Biển Mưa - Truyện ngắn của Phùng Nguyễn

dungfl
Transistor
Posts: 20
Joined: 02 Oct 2007 15:00

Biển Mưa - Truyện ngắn của Phùng Nguyễn

Postby dungfl » 22 Dec 2005 05:41

Biển Mưa - Truyện ngắn của Phùng Nguyễn
Giọng đọc: Nguyễn Tiến Dũng

Image



Biển mưa


phùng nguyễn


Riêng tặng NTD, bạn tôi,
những ngày vui ở Fort Lauderdale,
và ... chiều mưa ở biển




Chuyến bay cất cánh một tiếng đồng hồ trễ hơn giờ ấn định. Có nghĩa là hắn sẽ lỡ chuyến bay mười hai giờ ba mươi đến Miami. "Chúng tôi đã dành chỗ cho ông trên chuyến bay kế tiếp, khoảng hai tiếng đồng hồ sau đó. Chúng tôi rất tiếc, lưu thông ứ đọng tại phi cảng Los Angeles..." Hắn đưa tay nhận lại tấm vé, gầm gừ mấy tiếng trong cuống họng để trả lời câu xin lỗi máy móc của cô nhân viên hàng không xinh xắn của American Airlines, rồi quay đi. Hắn nghĩ đến Marvin. Chắc y cũng không thích thú gì khi khám phá ra điều này. Y có "bổn phận" phải đón hắn ở phi trường, và cái viễn tượng phải chờ chực ở lối ra vào của cái phi trường hỗn tạp này vào lúc khuya khoắc không phải là điều mà ai cũng mong muốn.
Hắn bước đến chỗ cô nhân viên bảo vệ có nhiệm vụ xét hành lý của hành khách đang đứng lớ ngớ:
"Tôi có thể gởi cô mớ hành lý này một chốc hay không?"
Cô ta nhìn hắn, vẻ đánh giá. Cuối cùng cô nở một nụ cười, bảo:
"Ông có thể để ở góc này. Nhớ trở lại nhé."
"Cám ơn cô. Những yêu cầu loại này dễ làm người ta mất bình tĩnh. Cũng may mà tôi gặp người can đảm như cô!"
Hắn xoay mình bước qua khung cửa nhỏ, ghi nhận nụ cười rạng rỡ của cô bảo vệ.
Quầy rượu của chiếc quán ăn duy nhất của phi trường tỉnh lỵ khá vắng vẻ. Hắn leo lên một chiếc ghế cao cạnh quầy ngồi ngất ngưỡng, gọi một chai bia. Anh chàng"bartender" cao ráo, điển trai bắt chuyện:
"LẠ"
"Không. Miami. Đúng hơn, Fort Lauderdale."
"Fort Lauderdale. Tôi có đến đó một lần. Thành phố biển, đẹp và ấm áp ... vào mùa Đông."
Y hỏi tiếp:
"Vacation?"
"Không. Đi công chuyện."
Cô gái ngồi trên chiếc ghế cao bên phải của hắn lên tiếng:
"Tôi đi New York. Nghe nói thời tiết bên đó tệ lắm. Ước gì được đi Florida."
Hắn quay lại, nhận ra cô gái tóc hung mình gặp lúc nãy ở phòng đợi.
"Cô đổi chuyến bay còn kịp mà!"
Cả ba cùng cười, mặc dù câu pha trò vô duyên của hắn chẳng có gì đáng cười cả.
Mười một giờ ba mươi. Marvin chờ hắn ở khu phân phối hành lý.
Khuôn mặt khó đăm đăm cố dãn ra thành một nụ cười, y đưa tay đở chiếc va li, hỏi:
"How's your trip?"
Hắn nhún vai:
"Không tệ lắm. Có điều tôi ghét phải bó gối trên máy bay gần sáu tiếng đồng hồ."
Marvin trả lời, vẻ áy náy:
"Chuyến về sẽ khá hơn. Anh sẽ ghé Dallas và đổi chuyến bay tại đó."
Y tiếp:
"Anh có vẻ mệt. Thôi mình về khách sạn để anh còn nghỉ ngơi."

Marvin chịu trách nhiệm điều hành một chi nhánh nhỏ của hãng tại Fort Lauderdale, một thành phố duyên hải cách Miami khoảng ba mươi dặm về hướng Nam. Ba năm về trước, hắn được hãng gởi đến đây để thiết kế và gắn hệ thống điện toán mới cho chi nhánh này. Thời gian ở đây khá ngắn ngủi, lại thêm bận rộn công việc, hắn không có nhiều dịp đi thăm những thắng cảnh của thành phố biển xinh đẹp này. Thường thường, xong công việc, hắn ghé đâu đó ăn tối rồi về khách sạn nằm chèo queo. Hắn không quen biết ai ngoài Marvin và bà chủ một quán ăn Việt Nam ở phía Đông thành phố. Vốn không phải là "fan" của nền ẩm thực Hoa Kỳ, những chuyến đi xa hắn cố tìm cho bằng được quán ăn Việt Nam tại địa phương bằng cách tra cứu cuốn niên giám điện thoại. Rồi lại một màn gọi đến quán hỏi đường và lần mò tìm đến. Lần đầu tiên ghé quán, bà chủ có vẻ săn sóc hắn mốt cách đặc biệt khi khám phá ra ông khách lạ đến từ tiểu bang cực Tây của Mỹ. "Làm như dân Cali bảnh lắm," hắn nghĩ.

Cái quán ăn trông lạ hẳn ra, rộng rãi và khang trang hơn. Bà chủ đon đả hỏi thăm:
"Anh đến hồi nào vậy."
"Tôi đến tối hôm quạ"
"Thế bao giờ thì anh về lại Cali."
"Hai hôm nữa. Quán trông lạ quá, tôi đã tưởng mình vào lầm chỗ."
Bà chủ tươi cười giải thích:
"Tôi mướn thêm căn kế bên rồi phá ra để có chỗ đặt thêm bàn."
Hắn chúc mừng bà ăn nên làm ra rồi chọn một chiếc bàn ở trong góc. Bà chủ quay lại gọi vào trong:
"Thục ơi, ra chị bảo đây này!"
Bà quay lại bảo hắn:
"Thục là em họ của tôi đấy. Cô ấy mới từ Pháp qua hơn tháng nay."
"Qua đây chơi hả chị?"
"Vâng, cô ấy muốn nghỉ ngơi một thời gian."
Cũng may mà người thiếu phụ tên Thục nói được tiếng ... Việt. Vốn liếng Pháp ngữ của hắn thì chỉ có mỗi một câu "Je ne t'aime plus" học lóm từ một bài hát vài chục năm trước. Chẳng hiểu tại làm sao cứ mỗi lần hắn xổ câu tiếng Pháp duy nhất đó ra là các cô các bà trề môi nhún vai như ... đầm rồi bỏ đi mất tiêu! Cho nên hắn không dám khoe bản lãnh tiếng Tây của mình với Thục. Nàng đến cạnh hắn, cuốn sổ nhỏ bìa đen và cây bút "bic" trên tay, nghiêng người xuống một cách quý phái rồi trịnh trọng hỏi:
"Thưa ... ông đã sẵn sàng để còm măng chưa ạ?"
Trời đất, hắn nghĩ, lúc còn ở bên Pháp chắc cô này có làm việc cho cựu hoàng Bảo Đại! Hắn trả lời, cũng trịnh trọng không kém:
"Thưa cô, tôi nghĩ là tôi đã sẵn sàng ... từ lâu rồi ạ."
Một bên khoé môi nhỏ hơi nhếch lên và một chút lửa trong đôi mắt không rõ màu đàng sau cặp kính trắng không làm giảm đi vẻ thanh tú của khuôn mặt nàng. Hắn gọi một chai bia, một phần bì cuốn, và một chiếc bánh xèo.
"Thỉnh thoảng tôi lại thích ăn những món ... bình dân," hắn nói, vẫn với giọng trịnh trọng cố tình. Lần này thì hắn thành công. Chiếc miệng nhỏ mở ra thành nụ cười duyên dáng và ánh lửa trong đôi mắt lấp lánh. "Ở đây chỉ có các món bình dân thôi, stranger!" Thục bảo hắn trước khi quay đi. Hắn nghĩ Thục có ý nói hắn kỳ cục.

Vào cuối bữa ăn, quán thưa khách hẵn đi. Hắn có cơ hội nói chuyện với Thục nhiều hơn. Hắn than thở với nàng là mặc dù đã đến thành phố này vài lần, hắn vẫn chưa có dịp đi thăm những bãi biển danh tiếng của Fort Lauderdale. Khi Thục hỏi có phải vì lý do quá bận rộn với công việc nên không đi đâu được hay không, hắn bảo:
"Không phải vậy đâu. Chỉ vì tôi không dám đi một mình đó thôi."
"Không dám?" Thục hỏi, ngắm nghía thân hình cao lớn của hắn một cách tinh quái.
Hắn làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt trêu cợt của Thục, tiếp tục với giọng buồn bã cố tình:
"Bởi vì tôi vẫn thường đi biển với một người. Tôi yêu biển, và cô ấy cũng vậy. Tôi không quen đi một mình..."
"Thế cô ấy đâu rồi..."
"Cô ấy đi xa rồi. Rất xa..."
Hắn chấm dứt câu nói với tiếng thở dài. Thục, tự nãy giờ vẫn đứng tiếp chuyện hắn, nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống, nhìn hắn với vẻ quan tâm. Hắn đưa mắt nhìn nàng, hỏi dịu dàng:
"Thục có thể đưa tôi đi ngắm biển ngày mai không?"
"Để Thục xem lại đã nhé."
Nàng trả lời, giọng mất hẳn vẻ tinh nghịch. Hắn cúi xuống với ly bia uống dở. Cái trò vặt này vẫn còn hữu dụng, hắn nghĩ thầm. Một người đàn ông với một tâm sự u uẩn dến từ một nơi rất xa thường gây ra nỗi hiếu kỳ và chút thương cảm cho các cô. Hắn có cảm giác là Thục sẽ nhận lời đưa hắn đi ngắm biển ngày mai. Còn hơn một tiếng đồng hồ nữa quán ăn mới đóng cửa. Hắn có thừa thì giờ để thuyết phục nàng.
Ở phía bên kia chiếc bàn ăn phủ vải trắng, Thục đang nhìn hắn với vẻ tò mò. Nàng lên tiếng:
"Anh làm Thục chợt nhớ đến một người! Mà anh tên gì vậy, nãy giờ anh chưa tự giới thiệu."

Bãi biển vắng ngắt khi họ đến nơi. Lúc còn ở trong xe, Thục bảo sẽ đưa hắn đến một bãi biển tương đối vắng người. "Thục không thích ồn ào," nàng bảo hắn. Vào lúc hai giờ chiều, trời nắng trong và ấm áp. Hai người rời khỏi bãi đậu xe, băng ngang qua những dãy bàn ghế của những hàng quán lộ thiên trên con đường nhựa chạy dọc bờ biển. Họ dừng lại ở bên này lề đường một lúc, vừa đủ thời gian cho Thục mua chiếc nón cối đan bằng lá dừa tươi do một ông già địa phương râu ria xồm xoàm đứng bán.
"Kỷ vật của Fort Lauderdale cho anh đó," Thục bảo.
Hắn cám ơn nàng, đội chiếc nón lá dừa nặng chình chịch lên đầu rồi băng qua đường, chiếc khăn tắm sặc sỡ choàng hờ hững trên vai. Hắn biết Thục đang quan sát mình từ phía sau. Dù đã ở vào tuổi trung niên, thân hình hắn vẫn còn khá gọn ghẽ. Hắn mừng khấp khởi khi Thục bảo nàng muốn tắm biển lúc hai người ra đó. Hắn cố tình đi chậm lại, chờ Thục. Thục có dáng đi uyển chuyển và khiêu gợi trong bộ đồ tắm một mảnh mặc dù phần dưới của người thiếu phụ bị che khuất bởi chiếc khăn tắm màu xanh đậm quấn qunh chiếc eo thon nhỏ của nàng.
Biển ấm và khá êm. Hai người đùa dỡn với sóng biển một lúc rồi kéo nhau lên bờ. Hai chiếc khăn tắm trãi cạnh nhau, và họ cùng nằm xuống trên bãi cát, thân thể ướt sũng nước. Hắn nằm thẳng đuột như khúc gỗ, mắt nhắm hờ. Hắn không muốn tỏ ra quá sỗ sàng với người thiếu phụ mới quen biết. Ấn tượng đầu tiên bao giờ cũng ở thật lâu trong ký ức, và nhiều khi trái tim, của người đàn bà, hắn thường nghĩ vậy. Có tiếng Thục cất lên, rất gần:
"Anh có thường đi Âu Châu không?"
Hắn mở mắt ra, quay lại phía Thục. Nàng, khuỷu tay trái chống trên nền cát ẩm, một bên mặt tựa vào bàn tay trái đang nhìn hắn chờ đợi. Cặp mắt hắn rơi xuống thấp, ở đó những giọt nước biển may mắn đang trượt xuống cái khe trũng khiêu gợi nằm giữa hai đồi ngực săn chắc được phơi bày một cách rất mỹ thuật trong chiếc áo tắm kiểu mới của Thục.
"Có chứ," hắn nuốt nước miếng một cách khó khăn rồi trả lời, đầu óc lùng sục dữ dội về những hình ảnh hắn còn nhớ được trong chuyến đi Pháp duy nhất cách đây tám năm.
"Anh có bao giờ đến thăm những bãi tắm khỏa thân bên ấy chưa."
Lần ấy hắn đi thăm bà cô già giàu có và ngoan đạo của hắn. Mọi chi phí đều do bà cô hắn đài thọ, và dĩ nhiên đã không có chút ngân khoản nào dành cho việc đi ... rửa mắt. Nhưng không thể cho Thục biết chi tiết này, hắn quyết định một cách nhanh chóng.
"Dĩ nhiên là có chứ. Khá nhiều lần ..."
"Anh có thích không? Thục thì thích lắm. Lúc còn bên Pháp, Thục vẫn thường đến những nơi đó với các bạn..."
Cặp mắt hắn vội vã rời bỏ cái khe trũng và đậu lại trên khuôn mặt xinh xắn của Thục.
"Bạn trai." Hắn hỏi một cách nghi ngờ.
"Trai thì sao mà gái thì sao." Thục hỏi lại vẻ khiêu khích.
Nàng tiếp sau một hồi im lặng:
"Anh có vẻ không thích tắm khỏa thân hở? Những người lớn tuổi thường hay có những quan niệm bảo thủ..."
Hắn cảm thấy nhột. Hắn mà ... lớn tuổi và bảo thủ à!!! Hắn trả lời:
"Anh thích lắm chứ. Nhưng ở đây luật không cho phép."
Thục đưa tay khoát một vòng:
"Bãi biển vắng hoe, có ma nào đâu. Nếu có ai đến thì mình mặc đồ trở lại thôi!"
Hắn nhắm mắt lại, hình dung ra thân hình thon gọn của Thục phơi ra dưới ánh mặt trời Fort Lauderdale. Và nhất định sẽ có những điều thú vị khác xảy ra sau đó. Hắn cảm thấy người nóng lên, những giọt nước biển cuối cùng trên cơ thể hắn bốc hơi nhanh chóng. Hắn ngập ngừng:
"Vậy mình làm cùng lúc nghe."
"Hay lắm, anh chịu rồi!" Thục reo lên.
"Nhưng anh phải nhắm mắt lại nhé," nàng nói tiếp, giọng nũng nịu như mèo con.
Bây giờ thì hắn hoàn toàn trần truồng. Chiếc quần tắm đã bi. Thục tước lấy ngay lúc hắn vừa thoát y xong! Nàng di chuyển về phía trên đầu hắn, có lẽ để quan sát cơ thể hắn. Ý tưởng này làm hắn nhột nhạt. Hắn đưa tay cào mớ cát biển phủ lên phần bụng dưới của hắn. Chẳng mấy chốc, đống cát trên phần hạ thể của hắn đùn lên như một ngọn đồi nhỏ. Có tiếng Thục cười khúc khích phía trên đầu hắn:
"Anh làm gì vậy."
"Ồ, chỉ đề phòng thôi. Lỡ có người đến bất ngờ," hắn lúng túng giải thích.
Mà có người đến thực, không phải một hai người, mà hàng đống người. Họ ồn ào kéo xuống từ chiếc xe buýt khổng lồ, líu lo nói chuyện với nhau bằng thứ tiếng gì thật khó nghe. Họ lần lượt diễn qua chỗ hai người đang nằm, bình phẩm gì đó rồi cùng cười ồ lên. Hắn sượng cứng người, bảo Thục:
"Thôi mình đi về đi, đông người quá rồi!"
"Đông người thì có sao. Anh ... kín đáo như vậy thì có gì mà phải lọ"
Thục cúi xuống nhìn hắn từ phía trên, đôi môi nhỏ ở rất gần thị tuyến của hắn:
"Với lại Thục có chuyện muốn hỏi anh, sợ không có dịp nào khác."
Hắn thở dài, nhắm mắt lại, hỏi nhỏ:
"Thục muốn hỏi gì?"
"Anh có còn nhớ Hiền không?"
Hiền? Biết bao người tên Hiền làm sao hắn nhớ cho hết được?
"Như Hiền bạn thân của Tuyết Hoa ở trường nữ Trung Học Nguyễn Bá Tòng ngày xưa đó." Thục tiếp.
Tuyết Hoa thì hắn biết rất rõ. Nàng là ... vợ của hắn! Còn Như Hiền là cô bé nữ sinh - xinh đẹp không kém Tuyết Hoa - ngày xưa mê hắn như điếu đổ. Nhưng đó là chuyện hai mươi năm về trước, khi hai cô bạn học thân thiết cùng phải lòng chàng sinh viên tài hoa - hắn. Bây giờ thì nhan sắc của Tuyết Hoa, kẻ thắng cuộc, cũng đã tàn phai theo năm tháng. Như Hiền chắc cũng đến vậy mà thôi. Đã lâu rồi hắn không còn nhớ đến Như Hiền nữa. Nhưng mà tại sao cô bé này lại hỏi hắn điều đó? Hắn hỏi lại một cách nghi ngại:
"Cô Như Hiền nào đó là gì của Thục vậy. Mà sao lại có liên quan đến chúng tạ"
"Có chứ." Thục trả lời một cách gắt gỏng, "Chị ruột mà sao không liên quan?"
Hắn giật mình, lồm cồm ngồi dậy. Bà du khách sồn sồn người ngoại quốc có chiếc mũi quặp như mụ phù thủy trong phim "Bạch Tuyết và Bảy Chú Lùn" tự nãy giờ vẫn dán cặp mắt cú vọ vào hắn bỗng há hốc mồm ra ú ớ, tay chân chỉ trỏ rối rít. Hắn hốt hoảng nằm xuống trở lại, hai tay cào cấu lia lia mớ cát ướt đắp lên người. Có tiếng Thục cười khanh khách bảo hắn:
"Anh chịu khó nằm yên. Thành phố này đang đói tin, đám phóng viên truyền hình mà biết được thì anh sẽ ... nổi tiếng khắp thế giới ngay..."
Hắn cảm thấy người lạnh toát như đang nằm trên một khối băng! Hắn cất giọng rên rĩ:
"Anh muốn đi về bây giờ. Thục giúp anh đi ..."
"Từ từ đã. Thục còn chưa nói chuyện xong với anh."
Hắn cảm thấy trời đất tối sầm lại. Thục đã đắp lên mặt hắn chiếc nón lá dừa nặng chình chịch!
"Như vậy anh sẽ thấy dễ chịu hơn," nàng bảo, "bây giờ thì anh đâu có thấy ai quan sát anh đâu! Cái này gọi là "lấy bàn tay che mặt trời" ấy mà!"
Ngưng một chút cho hắn thấm thía lời mỉa mai của mình, Thục nói tiếp:
"Tối hôm qua anh bảo là anh còn độc thân phải không? Anh nhút nhát lắm phải không? Anh bị ... tình phụ phải không? Anh không dám ra biển một mình vì sợ chịu đựng không nổi những kỷ niệm đau thương sẽ kéo đến phải không? Chút xíu nữa là Thục tin anh rồi, nếu chi. Tuyết Hoa và chi. Như Hiền không bảo Thục trước!" Hắn chết điếng trong lòng! Mỗi hạt cát trên người hắn bỗng biến thành một con kiến lửa châm chích thịt da. Hắn thều thào:
"Thục biết ... vợ anh?"
"Sao lại không biết. Hồi đó chi. Như Hiền và chi. Tuyết Hoa giận nhau cũng chỉ vì tranh giành tình cảm của anh. Hóa ra chi. Tuyết Hoa được anh lại là điều bất hạnh cho chị ấy. Chị ấy bảo tính anh vẫn trăng hoa như ngày xưa, anh chỉ thích được bạn bè ngưỡng mộ khả năng chinh phục đàn bà của mình. Anh vợ con đầy đàn mà gặp cô nào cũng đóng vai cô độc!"
Nàng ngưng lại một chút để ... thở rồi tiếp, giọng chua chát lẫn phẫn nộ:
"Ngay cả em gái của người tình cũ anh cũng không tha! Dẫn con người ta ra biển nằm ... trần truồng bên nhau! Anh định làm gì Thục hở?"
Có tiếng sấm ầm ì từ ngoài biển xa vọng lại như thể đất trời cũng đồng tình với cơn phẫn nộ của người đàn bà khiêu gợi bên cạnh hắn. Hắn ước gì mình có thể biến thành con ... đà điểu ngay vào lúc này. Ít nhất đà điểu còn có bộ lông để che thân!
Chiếc nón lá dừa lại được nhấc ra khỏi mặt hắn. Thục đứng sừng sững, khiêu gợi trong chiếc áo tắm một mảnh kiểu mới nhất, nhìn hắn tươi cười. Phía sau lưng nàng là mặt biển đang xám dần lại bởi những cụm mây đen cuồn cuộn kéo về. Thục cúi xuống ôm mớ quần áo vào người, nhẹ nhàng bảo hắn:
"Trời sắp mưa lớn, Thục phải đi cất mớ đồ đạc cho anh kẻo ướt hết. Anh nằm đây ngắm ... biển mưa, có khi lại là một kỷ niệm khó quên!"
Hắn hốt hoảng chồm dậy, rồi lại nằm vật xuống, đắp chiếc nón lá dừa lên ngọn đồi cát ở bụng, miệng lắp bắp năn nỉ:
"Thục làm ơn trả lại quần áo cho anh đi!"
Nhưng đã trễ! Thục đã bỏ đi về hướng thành phố, chỉ còn tiếng nàng vọng lại:
"Nhân tiện anh cũng nên biết. Thục đi chơi chuyến này miễn phí. Mọi phí tổn đều do chi. Tuyết Hoa và chi. Như Hiền đài thọ. Cũng nhờ anh đó ...."

Biển mưa dữ dội. Những con sóng ào ào kéo vào bờ, tràn ngập cái bãi biển mới trước đây còn trải đầy cát ấm. Những chiếc dù lớn dựng trên vỉa hè trước những hàng quán dọc bờ biển đã dược xếp lại cẩn thận, đứng run bần bật trong cơn gió lạnh từ ngoài khơi thổi vào. Người đàn bà tóc đỏ có chiếc mũi quặp và cặp mắt cú vọ đứng chen chúc trong đám du khách ngoại quốc đang trú mưa dưới hàng hiên của một quán cafe nhìn trân trối màn mưa xám xịt che phủ cái bãi biễn một cách chán ngán. Bỗng dưng bà ta kêu lên chí chóe, tay chân vung vẫy rối rít. Mọi người đổ dồn mắt theo hướng chỉ của người đàn bà tóc đỏ. Người đàn ông hiện ra trong màn mưa dày đặc từ phía bên kia đường, tóc tai rũ rượi, da thịt xám ngoét vì lạnh, mắt láo liêng trông ngược trông xuôi. Bàn tay mặt người đàn ông bấu chặt lấy món y phục duy nhất trên người - một chiếc nón đan bằng lá dừa tươi nặng chình chịch - che lấy phần bụng dưới của hắn. Cánh tay trái của hắn thỉnh thoảng lại vung nắm đấm lên trời, miệng hắn lầm bầm những tiếng nguyền rủa chìm lẫn trong tiếng mưa gió và tiếng sóng biển gào réo. Bóng người đàn ông phía bên kia đường mờ dần trong màn mưa. Ngoài kia, những con sóng bạc đầu vẫn ào ào kéo vào bờ. Gió vẫn làm những chiếc dù ướt sũng run bần bật. Ở một nơi nào đó phía bên kia đường, người đàn ông vẫn ôm khư khư chiếc nón lá dừa che phần hạ thể, mắt vẫn láo liêng, và miệng vẫn lầm bầm những lời nguyền rủa. Và trên những bãi biển danh tiếng của thành phố duyên hải Fort Lauderdale, mưa vẫn rơi nặng hạt.

1. Tháng Tư, 1997
PHÙNG NGUYỄN [/center]