Truyện Chúng Mình - Nhất Tuấn

Giai thoại chữ nghĩa, Mỗi tuần 1 truyện kể
nmchau
Site Admin
Posts: 1654
Joined: 01 Oct 2007 17:02
Contact:

Re: Truyện Chúng Mình - Nhất Tuấn

Postby nmchau » 25 Sep 2008 20:16

Truyện Chúng Mình

Còn nhớ những thư người trước gửi
Sàigòn – Đàlạt mới năm nào
Từng chiều thứ bảy anh mong đợi
Màu chữ xanh, yêu đến ngọt ngào

Hồn có nguyên trinh màu trắng cũ
Môi hồng vẫn thắm thuở ban đầu
Không dưng lòng rộn niềm ao-ước
Nhưng biết ai còn nhớ đến nhau

Hai cánh chuối khô em gửi đến
Tặng người đang học ở trong trường
Mở thư vừa thấy anh xao-xuyến
Tràn ngập hồn anh những mến thương

Lòng vẫn ngại ngần không dám ngỏ
Ai đi toan tính truyện vàng son
Em ơn chắc hẳn em không rõ
Người của ngày xưa lặng-lẽ buồn

Tình đời đen bạc biển dâu nhiều
Em có còn nguyên dáng diễm kiều
Nét bút ngày xưa anh vẫn nhớ
Xa nhau để khổ… biết bao nhiêu

Lại nghe tin mới thêm xao xuyến
Lòng hỏi lòng hay mộng ảo huyền
Anh nguyện cầu thơ anh chẳng đến
Để nguyên vẹn mãi truyện thần tiên

Nhất Tuấn
(Truyện Chúng Mình I. 1964)

nmchau
Site Admin
Posts: 1654
Joined: 01 Oct 2007 17:02
Contact:

Re: Truyện Chúng Mình - Nhất Tuấn

Postby nmchau » 25 Sep 2008 20:16

Truyện Chúng Mình

Còn nhắc làm chi… đã tám năm
Anh ơi tình cũ tưởng phai dần
Sao ray rứt mãi nhau trên báo
Để đọc thư xong lại khóc thầm

Từ truyện chúng mình yêu đổ vỡ
Em thầm gọi kín lại thương đau
Mong gì một sớm mưa bay nữa
Đành ngậm ngùi quên giấc mộng đầu

Rồi ước vọng tàn theo xác lá
Mang theo hương phấn đóa hoa đời
Biết tình dang dở mà em vẫn
Ấp ủ trong tim bóng một người

Những tháng năm chờ xa vắng quá
Từ khi dang dở mộng ngày xanh
Em dù thể xác trao người khác
Nhưng cả hồn em vẫn của anh

Biết nói năng gì, là phận gái
Cau trầu thầy mẹ nhận người ta
Đành thôi không khóc làm sao được
Nước mắt cạn từ thuở cách xa

Anh nhé, đừng khơi những chuyện xưa
Để em sống nốt tháng năm thừa
Trong tình ân ái không hương vị
Em khổ một mình anh biết chưa

Kỷ niệm nếu còn trong dĩ vãng
Xin người chớ gợi lại niềm đau
Để em cam chịu cho tròn nghĩa
Truyện chúng mình thôi chờ kiếp sau

Rồi đây sương gió hoàng hôn phủ
Trả xác thân này lại cỏ cây
Nếu có linh hồn trong cõi chết
Mình tìm nhau lại để sum vầy

Nhất Tuấn
(Truyện Chúng Mình III. những bài thơ của Ái Khanh. 1964)

nmchau
Site Admin
Posts: 1654
Joined: 01 Oct 2007 17:02
Contact:

Re: Truyện Chúng Mình - Nhất Tuấn

Postby nmchau » 25 Sep 2008 20:18

Nhớ Về Đàlạt

Nhớ tám năm về trước
Khi còn là sinh viên
Học trong trường Võ bị
Nơi núi rừng cao nguyên

Dạo ấy em mười tám
Xinh đẹp hơn tiên nga
Tóc mây bồng vương trán
Môi cười tươi như hoa

Còn nhớ không ngày xưa
Đà lạt buồn trăng mờ
Gió vàng trên nước biếc
Chim chiều bay bơ vơ

Chúng mình sát vai nhau
Tay đan tay chậm bước
Cùng đếm từng vì sao
Rồi xây bao mộng-ước

Rừng ái ân vẫn đó
Hồ Than thở còn đây
Thông im buồn đợi gió
Mây đồi xa còn bay

Cũng vẫn một khung trời
Còn nguyên hình ảnh cũ
Em bây giờ xa rồi
Tìm đâu người viễn xứ

Tình nào không dang dở
Màu nào mà không phai
Cho nên anh không nỡ
Làm thơ để trách ai

Riêng chiều nay nhớ lại
Truyện chúng mình ngày xưa
Nhìn khung trời Đà lạt
Mà tưởng mình đang mơ


Nhất Tuấn
(Truyện Chúng Mình I. 1964)

nmchau
Site Admin
Posts: 1654
Joined: 01 Oct 2007 17:02
Contact:

Re: Truyện Chúng Mình - Nhất Tuấn

Postby nmchau » 25 Sep 2008 20:36

Cánh Lá Phong

Em viết gì trên cánh lá phong
Tình ta như biển rông mênh mông
Bao nhiêu năm với ân tình đó
Hứa với nhau rồi, có nhớ không

Dù chẳng bao giờ muốn nhớ đâu
Một năm có đủ bốn mùa đau
Ðêm đêm hỏi mãi người trong mộng
Ðến kiếp nào ta mới của nhau

Có giữa tình xa nốt nhạc buồn
Mỗi phần đời rất đỗi cô đơn
Cuối thu lá chết sao nhiều quá
Lạc giữa cuồng phong khắp ngả đường

Trên lá khô em viết những gì
Tình theo đời lá cũng bay đi
Ðàn khuya thổn thức nhiều đêm vắng
Thương lệ rơi thầm phút biệt ly

Chỉ của nhau thôi: Truyện Chúng Mình
Như tia nắng sớm thật mong manh
Sưởi hồn anh một trời băng gía
Thơ, nhạc và em, em của anh

nmchau
Site Admin
Posts: 1654
Joined: 01 Oct 2007 17:02
Contact:

Re: Truyện Chúng Mình - Nhất Tuấn

Postby nmchau » 01 Oct 2008 07:23

Dĩ Vãng

Lối cũ chiều nay anh trở lại
Hàng me lá phủ kín đường đêm
Vương lên mái tóc mùa hoa úa
Mà chẳng còn ai để gỡ đền

Câu chuyện ngày xưa ... ôi mộng đẹp
(Ngày xưa ... hai đứa sánh vai nhau )
Bây giờ tay dắt con, tay bế
Đầu chít khăn sô tóc đổi màu

Một đứa tung tăng ( bé Diễm Kiều)
Tên con đặt tự thưở đang yêu
Giờ đây tất cả là dâu biển
Còn một mình em với quạnh hiu

Sao chẳng thương em người thuở trước
Mà theo ray rứt trách anh hoài
Nếu anh biết được từ khi ấy
Em cố vui trong tiếng thở dài

Em vẫn đêm đêm cầu nguyện mãi
Cho người còn nặng kiếp phiêu linh
Chóng quên tình của ngày thơ dại
Kẻo tủi đau thêm... Truyện Chúng Mình

Như thế cho yên một cuộc đời
Con còn thơ dại ở trong nôi
Làm sao em dám mơ gì nữa
Người ấy giờ đây... đại úy rồi

nmchau
Site Admin
Posts: 1654
Joined: 01 Oct 2007 17:02
Contact:

Re: Truyện Chúng Mình - Nhất Tuấn

Postby nmchau » 07 Oct 2008 23:26

Image

Đến Trễ Giờ

Nhận được thư anh ngày thứ bảy
Hẹn em chúa nhật đi ciné
Nhận thư rồi buổi chiều hôm ấy
Em cứ mong nghe tiếng trống về

Sao lạ thời gian như đứng lại
Và em xao xuyến cả tâm hồn
Mỗi khi nghĩ đến câu anh viết
Nếu trễ ... anh đền một chiếc hôn

Mới sáng hôm sau em vội mặc
Áo màu rêu đá tóc buông dài
Nhìn em mẹ hỏi đi đâu đấy?
Thưa mẹ ...con mua vở chép bài

Lúc đến anh cười ...sao "ghét' thế
Trễ giờ mà cứ "điệu" như không
Làm em tức nghẹn rưng rưng lệ
Anh dọa coi kìa thiên hạ trông

Hỏi tại vì ai em dối mẹ
Vì ai em mặc áo rêu xanh
Vì ai em đợi từng giây phút
- Đây Trẫm xin đền cho Ái Khanh

Anh cầm một đóa hồng nhung bạch
Và nhẹ cài lên mớ tóc mây
Em nhoẻn môi cười chưa ráo lệ
Vô tình tay đã nắm trong tay

nmchau
Site Admin
Posts: 1654
Joined: 01 Oct 2007 17:02
Contact:

Re: Truyện Chúng Mình - Nhất Tuấn

Postby nmchau » 12 Oct 2008 08:58

Yêu và Thương

Anh thật không yêu em, ồ lạ đấy
Em không tin dù anh đã nói nhiều
Ngày xưa biết bao lần anh vẫn bảo
Đừng có lầm "Thương" lẫn với nghĩa "Yêu"
Em mặc kệ lắc đầu vờ không hiểu
Mắt u buồn nhìn tha thiết lên anh
Rồi đau khổ em trở vào phòng vắng
Để lệ trào ướt gối suốt năm canh

Giờ lại nói, Anh yêu em, lạ quá
Sao ngày xưa cứ bảo ...chỉ thương thôi
Ôi khó hiểu, con người thơ em chịu
Cõi lóng anh hẳn rối quá tơ trời
Anh cười mĩm phớt hôn vầng trán ngọc
Cầm tay em, giải nghĩa cõi lòng anh

Từng câu nói dịu dàng êm ái quá
Em ngước nhìn tia mắt sáng long lanh



nmchau
Site Admin
Posts: 1654
Joined: 01 Oct 2007 17:02
Contact:

Re: Truyện Chúng Mình - Nhất Tuấn

Postby nmchau » 13 Oct 2008 06:54

GỬI NGƯỜI QUỐC NHẠC


Đàn bầu với sợi giây duy nhất đó
Lần đầu tiên học dưới mái truờng xưa
Nguyễn Du đã…trời vào thu lộng gió
Lá me vàng ào ạt trút như mưa

Đàn nguyệt học chung, hai dây hai đứa
Dây này anh
và dây đó của em
Khi hờn giận :
Hổng đàn cùng anh nữa !
Lúc cười vui môi má thắm hồng thêm

Ngồi kéo nhị hai lòng cùng xao xuyến
Tiếng nhạc sầu nghe ảo não thê luơng
Trao ánh mắt
em nhìn anh trìu mến
-Nỉ non chi hoài tiếng nhị u buồn!

Tình thơ dại tiếng đàn thơ nhớ mãi
Tì bà rung …bốn sợi thiết tha nhiều
Những đêm mộng vẫn hoài hoài th?y lại
Lần song cầm hợp tấu bản đàn : “YÊU”

Thi ra trường
16 giây thánh thót
Thoắt nghẹn ngào nức nở mỗi đường tơ
Cô Thủ Khoa,
“tiếng đàn tranh số m?t” !
Khúc tranh cầm ươtù sũng mảnh trời thơ

Tam thập lục lúc rền vang bão sập
Khi thì thào như chim hỏi têe^n nhau
Ngôi truờng cũ theo Saigon đã mất
Thầy, bạn xưa …luân lạc… tận phương nào?

Tiếng sáo vút trên từng cao xanh biếc
Việt Nam ơi …
thăm thẳm cuối đường mây !!
Bên trời đó…
em yêu… em có biết..??
Quốc Nhạc còn đầy ắp trái tim này !!

nhất tuấn
` (TCM3)

nmchau
Site Admin
Posts: 1654
Joined: 01 Oct 2007 17:02
Contact:

Re: Truyện Chúng Mình - Nhất Tuấn

Postby nmchau » 13 Oct 2008 06:56

DALAT MƯA BUỒN

Chiều mưa đó …tưởng không còn gặp lại
Lần cuối cùng hai đứa lặng nhìn nhau
CÓ bao giờ em hiểu đuọc anh đâu
Tình ngang trái và …những lời gian dối
Trong tay nhau nhiều lần anh tự hỏi
Bé Yêu ói ! em còn nhớ không em
Thung Lũing Hồng và những buổi chiều êm
Truyện Chúng Mình với bao nhiêu kỷ niệm
Hoa không đợi mà tình cờ bướm đến
Mình yêu như chưa từng có bao giò
Em về rồi anh ở lại bơ vơ
Vì bỗng thấy muốn giận hờn mãi mãi

Đà Lạt đó... tưởng không quay trở lại
Nào ngờ đâu trên thành phố cao nguyên
Đang âm thầm đếm bước dưới trời đêm
Anh bỗng thấy dáng người xưa thấp thoáng
Mái tóc mây bồng bênh che vầng trán
Nụ cười buồn vương ánh mắt nai tơ
Anh tưởng mình như đang sống trong mơ
Rồi thầm nghĩ đó chỉ là...hư ảnh
Ai thoạt gặp ...đã vội vàng ..lẩn tránh
Trong mưa bay anh thờ thẫn quay về
Mimosa …tràn ngập lối chân đi
Hoa hay chính tình ta… đang tan nát

Washington…nhớ mùa xuân Da lat
Lòng bâng khuâng…thương người cũ …năm nào
Tình tưởng phai theo ngàn cánh anh đào
Bỗng giây phút lại …thắm hồng nỗi nhớ

Tiếng mưa như
giọng ai hoài nức nở…lần cuối cùng
Rồi mãimãi…
Và mãi… mãi…. chia xa
Cho hồn anh nổi bão táp phong ba
Thương.. từng hạt.. mưa buồn..trong kỷ niệm

Nt/TCM3


Return to “Truyện Xưa Tích Cũ - Histoires Anciennes”

Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 1 guest