Postby Ai Hoa » 29 Aug 2005 03:56
Truyện Lục Thủy Bộ (tt)
Sau đó mọi người vào bàn . Ăn uống tới gần nửa đêm, LTB chợt đứng dậy xin ngâm 1 bài thơ, trong đó có 2 câu :
_ Máu đỏ lòng thành sầu viễn khách
Tóc mây tay ngọc nhớ duyên xưa
Ông già nghĩ là LTB biểu lộ lòng trung thành với vợ ở quê nên nói :
_ Ta không tin là tiên sinh có thể bỏ qua tình cảm đối với A Tử của chúng ta .
LTB hốt hỏang đứng dậy nói :
_ Mong lão trượng chớ hiểu lầm …
Ông ta chưa nói dứt, ông già đã cướp lời :
_ Đó là do số trời đã định, con gái ta với tiên sinh vốn có tiền duyên . Tới đây sẽ chọn ngày lành tháng tốt tổ chức .
Họ chuốc rượu cho tới khi LTB thật say, dìu ông ta về phòng nghỉ . Hôm sau LTB lại xin phép đi, cả nhà can ngăn, nên đành lưu lại . Chợt có tú tài họ Hổ là cháu cụ Lê tới bái kiến nói :
_ Cậu của ta hâm mộ tiên sinhlà bậc danh sĩ, muốn gả con gái cho, mong tiên sinh đừng từ chối .
LTB nói :
_ Tôi là kẻ tội đồ bị đày ải, làm sao dám để liên lụy tới con gái yêu của người khác ?
Hổ tú tài nói :
_ Tôi thấy tiên sinh mặt có ám khí, ắt là gặp đại nạn, không quá 2 năm sẽ nguy đến tính mạng . Cậu của tôi đắc đạo nhiều năm, tiên sinh nương tựa ở đây có thể tránh được nạn . Em họ của tôi người nết na trang nhã . Với tấm thân đày ải, không tốn 1 xu mà kết được nhân duyên tốt đẹp, còn do dự nỗi gì ? Nếu không khi đến quân doanh 1 thân trơ trọi không người giúp đỡ thì tai họa giáng xuống đầu có hối cũng không kịp . Tiên sinh hãy suy nghĩ cho kỹ .
LTB đành nhận lời . Ông ta đưa Hổ tú tài 1 chuỗi ngọc tạm làm sính lễ dâng cho ông lão, còn tặng chàng họ Hổ 1 lọ thuốc quý để chống rét .
Họ Hổ nhận lễ vật vội vàng đi khỏi .
Hai hôm trước ngày cưới Hổ tú tài cùng 2 con trai ông lão tới gặp LTB cùng uống rượu . Rượu vài tuần, lại nhắc việc hôn nhân sắp tới . Chàng họ Hổ hết lời ca ngợi A Tử xinh đẹp dịu hiền . LTB có chút hơi men chợt quên mất mình là ai buột miệng nói :
_ Tại sao lão trượng đặt tên con gái là A Tử nhỉ ? Trong sách cổ có ghi A Tử là tên gọi của 1 con hồ ly rất dâm đãng …..
LTB chưa dứt lời, chàng họ Hổ đã kinh hòang thất sắc . 2 công tử đỏ mặt tía tai bỏ ra ngòai . Hổ tú tài trách :
_ Tiên sinh đã lỡ lời rồi đó . Uổng công ta dành bao nhiêu tâm huyết để đốc thúc cho việc tốt đẹp của ông, giờ đành mất hết !
LTB sợ tóat mồ hôi, chợt thấy ông lão và 2 con trai tới trước phòng, mặt rất cau có . Lão cầm cây gậy chỉ vào mặt chàng mắng:
_ Con mọt sách kia ! Mi là cái thá gì ? Đã khốn đốn đến nước này lại còn phụ tấm lòng tốt của lão phu, ăn nói càn dỡ, làm hại tới con gái ta bỏ ăn bỏ uống nữa . NgưƠi không có phúc thì đi đi, đừng để ta trông thấy nữa .
Rồi ném cho LTB 1 thỏi bạc xong cả bọn quay người bỏ đi, không thèm nói tiếng nào . LTB hối hận đã muộn , vì say nên ngồi cạnh bàn thiu thiu ngủ . Tỉnh dậy thấy mình ngồi cạnh phiến đá lớn chung quanh là sa mạc, không hề có nhà cửa gì cả .
Ông ta nhớ lại mọi việc, đi tìm thì không thấy lão Triệu, lạc đà và ngựa cũng mất . Sau giữa đường gặp 1 người xưng là Chu tiên sinh nói lại rằng có gặp 1 người họ Triệu ngồi khóc bên đường nói là bị kẻ cướp lấy mất lạc đà và ngựa . Nghe LTB kể lại mọi sự, Chu tiên sinh đóan chắc mấy người đó là 1 lũ chồn cáo thành tinh .
Về sau vẫn chứng nào tật đó, nói năng không lựa lời, LTB bị xử tử hình vì tội phỉ báng triều đình .
Hết