Ông già nói :
_ Tôi quê ở Thẩm Dương, ở đây định cư đã lâu , sinh được 4 trai 3 gái . Con trai cả là Thanh đi thăm người quen chưa về . Con trai út thì còn đang bú . 2 đứa tên Thương và Bạch đều đã gặp ngài chào khi nảy . Con gái lớn là A Hồng gả chồng về Đại Đồng, con thứ là A Hòang gả chồng ở Hàng Thành . Hiện ở nhà chỉ còn 1 con gái tên A Tử .
Ông già bảo con trai :
_ Mời mẹ cùng A Tử ra tiếp khách .
Hai cậu con vào 1 lúc lại ra thưa :
_ Mẹ bảo đã bày tiệc rượu nơi hậu đường, mời cha và khách vào trong uống rượu thì ấm hơn .
2 người bước vào hậu đường . LTB chào bà lão . 1 lúc sau A Tử bước ra với 1 đám hầu gái . Nàng khỏang 17-18, đẹp rực rỡ, tới trước bàn tiệc giả bộ cúi xuống sửa áo, không nói gì cũng không chào khách . Ông bà cười phá lên nói :
_ Con không nên làm nũng vậy . Lục tiên sinh là chỗ quen biết mà !
Ái Hoa