Tựa
Viết một bài giới thiệu Nhất Tuấn với độc giả, tôi e rằng sẽ làm một việc hơi thừa. Bút hiệu Nhất Tuấn ký với một số lớn sáng tác đăng từ năm 1952 trở lại đây trên những tuần báo Quê Hương, Thẩm Mỹ, Phụng Sự, Chiến Sĩ Cộng Hòa , VănNghệ Tiền phong ... đã đủ để giới thiệu con người thơ của Nhất Tuấn với ngươì đọc Truyện Chúng Mình hôm nay.
Vì vậy ở những dòng chữ mệnh danh là bài tựa dưói đây, tôi sẽ khong nói nhiều về con ngươì thơ Nhất Tuấn , mà chỉ mượn tác phẩm Truyện Chúng Mình để trình bày vơí bạn đọc một tâm trạng thanh niên hiện đại mà tác giả - Nhất Tuấn - là một mẫu ngươì điển hình.
Qua 29 bài thơ ký thác tâm sự của một ngươì trẻ tuổi , suốt một khoảng thời gian tám năm, đã được tác giả trình bày như một cuốn truyện dài. Ý nghĩa ba chữ Truyện Chúng Mình ở đây do đó không phải chỉ là những mẫu chuyện lứa đôi mà là những mẫu chuyện chung, những tâm sự chung của một thế hệ thanh niên đồng hội, đồng tuổi với tác giả.
Chúng ta có thể chia Truyện Chúng Mình ra làm hai phần.
Ở phần thứ nhất qua một số thơ tâm tình , chúng ta bắt gặp chàng Nhất Tuấn của tuổi hai mươi. Cãm nghĩ hồn nhiên, tấm lòng dễ dãi , cậu học trò trong thơ Nhất Tuấn vưà thấy hoa bướm là lòng đã vội vã ngất ngây, nhác thấy một khoé mắt ,một nụ cười cũng đã vội vàng quyến luyến.
Khung cảnh thần tiên, anh nhớ mãi
Chiều mưa, hai đứa rủ đi xa
Đến gian quán nhỏ dìu nhau lại
Trời đất này riêng... một chúng ta
Chnàg yêu từng bông hoa, từng ngọn cỏ, từng đọt gió ban chiều, từng áng mây buổi sớm. Cả một thơì tuổi trẻ của Nhất Tuấn qua đi trong những thương yêu , hờn giận đó. Chnàg ghi lại trong thơ những cảm xúc hồn nhiên của lòng mình. Từ một mối tình câm nín
Nhìn đôi vòng nhỏ quà em tặng
Một thoáng buồn lên bước ngập ngừng...
Để rồi, sót sa vì một chuyện chia ly thường của tất cả những kẻ uyêu nhau mà phải xa nhau :
Hồi tưởng ngày xưa từng buổi học
Chúng mình hai đứa sóng xe đôi
Đường xưa lối cũ còn nguyên vẹn
Giờ đứa đầu sông, kẻ cuối trời
Chnàg cũng buồn rầu mang tấm lòng phiền muộn của mình đi ngỏ cũng năm tháng :
Tám mùa hoa rồi đấy
Tám mùa tang trong đời
Mỗi lần anh cầm bút
Mỗi lần thêm nghẹn lời ...
Sao còn thương nhớ mãi ...
...
Tám năm xây mộng sông hồ
Cố quên trong những vần thơ nghẹn ngào
Bây giờ hoa cũ, ngươì trao
Lòng không muốn nhận mà sao chợt buồn
Những tưởng rằng cuộc đời ấy, với những chuyện thương yêu dang dở , những nước mắt, những sót đau sẽ dìm chết cuộc đời thanh niên của Nhất Tuấn. Và, nếu chỉ có thế, thì Truyện Chúng Mìng sẽ chỉ là một cung đàn lạc điệu giữa cuộc sống hôm nay. Chúng ta, những ngươì đọc, sẽ chẳng cần tham dự vào nhũng chuyện riêng tư của nhà thơ này làm gì.
Nhưng, như đã nói ở trên, đoạn đời tám năm của Nhất Tuấn ghi lại trong Truyện Chúng Mình này không phải chỉ la &những câu chuyện riêng tư. Vì vậy mới có phần thứ hai.
Hãy cùng với Nhất Tuấn bước sang giai đoạn Dứt Khoát ( tên một bài thơ trong tập ). Vươn khỏi những hình ảnh đau thương, dãy dụa, những tiếc nhớ tầm thường, Nhất Tuấn đã dứt bỏ những ngyà thnág cũ. Chàng chân thành tâm sự:
Ngày còn là cậu học trò Trung Học
Trong tình yêu bé nhỏ, cá nhân
Tôi đã từng than thở biết bao lần
Và làm thơ
Trách những ngươì mau phụ bạc ...
...
Giờ đây, theo đời sống quân đội lớn lên
Sau những tháng năm tranh đấu
Tôi bỗng thấy rằng
Mình chỉ toàn là thương hờ nhớ hão
Tôi bỗng thấy rằng
Còn rất nhiều tâm sự khác để làm thơ...
Từ đây trở di, sang phần thứ hai của câu chuyện, chúng ta trông thấy một con ngươì Nhất Tuấn khác lạ. Con ngươì dâng trọn tuổi xanh cho chiến trường, con ngươì mạnh bạo bước cả hai chân vào cuộc sống đâu tranh , đầy gian khổ, hiểm nghèo. Thay vì nhớ thương một đôi mắt đẹp hay bâng khuâng lưu luyến một màu hoa, Nhất Tuấn đã dành cho tình cảm mình trước những xúc động của :
Ánh mắt mẹ già nhìn theo trìu mến
Khi đoàn quân từ giã lên đường
hay
nghĩ dến tình thương
của ngươì bạn cùng chung đơn vị
sát cánh bên nhau trong niềm vui tập thể...
Cuộc sống lưu động của đời lính đã giúp cho tình cảm Nhất Tuấn mở rộng tới những chân trơì mới. Tình yêu của Nhất Tuấn đã nghiêng về những hình ảnh đẹp hơn. Mươì ngón tay thon nhỏ của những ngươì nữ phụ tá gấp dù. Cảm giác lâng lâng trước không gian cao rộng của ngươì lính mũ đỏ. Bước chân xung kích của đoàn quân mũ xanh. Nhịp sống rộn rã cùng vơí nhịp thơ bừng chuyển. Phát đạn điều chỉnh của Nhất Tuấn đã bắn ra và đã trúng đich.
Trình bày đại lược tập thơ Truyện Chúng Mình ở trên, như tôi đã viết ngay từ đầu, tôi cố hết sức để tránh cái ý nghĩ mà mọi ngươì vẫn gán cho những ngươì viết tựa. Tôi không muốn đề cao Nhất Tuấn cũng như không có tham vọng viết một bài nhận định về lối thơ Nhất Tuấn. Hãy để riêng ra một bên, thứ ngôn ngữ thi ca mà Nhất Tuấn đã dùng trong Truyện Chúng Mình. Có thể là thơ của Nhất Tuấn đã dùng nhiều hình ảnh xua cũ , những hình ảnh mà trước đây những Vũ Hoàng Chương, Nguyễn Bính, Đinh Hùng đã có. Điếu ma &tôi chỉ muốn nói trong bài tựa này , và cũng là những ý nghĩ cuối trước khi xếp tập bản thảo Ttruyện Chúng Mình, là thơ Nhất Tuấn thuộc về một loại thơ tình cảm của nhưnég ngươì trai ngoài ba mươi tuổi của thới đại này. Ngươì trai ấy đã có mươì năm sống thủ thách trong gian khổ và bây giờ viết lại chuyện của mình , để gởi đến những tâm hồn đồng điệu.
Bây giờ đến lượt tác giả - Nhất Tuấn - ra trình diện vơí bạn đọc .
Thanh Nam
Mimosa Thôi Nở
Noël xưa anh nhớ
Khi hãy còn yêu nhau
Nhà thờ nơi cuối phố
Thấp thoáng sau ngàn dâu
Anh chờ em đi lễ
Chung dâng lời nguyện cầu
Mimosa... bừng nở
Đẹp như tình ban đầu
Đàlạt mờ trăng lạnh
Đường về ta bước mau
Rồi anh hỏi khẽ em
Đã xin gì với Chúa
Trong đêm lễ Noël
Em lắc đầu chả nhớ
Nhưng hồng lên đôi má
Nắm tay anh đợi chờ
Trông em sao xinh quá
Và ngoan như nàng thơ
Mới bốn mùa thu qua
Mimosa vẫn nở
Sao mối tình đôi ta
Ai làm cho dang dở
Đêm nay Noël đây
Chuông nhà thờ khắc khoải
Gió đồi lang thang bay
Mưa buồn giăng ngõ tối
Anh quỳ bên tượng Chúa
Cúi đầu chắp hai tay
Lạy Chúa con chờ đợi
Người ngày xưa về đây
Nhưng em không về nữa
Đường khuya mưa bay bay
Mimosa thôi nở
Trong hồn anh đêm nay [/center]