Truyện Chúng Mình - Nhất Tuấn

Giai thoại chữ nghĩa, Mỗi tuần 1 truyện kể
nmchau
Site Admin
Posts: 1654
Joined: 01 Oct 2007 17:02
Contact:

Truyện Chúng Mình - Nhất Tuấn

Postby nmchau » 25 Sep 2008 18:51

Image

Image

Tựa

Viết một bài giới thiệu Nhất Tuấn với độc giả, tôi e rằng sẽ làm một việc hơi thừa. Bút hiệu Nhất Tuấn ký với một số lớn sáng tác đăng từ năm 1952 trở lại đây trên những tuần báo Quê Hương, Thẩm Mỹ, Phụng Sự, Chiến Sĩ Cộng Hòa , VănNghệ Tiền phong ... đã đủ để giới thiệu con người thơ của Nhất Tuấn với ngươì đọc Truyện Chúng Mình hôm nay.
Vì vậy ở những dòng chữ mệnh danh là bài tựa dưói đây, tôi sẽ khong nói nhiều về con ngươì thơ Nhất Tuấn , mà chỉ mượn tác phẩm Truyện Chúng Mình để trình bày vơí bạn đọc một tâm trạng thanh niên hiện đại mà tác giả - Nhất Tuấn - là một mẫu ngươì điển hình.
Qua 29 bài thơ ký thác tâm sự của một ngươì trẻ tuổi , suốt một khoảng thời gian tám năm, đã được tác giả trình bày như một cuốn truyện dài. Ý nghĩa ba chữ Truyện Chúng Mình ở đây do đó không phải chỉ là những mẫu chuyện lứa đôi mà là những mẫu chuyện chung, những tâm sự chung của một thế hệ thanh niên đồng hội, đồng tuổi với tác giả.
Chúng ta có thể chia Truyện Chúng Mình ra làm hai phần.
Ở phần thứ nhất qua một số thơ tâm tình , chúng ta bắt gặp chàng Nhất Tuấn của tuổi hai mươi. Cãm nghĩ hồn nhiên, tấm lòng dễ dãi , cậu học trò trong thơ Nhất Tuấn vưà thấy hoa bướm là lòng đã vội vã ngất ngây, nhác thấy một khoé mắt ,một nụ cười cũng đã vội vàng quyến luyến.

Khung cảnh thần tiên, anh nhớ mãi
Chiều mưa, hai đứa rủ đi xa
Đến gian quán nhỏ dìu nhau lại
Trời đất này riêng... một chúng ta

Chnàg yêu từng bông hoa, từng ngọn cỏ, từng đọt gió ban chiều, từng áng mây buổi sớm. Cả một thơì tuổi trẻ của Nhất Tuấn qua đi trong những thương yêu , hờn giận đó. Chnàg ghi lại trong thơ những cảm xúc hồn nhiên của lòng mình. Từ một mối tình câm nín

Nhìn đôi vòng nhỏ quà em tặng
Một thoáng buồn lên bước ngập ngừng...

Để rồi, sót sa vì một chuyện chia ly thường của tất cả những kẻ uyêu nhau mà phải xa nhau :

Hồi tưởng ngày xưa từng buổi học
Chúng mình hai đứa sóng xe đôi
Đường xưa lối cũ còn nguyên vẹn
Giờ đứa đầu sông, kẻ cuối trời

Chnàg cũng buồn rầu mang tấm lòng phiền muộn của mình đi ngỏ cũng năm tháng :

Tám mùa hoa rồi đấy
Tám mùa tang trong đời
Mỗi lần anh cầm bút
Mỗi lần thêm nghẹn lời ...
Sao còn thương nhớ mãi ...
...
Tám năm xây mộng sông hồ
Cố quên trong những vần thơ nghẹn ngào
Bây giờ hoa cũ, ngươì trao
Lòng không muốn nhận mà sao chợt buồn

Những tưởng rằng cuộc đời ấy, với những chuyện thương yêu dang dở , những nước mắt, những sót đau sẽ dìm chết cuộc đời thanh niên của Nhất Tuấn. Và, nếu chỉ có thế, thì Truyện Chúng Mìng sẽ chỉ là một cung đàn lạc điệu giữa cuộc sống hôm nay. Chúng ta, những ngươì đọc, sẽ chẳng cần tham dự vào nhũng chuyện riêng tư của nhà thơ này làm gì.
Nhưng, như đã nói ở trên, đoạn đời tám năm của Nhất Tuấn ghi lại trong Truyện Chúng Mình này không phải chỉ la &những câu chuyện riêng tư. Vì vậy mới có phần thứ hai.
Hãy cùng với Nhất Tuấn bước sang giai đoạn Dứt Khoát ( tên một bài thơ trong tập ). Vươn khỏi những hình ảnh đau thương, dãy dụa, những tiếc nhớ tầm thường, Nhất Tuấn đã dứt bỏ những ngyà thnág cũ. Chàng chân thành tâm sự:

Ngày còn là cậu học trò Trung Học
Trong tình yêu bé nhỏ, cá nhân
Tôi đã từng than thở biết bao lần
Và làm thơ
Trách những ngươì mau phụ bạc ...
...
Giờ đây, theo đời sống quân đội lớn lên
Sau những tháng năm tranh đấu
Tôi bỗng thấy rằng
Mình chỉ toàn là thương hờ nhớ hão
Tôi bỗng thấy rằng
Còn rất nhiều tâm sự khác để làm thơ...

Từ đây trở di, sang phần thứ hai của câu chuyện, chúng ta trông thấy một con ngươì Nhất Tuấn khác lạ. Con ngươì dâng trọn tuổi xanh cho chiến trường, con ngươì mạnh bạo bước cả hai chân vào cuộc sống đâu tranh , đầy gian khổ, hiểm nghèo. Thay vì nhớ thương một đôi mắt đẹp hay bâng khuâng lưu luyến một màu hoa, Nhất Tuấn đã dành cho tình cảm mình trước những xúc động của :

Ánh mắt mẹ già nhìn theo trìu mến
Khi đoàn quân từ giã lên đường

hay

nghĩ dến tình thương
của ngươì bạn cùng chung đơn vị
sát cánh bên nhau trong niềm vui tập thể...

Cuộc sống lưu động của đời lính đã giúp cho tình cảm Nhất Tuấn mở rộng tới những chân trơì mới. Tình yêu của Nhất Tuấn đã nghiêng về những hình ảnh đẹp hơn. Mươì ngón tay thon nhỏ của những ngươì nữ phụ tá gấp dù. Cảm giác lâng lâng trước không gian cao rộng của ngươì lính mũ đỏ. Bước chân xung kích của đoàn quân mũ xanh. Nhịp sống rộn rã cùng vơí nhịp thơ bừng chuyển. Phát đạn điều chỉnh của Nhất Tuấn đã bắn ra và đã trúng đich.



Trình bày đại lược tập thơ Truyện Chúng Mình ở trên, như tôi đã viết ngay từ đầu, tôi cố hết sức để tránh cái ý nghĩ mà mọi ngươì vẫn gán cho những ngươì viết tựa. Tôi không muốn đề cao Nhất Tuấn cũng như không có tham vọng viết một bài nhận định về lối thơ Nhất Tuấn. Hãy để riêng ra một bên, thứ ngôn ngữ thi ca mà Nhất Tuấn đã dùng trong Truyện Chúng Mình. Có thể là thơ của Nhất Tuấn đã dùng nhiều hình ảnh xua cũ , những hình ảnh mà trước đây những Vũ Hoàng Chương, Nguyễn Bính, Đinh Hùng đã có. Điếu ma &tôi chỉ muốn nói trong bài tựa này , và cũng là những ý nghĩ cuối trước khi xếp tập bản thảo Ttruyện Chúng Mình, là thơ Nhất Tuấn thuộc về một loại thơ tình cảm của nhưnég ngươì trai ngoài ba mươi tuổi của thới đại này. Ngươì trai ấy đã có mươì năm sống thủ thách trong gian khổ và bây giờ viết lại chuyện của mình , để gởi đến những tâm hồn đồng điệu.

Bây giờ đến lượt tác giả - Nhất Tuấn - ra trình diện vơí bạn đọc .

Thanh Nam









Image


Mimosa Thôi Nở



Noël xưa anh nhớ
Khi hãy còn yêu nhau
Nhà thờ nơi cuối phố
Thấp thoáng sau ngàn dâu
Anh chờ em đi lễ
Chung dâng lời nguyện cầu
Mimosa... bừng nở
Đẹp như tình ban đầu
Đàlạt mờ trăng lạnh
Đường về ta bước mau

Rồi anh hỏi khẽ em
Đã xin gì với Chúa
Trong đêm lễ Noël
Em lắc đầu chả nhớ
Nhưng hồng lên đôi má
Nắm tay anh đợi chờ
Trông em sao xinh quá
Và ngoan như nàng thơ

Mới bốn mùa thu qua
Mimosa vẫn nở
Sao mối tình đôi ta
Ai làm cho dang dở

Đêm nay Noël đây
Chuông nhà thờ khắc khoải
Gió đồi lang thang bay
Mưa buồn giăng ngõ tối


Anh quỳ bên tượng Chúa
Cúi đầu chắp hai tay
Lạy Chúa con chờ đợi
Người ngày xưa về đây
Nhưng em không về nữa
Đường khuya mưa bay bay
Mimosa thôi nở
Trong hồn anh đêm nay
[/center]

nmchau
Site Admin
Posts: 1654
Joined: 01 Oct 2007 17:02
Contact:

Re: Truyện Chúng Mình - Nhất Tuấn

Postby nmchau » 25 Sep 2008 18:52

Image


KỶ NIỆM BUỒN

Chúa nhật tuần nào anh cũng đợi
Âm thầm như những tháng năm dài
Chờ em nhiều lúc anh thường hỏi
Mình đứng hoaì công để đón ai ?

Ngày trước yêu vì... duyên số định
Cho nên ngang trái vẫn thương nhau
Bởi say mê quá em liều lĩnh
Ai biêt' yêu rồi ..sẽ khổ đau !

Từng chiêù chúa nhật dặn nhau chờ
Chỗ hẹn, ngươì ta đứng ngẩn ngơ
Hôì hộp lắng nghe từng tiếng máy
Nắng hồng lên thắm má ngây thơ

Hai đứa sánh vai đi bẽn lẽn
Ngươì xoăn tay, kẻ cắn khăn thêu
Sợ thiên hạ thấy nên thèn thẹn
Nhớ ngẩn làm sao lúc mới yêu

Rồi những ngày vui xem chiếu bóng
Họ thì mê mải với phim hay
Chúng mình mắt khẽ nhìn nhau trộm
Rồi đánh liều, tay đăn lấy tay

Khung cảnh thần tiên anh nhớ mãi
Chiều mưa hai đưá rủ đi xa
Ðến gian phố nhỏ dìu nhau lại
Trời dất này riêng môt. chúng ta

Hoa bướm ngaỳ xưa vỡ mộng rồi
Lòng anh mãi mãi vẫn đơn côi
Những chiều chúa nhật em không đến
Lạc lõng mình anh bốn hướng trơì

Hờn giận mà chi anh biết lắm
Yêu cuồng dại chỉ để mau quên
Hôm nay chép nối bài thơ cuối
Như kỷ niệm buồn gởi tặng em

Nhất Tuấn
Truyện Chúng mình 1964

nmchau
Site Admin
Posts: 1654
Joined: 01 Oct 2007 17:02
Contact:

Re: Truyện Chúng Mình - Nhất Tuấn

Postby nmchau » 25 Sep 2008 18:53

Những Hình Ảnh Cũ

“Người ấy thường hay túm tóc tui
Nổi “sùng” khi thấy tóc đen thui”
Cái cô nữ-sĩ này ghê thật
Dám sửa thơ người để diễu chơi.

Làm mãi được bài thơ tặng em
Giấy thư sinh mực viết lem nhem
Đọc xong em mỉm cười e-thẹn
Rồi cấu tay anh nói... chả thèm

Ô kìa bướm trắng như màu áo
Mây rối lưng trời hay tóc ai
Hôm mắt người ta anh khẽ bảo
Mắt em buồn tựa tháng năm dài

Hoa học trò đem ly biệt đến
Thế là hai đứa phải xa nhau
Suốt ba tháng đợi khi về gặp
Anh vẫn làm kiêu chả nhớ đâu

Chỉ nhớ người ta rất dễ buồn
Rất mê cuồng lại sát môi hôn
Rất tình tứ... (những lời thư gửi)
Và rất ngây-thơ dễ giận hờn

Đêm đêm anh tập làm thi sĩ
Để dối lòng cho bớt quạnh hiu
Dư ảnh viết ra khi đọc lại
Giận em mà vẫn thấy còn yêu.

Nhất Tuấn
(Truyện Chúng Mình I. 1964)



Cánh Immortel Cuối Cùng

Hôm xưa đi chơi hồ Than Thở
Em ngắt bên đường một đóa hoa
Rồi chạy đến anh cười hớn hở
Đây hoa bất tử như tình ta.

Hoa ấy màu vàng chen sắc máu
(Màu vàng tâm sự kẻ yêu nhau
Là âu yếm với tình đôn hậu)
Êm đẹp bao nhiêu giấc mộng đầu.

Quả thực cũng như tên bất tử
Bông hoa nho nhỏ của người thơ
Anh đem về để trong phòng ngủ
Tươi mãi không tàn, có lạ chưa.

Từ dạo sân nhà em đỏ pháo
Em cùng người ấy sống yên bình
Đêm đêm úp mặt vào tay bảo
Nào có ra chi… truyện chúng mình.

Trái với tên hoa là bất tử
Hoa dần héo rũ sắc tàn phai
Cánh rơi tan nát như tâm sự
Như tiếng lòng anh khẽ thở dài .

Rồi đến chiều nay cánh cuối cùng
Trời dâng lệ xuống khóc rưng-rưng
Hoa ơi đừng giống tình ta nhé
Ta vẫn cầu mong được thủy-chung.

Anh quên màu đỏ trong hoa đó
Màu đỏ là màu của biệt-ly
Và của bao nhiêu sầu hận tủi
Giờ đây còn biết nói năng chi.

Cánh hoa bất tử rơi lần chót
Tàn nhẫn như người rũ áo đi.

(Truyện Chúng Mình I. 1964)

nmchau
Site Admin
Posts: 1654
Joined: 01 Oct 2007 17:02
Contact:

Re: Truyện Chúng Mình - Nhất Tuấn

Postby nmchau » 25 Sep 2008 18:55

Bài Thơ Cuối

Anh bỏ ra đi tận cuối trời
Vui cùng sóng biển giữa trùng khơi
Một quên hết những ân tình cũ
Tôi đọc thư xong chỉ mỉm cười

Xin chúc cho anh ước nguyện tròn
Cuộc tình hư ảo, có mà không
Hết còn là của đời nhau nữa
Thôi thế thì thôi, thế cũng xong

Ðêm cuối cùng mình nhảy với nhau
Tiếng cười vui xé tiếng lòng đau
Tưởng tình theo sóng trôi ra biển
Sóng dội về tim lớp lớp sầu

Ðôi lúc bâng khuâng chuyện hẹn thề
Nhưng thôi, nhắc lại để ai nghe
Gió khuya xô lá trên sân vắng
Ngỡ bước chân quen bỗng trở về

Viết một Bài Thơ Cuối gởi ai
Tai sao tôi cứ hỏi tôi hoài
Em, Anh, Ai ...đắn đo từng chữ
Ðêm lạnh nhiều đêm lạnh, rất dài.

nmchau
Site Admin
Posts: 1654
Joined: 01 Oct 2007 17:02
Contact:

Re: Truyện Chúng Mình - Nhất Tuấn

Postby nmchau » 25 Sep 2008 18:55

Lỡ một mùa thi

Suốt năm ấy hai đứa mình yêu nhau
Xé vở học viết thư tình tâm sự
Bài không xem, khi yêu ai cần nữa
Cửa Thiên Ðàng mở rộng đón hai ta

Hồn lâng lâng nghe tấu nhạc tình ca
Hoa gặp buớm lần đầu tiên say đắm
Nên dẫu bảo "Ái Tình là... Trái Cấm"
Thì chúng mình vẫn hái thản nhiên an

Từng kề môi áp má biết bao lần
Vẫn thiếu thốn như linh hồn cô độc
Yêu nhu thế hỏi còn ai thèm học
Em mãi mê ... định nghia chữ Yêu Ðương

Anh viết bài thơ âu yếm lên tuờng
Ðan hai chữ (tên nhau) đầy sách vở
Không lo lắng, không phút giây buồn khổ
Và thời gian ngắn ngủi biết bao nhiêu

Ai bảo tình yêu nhu sớm nắng mưa chiều
Chúng mình chỉ thấy danh từ Chung Thủy
Vã chăng yêu nhau thì ai còn suy nghĩ
Phí thời gian đi tính toán điên rồ.

Rồi phuợng về mùa thi lại bất ngờ
Nhung hai đứa nghe tin không sửng sốt
Lẽ di nhiên bài thi không điểm tốt
Và tên nguời bị truợt lúc thi xong

Có chúng mình...
(nhưng cũng chẳng thèm trông!!)
Và thầm nhủ kể gì tên trên bảng
Miễn hai đứa vẫn thương yêu nồng thắm
Và tên còn khắc đậm ở trong tim
Thì ngàn năm như chuyện thần tiên
Và đẹp mãi tình xanh thời trẻ dại .

nmchau
Site Admin
Posts: 1654
Joined: 01 Oct 2007 17:02
Contact:

Re: Truyện Chúng Mình - Nhất Tuấn

Postby nmchau » 25 Sep 2008 20:01

Truyện Cành Hoa Mimosa


Bỗng dưng nhận được cành hoa
Của người ở tận phương xa gửi về
Dẫu tên người ấy không đề
Sao mình vẫn nhớ hẹn thề ngày xưa

Ngày xưa… hai đứa còn thơ
Chiều chiều đi học đứng chờ ngõ sau
Thẹn-thùng trong lúc gặp nhau
Em nghiêng vành nón cúi đầu chào anh
Mimosa nở vàng cành
Thông reo, gió đuổi mây xanh cuối trời
Chúng mình bối rối nghẹn lời
Tóc em gió thổi, rối bời như mây
Quyến theo tà áo em bay
Nắng tà nhuộm má ai hây hây hồng
Định sau này kết vợ chồng
Định sau này… lễ tơ-hồng như ai
Cần gì ông mối, bà mai?
(Chỉ lo nhà gái !). Nhà trai sợ gì

Thề xưa theo gió bay đi
(Không vì nhà gái, không vì nhà trai)
Không vì ông mối, bà mai
Một mình nghe gió thở dài đêm đêm
Một đi vĩnh biệt cao-nguyên
Mimosa trả… cho miền núi non
Làm gì có chuyện sắt-son
Thì thôi đừng dại mỏi mòn mắt trông
Người vui hạnh phúc bên chồng
Mình về gác trọ, sống trong mộng hờ
Tám năm xây mộng sông hồ
Cố quên trong những vần thơ nghẹn-ngào

Bây giờ hoa cũ người trao
Lòng không muốn nhận mà sao thật buồn

Nhất Tuấn
(Truyện Chúng Mình I. 1964)

nmchau
Site Admin
Posts: 1654
Joined: 01 Oct 2007 17:02
Contact:

Re: Truyện Chúng Mình - Nhất Tuấn

Postby nmchau » 25 Sep 2008 20:03

HOA HỌC TRÒ
thơ Nhất Tuấn

"Nàng rằng hoa rụng mình ơi !
Nhặt cho đầy giỏ rồi chơi vợ chồng"
Nguyễn Tố

Bây giờ còn nhớ hay không
Ngày xưa hè đến phượng hồng nở hoa
Ngây thơ em rủ anh ra
Bảo mình nhặt phượng về nhà chơi chung.

Bây giờ còn nhớ hay không
Anh đem cánh phượng bôi hồng má em
- "Để cho em đẹp như Tiên !"
Em không chịu, sợ phải lên trên trời

- "Lên trời hai đứa đôi nơi
Thôi em chỉ muốn là người trần gian"
Hôm nay phượng nở huy hoàng
Nhưng từ hai đứa lỡ làng duyên nhau

Rưng rưng phượng đỏ trên đầu
Tìm em, anh biết tìm đâu bây giờ
Bao nhiêu kỷ niệm ngày xưa
Gửi vào đây một bài thơ cuối cùng

Bây giờ còn nhớ hay không
Đến người em nhận làm chồng ? Mà thôi.

nmchau
Site Admin
Posts: 1654
Joined: 01 Oct 2007 17:02
Contact:

Re: Truyện Chúng Mình - Nhất Tuấn

Postby nmchau » 25 Sep 2008 20:06

"TRẪM" NHỚ ÁI KHANH KHÔNG
thơ Nhất Tuấn

Chỉ tại anh, nên hôm qua về trễ
Cứ “phim hay, tài tử trứ danh hoài
Anh quảng cáo và ‘tô mầu’ giỏi thế”
Hỏi ai còn nỡ khất hẹn ngày mai

Chỉ tại anh nên trờì thu đổi gió
Mimosa … phủ kín mặt đường khuya
Vương đầy tóc em bắt đền anh đó
Gỡ dùm đi đứng cười mãi... ô kìa

Chỉ tại anh, em về nhà không ngủ
Trằn trọc hoài, thao thức suốt một đêm
Và bỗng thấy hình như là thoáng nhớ
Đến một người không biết lạ hay quen

Chỉ tại anh nên hôm nay dậy muộn
Sáng thứ hai bỏ mất một giờ đầu
Bốn consigne (cô giáo già ác gớm
Còn bắt em chép phạt mấy trăm câu!)

Ngày thứ tám, em vào ngồi chép phạt
Mấy trăm câu mà viết mãi không xong
Bà giám thị cầm giấy xem chỉ thấy
Chúa nhật này “Trẫm”… nhớ… Ái khanh không

(Truyện Chúng Mình II. 1964)

nmchau
Site Admin
Posts: 1654
Joined: 01 Oct 2007 17:02
Contact:

Re: Truyện Chúng Mình - Nhất Tuấn

Postby nmchau » 25 Sep 2008 20:07

CẦU NGUYỆN
* thơ Nhất Tuấn

Con quỳ lạy chúa trên trời
Để cho con thấy được người con yêu
Đời con đau khổ đã nhiều
Kể từ thơ dại đủ điều đắng cay
Số nghèo hai chục năm nay
Xây bao nhiêu mộng trắng tay vẫn nghèo
Mối tình đầu trót bọt bèo
Vì người ta thích chạy theo bạc tiền
Âm thầm trong mối tình điên
Cầm bằng Chúa định nhân duyên bẽ bàng
Bây giờ con đã gặp nàng
Không giàu, không đẹp, không màng lợi danh.
Chúng con hai mái đầu xanh
Chấp tay khấn nguyện trung thành với nhau.
Thề rằng sóng gió biển dâu,
Đã yêu… trước cũng như sau… giữ lời

Người ta lại bỏ con rồi,
Con quỳ lạy Chúa trên trời thương con

nmchau
Site Admin
Posts: 1654
Joined: 01 Oct 2007 17:02
Contact:

Re: Truyện Chúng Mình - Nhất Tuấn

Postby nmchau » 25 Sep 2008 20:08

Hoa Lòng

Em bảo kiếm hoa rơi để ép
Sau đem về tặng em yêu
Anh trả lời rằng anh chả biết
Vì hoa nhiều kể biết bao nhiêu

Màu trắng hoa hường hay ngọc lan
Hay màu tươi thắm của hoa soan
Vông vang vàng nhạt, hay thiên lý
Màu tím hoa sim sắc chóng tàn

Hay màu hoa máu của ti-gôn
Dáng vỡ trong như những mảnh tim
Tặng em biết tặng hoa nào nhỉ
Biết ép hoa nào hợp ý em

Hai đóa hoa tươi đẹp nắng trời
Sao đem ngắt một hỡi em tôi
Chúng đang mơn mởn đua hương sắc
Và cũng như người có lứa đôi

Lòng người nghệ sĩ giàu thương cảm
Nhìn cánh hoa đời dậy mến thương
Em ơi ai nỡ đang tay ngắt
Để cụm hoa kia phải rũ buồn

Vì thế nên anh đành trái ý
Không tìm hoa ép tặng em yêu
Nhưng mà bù lại anh chăm-chỉ
Nắn nót từng đêm viết rõ nhiều

Là những bài thơ đấy nhớ không
Hoa nào sánh được với hoa lòng
Ðọc xong em có hồng đôi má
Và mộng cùng anh kết vợ chồng
1955

(Truyện Chúng Mình I. 1964)

nmchau
Site Admin
Posts: 1654
Joined: 01 Oct 2007 17:02
Contact:

Re: Truyện Chúng Mình - Nhất Tuấn

Postby nmchau » 25 Sep 2008 20:08

MƯA TRONG KỶ NIỆM

Chiều mưa đó tưởng không còn gặp lại
Lần cuối cùng hai đứa lặng nhìn nhau
Có bao giờ em hiểu được anh đâu
Tình ngang trái và những lơì gian dối

Trong tay nhau nhiều lần anh tự hỏi
-Aí Khanh ơi ! em còn nhớ chăng em
Bình minh hồng ... và những buổi chiều êm
Truyện Chúng Mình ... với bao nhiêu kỷ niệm

Hoa không đợi mà tình cờ bướm đến
Mình yêu như chưa từng có bao giờ
Em về rồi anh ở lại bơ vơ
Và bỗng thấy muốn giận hờn mãi mãi

Chiều mưa đó tưởng không còn gặp lại
Nào ngờ đâu trên thành phố Cao Nguyên
Ðang âm thầm đếm bước dưới trời đêm
Anh bỗng thấy dáng ngươì xưa thấp thoáng

Mái tóc đó bềnh bồng che vầng trán
Nét môi cười và cặp mắt nai tơ
Anh tưởng mình như đang sống trong mơ
Và thầm hỏi hay chỉ là hư ảnh

Ai thoạt gặp đã vội vàng lẩn tránh
Trong mưa bay anh thờ thẫn quay về
Mimosa tràn ngập lối chân đi
Hoa hay chính tình mình đang tan nát ...?

Tết tha hương... nhớ mùa xuân Ðà Lạt
Lòng bâng khuâng thương người cũ năm nào
Tình tưởng phai theo ngàn cánh anh đào
Bỗng giây phút lại thắm hồng nỗi nhớ

Tiếng mưa như giọng ai ... hoài nức nở
Lần cuối cùng ... rồi mãi mãi
và maĩ mãi ... chia xa ...
Cho hồn anh nổi bão táp phong ba
Thương từng hạt mưa buồn trong kỷ niệm

Nhât' Tuấn

nmchau
Site Admin
Posts: 1654
Joined: 01 Oct 2007 17:02
Contact:

Re: Truyện Chúng Mình - Nhất Tuấn

Postby nmchau » 25 Sep 2008 20:09

Dỗ Người Thi Trượt

Thôi em đừng khóc nữa
Ba năm thi trượt liền
Qua 6 kỳ không đậu
Chỉ là chuyện tất nhiên

Anh đã bảo em rằng
Học tài mà thi phận
Mới trượt có...3 năm
Vội gì sớm uất hận

Em dọa sẽ đi tu
Thôi chẳng thèm học nữa
Thề ăn chơi lu bù
Và đốt hết sách vở

Hay đi làm lấy tiền
Tha hồ mà chưng diện
Anh bảo em là điên
Nên mới nghĩ lắm chuyện

Ðừng khóc nữa nghe em
Kẻo anh lau nước mắt
Khiến đôi má lem nhem
Làm xấu cả khuôn mặt

Anh nói anh thương rồi
Lặng yên nghe anh kể
Bây giờ em hãy cười
Và nhớ đừng khóc nhé

Anh kể anh sẽ làm
Chánh chủ khảo ..oai thật
Rồi anh sẽ ăn gian
Cho em nhiều điểm nhất

Hay anh làm giáo sư
Môn Toán và Lý Hóa
Mà em thi ban B
Thì chắc đậu ưu quá

Riêng có kỳ II này
Tại vì em lỡ trượt
Thì anh sẽ xin ngay
Mở kỳ ....III thi vớt

Nếu mà anh có quyền
Anh làm như thế đó
Tay đan tay lặng yên
Em ngồi nghe anh dỗ
...
Ôi câu chuyện thần tiên
Của những ngày bé nhỏ

nmchau
Site Admin
Posts: 1654
Joined: 01 Oct 2007 17:02
Contact:

Re: Truyện Chúng Mình - Nhất Tuấn

Postby nmchau » 25 Sep 2008 20:10

Lá thư không gửi

Từ độ xa em thư không bao giờ gửi nữa
Anh vui đời sương gió
Nuốt hận thù trong lòng súng hờn căm
Đêm ngày say máu giặc
Nhọc nhằn gian khổ đã mười năm

Khăn em trao từ độ lên đường
Trải bao dãi nắng dầm sương vẫn còn
Hết Ninh Bắc công đồn
Qua thượng Lào Sầm Nứa
Từng vùng bom rơi đạn nổ
Điện Biên Phủ anh gian khổ từng giờ
Mơ ngày chiến thắng dựng cờ
Anh về quê cũ em chờ đợi anh
Đôi lúc hành quân qua đèo
Nhìn mây đầu núi, lòng tương tư về
Sầu dưng vời vợi
Không biết quê người em gái
Có gì đổi thay
Những đêm mưa bay bay
Nằm nghe gió về rung lá chết
Nhớ thương sao mà da diết
Sầu núp mặt bàn tay
Anh về mong gặp người em gái
Biết nói làm sao khỏi nghẹn lời
Từng chiều xôn xao nhớ
Từng chiều nao nao buồn
Những mộng đêm đêm đầu gối súng
Những vần thơ yêu nóng bỏng
Viết trong chiến dịch mùa Đông
Bao nhiêu là nhớ là mong
Bao nhiêu là đợi là trông là chờ

Nhưng anh nào có đâu ngờ
Lệnh Đảng về giải phóng
Gia đình em bị qui phản động !
Vì năm mẫu ruộng ngày xưa
Cưới em không được nữa
Bây giờ ai đợi ai chờ ai đây ?
Sầu dưng lệ đẫm bàn tay
Thư không gửi nữa từ ngày xa nhau ...

nhất tuấn

nmchau
Site Admin
Posts: 1654
Joined: 01 Oct 2007 17:02
Contact:

Re: Truyện Chúng Mình - Nhất Tuấn

Postby nmchau » 25 Sep 2008 20:10

Niềm Tin


Lại một Noël nữa
Mấy mùa Giáng sinh rồi
Anh ở đồn biên giới
Thương về một khung trời.

Chắc Đàlạt vui lắm
Mimosa... nở vàng
Anh đào khoe sắc thắm
Hương ngào ngạt không gian.

Mấy mùa Giáng sinh trước
Chỗ hẹn anh chờ hoài
Lần này không về được
Hồi hộp đợi tin ai.

Em biết chăng đời lính
Nắng sớm với sương chiều
Gió rừng rồi... mưa núi
Đã làm anh vui nhiều.

Ở đây anh chờ sẵn
Đón thánh lễ truyền thanh
Xin Chúa ban ơn xuống
Cho em và cho anh.

Cùng cầu cho thế giới
Cho nhân loại hoà bình
Cho đôi ta gặp lại
Trong một mùa Giáng sinh.

nmchau
Site Admin
Posts: 1654
Joined: 01 Oct 2007 17:02
Contact:

Re: Truyện Chúng Mình - Nhất Tuấn

Postby nmchau » 25 Sep 2008 20:11

Xuân của chúng mình

Hôm nay bướm báo mùa xuân đến
Anh nhớ mùa xuân của chúng mình
Lòng lại mơ về thời dĩ vãng
Có trời sanh có bướm Trang sinh.

Ngày ấy... cả hai cùng dại khờ
Một trang tình sử đẹp như thơ
Có chàng trai mới hai mươi tuổi
Yêu một người em gái học trò.

Từ đó quen rồi thương mến nhau
Định rằng sẽ tính chuyện trầu cau
Thề nuôi một mối tình chung thủy
Và sẽ yêu cho tới bạc đầu.

Ngày ấy, xuân về em nhớ không
Anh ra vườn hái một bông hồng
Rồi cài lên tóc em anh bảo
Mừng tuổi cho em (vợ của chồng).

Ngày ấy, xuân về em nhớ chăng?
Rủ nhau hai đứa đi xin xăm
Ba năm xin quẻ xăm đều tốt
Ý Thánh thương đôi trẻ dưới trần.

Tám năm qua, mộng dở dang rồi
Chúa chẳng thương và Thánh dối người
Để đến bây giờ em phụ bạc
Nên xuân về chỉ thấy đơn côi.


Return to “Truyện Xưa Tích Cũ - Histoires Anciennes”

Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 2 guests