Tiếng Rơi Từng Giọt Cà Phê

Quỳnh Hương
Pentium 4
Posts: 815
Joined: 01 Oct 2007 17:29

Tiếng Rơi Từng Giọt Cà Phê

Postby Quỳnh Hương » 10 Dec 2005 07:35

Image

Tiếng Rơi Từng Giọt Cà Phê
Tác giả: Trang Thanh Trúc
Diễn đọc: Quỳnh Hương




Tiếng rơi từng giọt cà phê

" trong tận cùng sự im lặng
tiếng rơi từng giọt cà phê..."
PN


Anh,

Em đọc được một bài thơ có những câu thật buồn. Tựa như câu chuyện của mình. Tựa như quán cà phê trên đại lộ/ Gobelins vào ngày cuối chia tay. Chiếc bàn nhỏ dành cho hai người ở cuối quán. Quán vắng thôi, nhưng bên ngoài những chiếc xe trên đại lộ vẫn chưa thưạ Người vẫn đông, và những ngọn đèn đường vẫn còn sáng ghê lắm. Thời gian là tháng tư năm ngoái, đúng không anh? Anh đã chần chờ ngày đi sẽ là sau sinh nhật của em, rồi sau đó sẽ là sau khi em đi học xa trong hãng về. Anh nôn nóng mong đến ngày đi và cùng lúc anh chần chừ để ở nán lại thêm vài ngày. Mình đã nói gì với nhau trước ngày chia tay ấy? Câu chuyện ngày mai nếu không phải là hôm nay, là ngay bây giờ, hay là hãy mặc kệ mọi vấn đề! Ngày mai ra sao rồi hẳn hay! Không ai có thể doán trước được ngày mai là gì, ngày mai sẽ ra sao? Ngày mai mình sẽ gặp gỡ ai, sẽ quen biết ai, rồi sẽ đi từ thân cho tới… thương. Đúng không anh?

Những ngón tay anh vuốt trên tóc em. Mái tóc ướt vừa gội chưa kịp hơ khô như cũng biết buồn, như cũng biết nhớ. Những cọng tóc cong cong khi còn ướt mai này sẽ gọi tên anh đó, có biết không? Tóc em là loại tóc… đặc biệt, chỉ cong khi chưa kịp hơ khô. Và sẽ thẳng khi có sức nóng! Em cố gắng cười nói với anh điều đó và căn dặn anh đủ điều. Chẳng cần biết anh có nghe em nói gì hay không.

Thời gian còn lại không là bao lâu nữa. Em liếc nhìn đồng hồ trên tay anh, và tự dung em rùng mình. Vì cái lạnh đêm khuya hay vì muỗng kem có vị cà phê đăng đắng làm tê tê đầu lưỡi em. Em cũng không biết nữa. Thật sự, đó là giây phút đầu tiện, em bắt đầu sợ hãi ở hai chữ ngày mai. Ngày mai là gì nếu không còn anh?

Và ngày mai là gì nếu không có anh?

Chúng ta rời quán vào lúc 1 giờ sáng. Giã từ quán cà phê trên đại lộ/ Gobelins. Giã từ những ngọn đèn sáng rực về đêm. Giã từ tất cả.

Em ngó con đường phiá trước nhưng chỉ thấy kỷ niệm rơi lại phía sau lưng em. Và hơn lúc nào hết, những giọt nước mắt như chợt rớt xuống. Như thể sẽ vỡ tan bất cứ lúc nàọ/ Bàn tay anh bất chợt tìm bàn tay em. Em ngồi thẳng lưng lên một tí nhưng thật sự em đang cố gắng ôm lấy trái tim em./ Hình như em hay bị nhói đau ở nơ i chốn ấy rất … thường, thì phải! "Trái tim lì lợm, cái trán lì lợm, cho đến bao giờthì em sẽ khóc đâỷ!". Rồi anh lại xiết chặt tay em hơn. "Đừng nhé, anh nói đùa thôi. Anh không muốn phải nhìn thấy em khóc chút xíu nào cả. Hãy hứa với anh, là em sẽ biên thư cho anh, hãy hứa là em sẽ về thăm anh, ít nhất một năm một lần, anh không muốn mất em…".

Ánh mắt anh và con phố đêm khuya đã là nhân chứng cho nỗi niềm nơi em. Còn bao nhiêu điều muốn nói thêm nữa, nhưng thôi… hãy giữ niềm im lặng này, anh nhé. Giờ em chỉ biết mung anh giữ chặt tay em hơn. Vì khi đến ngọn đèn xanh đỏ tới là mình sẽ dần dần xa nhau rồi. Nếu có một phép lạ nào đó, cho thời gian ngừng trôi. Và giữ anh ở lại hả anh? Em nghe hơi thở mình buồn. Em nghe được trái tim em khóc. Nhưng em vẫn không nói được điều gì khác hơn. Trời tháng tư mà sao trời vẫn còn lạnh.

Hình như đã đến lúc những bánh xe lăn cũng phải ngừng lạị/ Đã đến lúc mọi việc rồi cũng phải dừng lạị/ Anh sẽ nhớ điều gì ở ngày mai? Con đường nhà em đây. Tầng lầu nhà em đây. Giữa chúng ta khoảng cách là cánh cửa thang máy. Anh không thể theo em về. Cũng như em không thể theo anh đị Nên giữa chúng ta, khoảng cách bây giờ tựa như :

" Khi anh bỏ lại bó hoa
trên bậc thềm cửa ngày xưa
nó uá tàn theo mùa xuân
và em buồn như lá cỏ"
PN


Trang Thanh Trúc

Paris, 23 tháng hai năm 2003
Last edited by Quỳnh Hương on 12 Oct 2007 16:36, edited 1 time in total.