Bao Tram

Paris Tình Nhớ
Dao Hung
i5 processor
Posts: 324
Joined: 01 Oct 2007 21:49

Bao Tram

Postby Dao Hung » 21 Apr 2005 06:10

[center]
Conte d’amour automnal - Chuyện tình mùa thu

Image
[/center]

Il pleuvait des violons

Elle, devant son rayon de violons. Les clients sont rares ce soir et c’était presque l’heure de fermeture. Un homme, seul, imper noir s’y attarde encore.
- Monsieur, puis-je vous aider ?
- Non, merci, je regarde.
Elle avait une folle envie de lui dire que le magasin va bientôt fermer. Dans dix minutes exactement. L’homme semblait deviner sa nervosité poliment cachée. Sourire dans le regard, il s’en alla.
Le lendemain, à la même place d’hier, cet homme est revenu. Puis presque tous les soirs. Pour regarder les violons, jouer quelques mélodies passagères, histoire de « tester » l’arche et le bois de l’instrument, pour montrer les partitions de ses chansons. Pour elle.
Il pleuvait des violons ce soir là, le soir qu‘ils devinrent amants.
Un jour, l’homme n’est plus revenu. Sa musique s’est tue. Les violons soudain abandonnés et en elle, il pleuvait des milliers de cordes d’automne.
Le facteur lui a remis une petite enveloppe ce matin là. A l’intérieur : cette photo de violons et derrière, son écriture :
« je sais qúil n’y a pas que que du blanc et du noir
nulle part »
Ainsi, il est sorti de sa vie, sur la pointe des pieds. Silencieux, sans faire de bruit, comme disait cette chanson de Prévert.
Et depuis ce jour là, tout s’est tu, tout s’arrête. Il ne peut plus des violons.


Mưa rơi từng sợi vĩ cầm

Nàng, đối diện với gian hàng vĩ cầm. Khách chiều nay sao mà hiếm hoi và cũng gần đến giờ đóng cửa. Một người đàn ông, một mình, áo mưa đen, vẫn còn nấn ná.
- Thưa ông, ông cần gì không ạ ?
- Không, cám ơn cô. Tôi chỉ xem thôi.
Nàng muốn nói được với ông ta là tiệm sắp tới giờ đóng cửa. Trong đúng mười phút nữa. Người đàn ông chừng như đoán được cái vẻ bồn chồn cố che đậy một cách lịch sự của nàng. Một thoáng cười trong mắt rồi ông ta quay lưng bỏ đi.
Ngày hôm sau, người đàn ông đã trở lại. Rồi gần như mỗi chiều nào cũng thế. Để ngắm những chiếc vĩ cầm ; để đàn thoáng qua đôi ba giai điệu, gọi là thử cái vĩ và xem gỗ đàn tốt không ; để cho nàng xem những bản nhạc ông ta sáng tác. Cho nàng. Vì nàng.
Mưa đã rơi từng sợi vĩ cầm đêm ấy, cái đêm họ trở thành tình nhân.
Một ngày nọ, người đàn ông không còn trở lại nữa. Thanh âm chàng chợt tắt. Những chiếc vĩ cầm hôm nao giờ bị bỏ rơi và trong nàng, mưa rơi nghìn sợi mùa thu.
Ông phát thư ngang qua buổi sáng ấy, trao nàng một chiếc phong bì nhỏ. Bên trong : tấm ảnh vĩ cầm này và đằng sau, giòng chữ của chàng :
« anh biết không chỉ có màu trắng và màu đen
vô định »
Chàng đã ra khỏi cuộc đời nàng như thế, bước đi thật nhẹ, trên đầu ngón chân. Im lặng. Không làm tiếng động, tựa như trong bài hát của Prévert.
Và cũng từ ngày ấy, tất cả nín thinh, tất cả dừng lại. Trời đã thôi không còn mưa rơi từng sợi vĩ cầm.

Bảo trâm
16 tháng 10 năm 2004


Cảm nhận riêng gửi đăng trên trang nhà của BT.

BT,
Il pleuvait des milliers de cordes d’automne ou Mưa rơi nghìn sợi mùa thu ? Personnellement, je préfère ton expression dans notre langue maternelle. Malgré la double culture, il faut avouer qu‘exprimée ainsi en vietnamien, elle donnait toutes ses forces émotionnelle, poétique et musicale.
Une belle histoire d’amour. Le mot amour, magique et dans tous les sens du terme. Une histoire brève mais inoubliable…

Bảo Trâm,
Il pleuvait des milliers de cordes d’automne hay Mưa rơi nghìn sợi mùa thu ? Riêng anh, vẫn thích câu ấy của Trâm được diễn đạt bằng ngôn ngữ nước nhà. Tuy hấp thụ được cả hai nền văn hóa, vẫn phải công nhận rằng chỉ qua ngôn ngữ Việt-Nam, ý tưởng ấy mới tràn đầy cảm xúc và đồng thời chất chứa nét thơ lẫn điệu nhạc.
Một mối tình đẹp. Hai tiếng tình yêu, diệu kỳ và tận cùng ý nghĩa. Một chuyện tình thoáng qua nhưng khó quên…

đh – Thu 2004

Return to “Thi Nhạc Giao Duyên - Musiques & Poèmes”

Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 25 guests