Đi Tìm Giấc Mơ
Hà Nội Mùa Thu 2006
Lưu Trần Quỳnh Hương
18/9/2006 - Los Angeles - Taipei - Hà Nội
Tiếng gọi của phi hành trưởng báo tin máy bay sắp sửa hạ cánh xuống phi trường Taipei đánh thức tôi dậy. Chớp đôi mắt cay xè vì cả đêm chập chờn không ngủ được, phần vì hồi hộp sắp được về thăm quê hương sau 7 năm xa cách, phần vì bị bó chân trong chiếc ghế hạng economy chật hẹp suốt mười mấy tiếng đồng hồ, khiến tôi cứ phải chuyển mình cục cựa cho đỡ mỏi đôi chân. Kéo khung cửa sổ lên, ánh sáng hiu hắt của mặt trời vừa ló dạng từ chân mây, lấp lóe vài tia nắng như những sợi tóc vàng của nữ thần Pandora đang lung lay thức giấc. Chuyến bay của China Airlines đưa tôi đến Taipei đúng giờ sau 12 tiếng bay, xuyên qua đại dương từ phi trường Los Angeles.
Lần cuối tôi về Vietnam thăm quê hương là tháng 9 năm 1999. Bảy năm đã trôi qua với nhiều sự thay đổi trong cuộc sống, khiến tôi không còn hứng thú hay tha thiết đi đâu cả. Mãi đến năm nay, bảy năm sau, cũng vào tháng 9 năm 2006, tôi mới có dịp trở về thăm lại quê hương, tìm lại giấc mơ một thời đã mất, đồng thời đi tìm giấc mơ mới trong những thành phố, những con đường, ngọn đồi chưa từng một lần đi qua, cũng như gặp lại bà con và bạn bè thân thiết xa cách bấy lâu nay là giấc mơ của tôi.
Lòng hồi hộp nghĩ đến Hà Nội, nơi tôi đã đặt chân đến lần đầu năm 1999, nhân dịp về thăm với ba mẹ tôi để được họ hướng dẫn và thăm viếng các thắng cảnh Hà Nội, cũng như nhìn lại căn nhà của ông bà Nội nơi ba mẹ đã về ở sau đám cưới. Lần đó đi với gia đình nên tôi không đi chơi xem được nhiều, cũng không thể phiêu lưu về những nơi xa mà tôi muốn đi, nên chuyến đi lần này tôi rất háo hức vì chương trình đi chơi của chúng tôi có vẻ phong phú và hứa hẹn nhiều nơi có cảnh thiên nhiên mà tôi rất thích chụp hình.
Đặt chân đến Taipei lần đầu tiên vào buổi sáng khi mặt trời vẫn còn ngái ngủ nên phi trường vắng tanh, tôi theo đòan người lên toa xe điện đến terminal của hãng Vietnam Airlines để đổi máy bay về Hà Nội, nơi tôi đã hẹn sẽ gặp các anh chị từ Paris đến. Ngồi nơi phòng đợi, một nỗi cảm xúc khôn tả với bao niềm hoài cảm dâng tràn, tôi đưa mắt nhìn quanh, trông thấy cặp vợ chồng trẻ và thằng con trai khoảng 6 tuổi mà tôi đã gặp ở phòng đợi Los Angeles, thì ra họ cũng về Hà Nội như tôi. Trong khi anh chồng ngồi ngoài trông con, cô vợ cầm cái túi xách vào nhà vệ sinh, lát sau trở ra trong một bộ y phục mới, một cái áo đầm màu đỏ hở cổ thật sâu, chân đi đôi giày model cao gót. Trên cổ cô khoe sợi giây chuyền mặt ngọc xanh biếc, có lẽ muốn bà con ra đón trông thấy cô cùng chồng con vinh qui bái tổ về làng chăng? Đằng sau lưng tôi, bốn, năm cô gái đang tíu tít hỏi han nhau mua những quà gì mang về cho gia đình. Nhìn họ tôi liên tưởng đến các cô gái Vietnam lấy chồng Đài Loan như trên báo đã từng đăng, hôm nay được chồng cho về thăm gia đình, nhưng sao thấy ai cũng tươi cười, tay và cổ họ thì đeo nhiều nhẫn vòng vàng sáng chói, đâu có vẻ gì là khổ như tôi đã đọc? Chắc đây là những cô được may mắn lấy chồng tốt hoặc là sang Đài Loan làm ăn? Nghe họ nói chuyện với nhau hơi khó hiểu một tí, vì các cô nói nhanh với giọng Bắc 75 sau này. Có lần hỏi bố tôi, ông giải thích là những người Hà Nội thời ông ngày xưa hầu hết đã di cư vào Nam năm 54, nếu ở lại thì giờ đây cũng đã già hoặc đã qua đời. Ông nói Hà Nội sau này gồm các dân tứ xứ tràn vào nên giọng nói bị pha và thay đổi nhiều, nghe líu lo lên xuống như đang hát. Có thể nói dân Hà Thành bây giờ có 2 accents, Bắc 54 (như các cô chú và anh chị họ lớn tuổi của tôi hiện vẫn còn sống ở Hà Nội), và Bắc 75 gồm những người từ nơi khác đến sống ở HN hay các giới trẻ sanh đẻ sau này.
[center]Các cô tiếp viên hàng không VN trong chiếc áo dài
Hà Nội Mùa Thu 2006
Lưu Trần Quỳnh Hương
18/9/2006 - Los Angeles - Taipei - Hà Nội
Tiếng gọi của phi hành trưởng báo tin máy bay sắp sửa hạ cánh xuống phi trường Taipei đánh thức tôi dậy. Chớp đôi mắt cay xè vì cả đêm chập chờn không ngủ được, phần vì hồi hộp sắp được về thăm quê hương sau 7 năm xa cách, phần vì bị bó chân trong chiếc ghế hạng economy chật hẹp suốt mười mấy tiếng đồng hồ, khiến tôi cứ phải chuyển mình cục cựa cho đỡ mỏi đôi chân. Kéo khung cửa sổ lên, ánh sáng hiu hắt của mặt trời vừa ló dạng từ chân mây, lấp lóe vài tia nắng như những sợi tóc vàng của nữ thần Pandora đang lung lay thức giấc. Chuyến bay của China Airlines đưa tôi đến Taipei đúng giờ sau 12 tiếng bay, xuyên qua đại dương từ phi trường Los Angeles.
Lần cuối tôi về Vietnam thăm quê hương là tháng 9 năm 1999. Bảy năm đã trôi qua với nhiều sự thay đổi trong cuộc sống, khiến tôi không còn hứng thú hay tha thiết đi đâu cả. Mãi đến năm nay, bảy năm sau, cũng vào tháng 9 năm 2006, tôi mới có dịp trở về thăm lại quê hương, tìm lại giấc mơ một thời đã mất, đồng thời đi tìm giấc mơ mới trong những thành phố, những con đường, ngọn đồi chưa từng một lần đi qua, cũng như gặp lại bà con và bạn bè thân thiết xa cách bấy lâu nay là giấc mơ của tôi.
Lòng hồi hộp nghĩ đến Hà Nội, nơi tôi đã đặt chân đến lần đầu năm 1999, nhân dịp về thăm với ba mẹ tôi để được họ hướng dẫn và thăm viếng các thắng cảnh Hà Nội, cũng như nhìn lại căn nhà của ông bà Nội nơi ba mẹ đã về ở sau đám cưới. Lần đó đi với gia đình nên tôi không đi chơi xem được nhiều, cũng không thể phiêu lưu về những nơi xa mà tôi muốn đi, nên chuyến đi lần này tôi rất háo hức vì chương trình đi chơi của chúng tôi có vẻ phong phú và hứa hẹn nhiều nơi có cảnh thiên nhiên mà tôi rất thích chụp hình.
Đặt chân đến Taipei lần đầu tiên vào buổi sáng khi mặt trời vẫn còn ngái ngủ nên phi trường vắng tanh, tôi theo đòan người lên toa xe điện đến terminal của hãng Vietnam Airlines để đổi máy bay về Hà Nội, nơi tôi đã hẹn sẽ gặp các anh chị từ Paris đến. Ngồi nơi phòng đợi, một nỗi cảm xúc khôn tả với bao niềm hoài cảm dâng tràn, tôi đưa mắt nhìn quanh, trông thấy cặp vợ chồng trẻ và thằng con trai khoảng 6 tuổi mà tôi đã gặp ở phòng đợi Los Angeles, thì ra họ cũng về Hà Nội như tôi. Trong khi anh chồng ngồi ngoài trông con, cô vợ cầm cái túi xách vào nhà vệ sinh, lát sau trở ra trong một bộ y phục mới, một cái áo đầm màu đỏ hở cổ thật sâu, chân đi đôi giày model cao gót. Trên cổ cô khoe sợi giây chuyền mặt ngọc xanh biếc, có lẽ muốn bà con ra đón trông thấy cô cùng chồng con vinh qui bái tổ về làng chăng? Đằng sau lưng tôi, bốn, năm cô gái đang tíu tít hỏi han nhau mua những quà gì mang về cho gia đình. Nhìn họ tôi liên tưởng đến các cô gái Vietnam lấy chồng Đài Loan như trên báo đã từng đăng, hôm nay được chồng cho về thăm gia đình, nhưng sao thấy ai cũng tươi cười, tay và cổ họ thì đeo nhiều nhẫn vòng vàng sáng chói, đâu có vẻ gì là khổ như tôi đã đọc? Chắc đây là những cô được may mắn lấy chồng tốt hoặc là sang Đài Loan làm ăn? Nghe họ nói chuyện với nhau hơi khó hiểu một tí, vì các cô nói nhanh với giọng Bắc 75 sau này. Có lần hỏi bố tôi, ông giải thích là những người Hà Nội thời ông ngày xưa hầu hết đã di cư vào Nam năm 54, nếu ở lại thì giờ đây cũng đã già hoặc đã qua đời. Ông nói Hà Nội sau này gồm các dân tứ xứ tràn vào nên giọng nói bị pha và thay đổi nhiều, nghe líu lo lên xuống như đang hát. Có thể nói dân Hà Thành bây giờ có 2 accents, Bắc 54 (như các cô chú và anh chị họ lớn tuổi của tôi hiện vẫn còn sống ở Hà Nội), và Bắc 75 gồm những người từ nơi khác đến sống ở HN hay các giới trẻ sanh đẻ sau này.
[center]Các cô tiếp viên hàng không VN trong chiếc áo dài
Các phi công lần lượt bước vào phòng đợi đi về phía cổng vào máy bay, theo sau là các cô tiếp viên hàng không với gương mặt trang điểm nhã nhặn, mái tóc được bới cao để lộ chiếc cổ thon trắng ngần, chiếc áo dài màu đỏ rượu chát tha thướt, cổ áo viền vàng, làm sống động hẳn lên giữa phòng đợi rộng thênh thang. Mọi người ngưng nói chuyện, theo dõi các cô áo đỏ đang đi ngang, kéo theo sau mỗi người một vali nhỏ. Biết là đến giờ lên đường, các hành khách tự động xếp hàng, ới nhau ồn ào, tíu tít cười nói. Chỉ còn ba tiếng nữa thôi, là họ sẽ sum họp với gia đình, bạn bè, còn tôi cũng nôn nao không kém, vì người ra đón tôi là ông em họ mà tôi chỉ mới gặp một lần thật ngắn ngủi, 7 năm về trước ở Saigon, khi anh từ Hà Nội vào để gặp ba mẹ tôi lần đầu về Vietnam. Và còn hai người bạn thơ quen trên diễn đàn, gọi thân mật là cái Nan và cậu Ba, mà tôi sẽ gặp ngày hôm nạy. Chỉ còn 3 tiếng ngồi bó chân trên máy bay nữa thôi ...ôi, sao đường về thăm quê nhà xa quá, ước gì Vietnam ở ngay sát bên cạnh biên giới Cali, về phía Nam chẳng hạn, như Mexico.
Đi Tìm Mùa Thu Hà Nội
Lần này tôi về Hà Nội mục đích là để tìm giấc mơ mùa thu Hà Nội của tôi, để xem "có phải em là mùa thu Hà Nội, ngày sang thu anh lót lá em nằm", và có phải "chỉ còn mùi hoa sữa nồng nàn" không?
Đến Hà Nội 8g30 sáng, các hành khách được đưa lên xe búyt từ chân cầu thang máy bay, chở vào phi trường, tưởng xa lắm ai dè chưa đầy 2 phút đã đến, đi bộ cũng đươc mà. Có lẽ phi trường muốn phục vụ hành khách tối đa nên tránh cho hành khách khỏi phải đi bộ, mặc dù buổi sáng sớm trời còn mát.
Phi trường Nội Bài
Phi trường Nội Bài bây giờ đổi mới, tân tiến, đèn đuốc sáng choang, sàn nhà bóng láng, không khác gì các phi trường quốc tế, tuy rằng rất nhỏ, chỉ có một cửa, bên trong là hải quan, bên ngoài là thân nhân đứng đợi với những bó hoa. Đó cũng là điểm đặc biệt mà tôi để ý, là rất nhiều người mang hoa hay bong bóng đến để mừng người phương xa về. Ở bên tôi cũng có, nhưng rất ít, có lẽ vì thiên hạ đi đi về về thường quá rồi nên không có gì là đặc biệt và xúc động nữa để mà đón mừng.
Bó hoa tôi đâu?
Lấy hành lý xong, tôi đi qua cửa hải quan dễ dàng, không như lần trước về Saigon bị hạch hỏi mở vali, bắt điền đơn lại, v.v mặc dù tôi chẳng mang gì to tướng cả, khiến lần đó đi về chán nản chẳng muốn trở lại nữa.
Ra đến ngoài, tưởng rằng sẽ có Anh (em họ tôi) đứng đón sẵn, nhưng nhìn dáo dác mãi vẫn không thấy gương mặt mà tôi còn nhớ mang máng 7 năm về trước đó. Chờ khoảng nửa tiếng sau, thì thấy Anh đến, mừng chào hỏi xong, chúng tôi xách hành lý ra xe đã có tài xế chờ sẵn, chở thẳng về khách sạn ở phố Hàng Bồ, mà Anh đã đặt trước 3 phòng cho tôi và phái đoàn Paris. Khách sạn mang tên Fortuan, thoạt đầu tôi còn tưởng là tên Tàu, nhưng sau khi hỏi nhân viên thì được biết là For Tuan, vì con ông chủ tên Tuấn
Chọn phòng cho tôi yên bề gia thất xong, Anh trở lại đi làm, để tôi ở lại hotel nghỉ ngơi, mà nào tôi có ngủ được đâu, vội vàng điện thoại cho cái Nan và cậu Ba. Lan Chi hẹn trưa đến chở đi ăn, và cậu Ba thì hẹn chiều xong việc sẽ đến. Trong khi chờ đợi, tôi quyết định một mình đi thám hiểm thành phố. Trước nhất là hỏi thăm xem ngân hàng nằm ở đâu để đi đổi tiền, tôi làm quen một cặp vợ chồng người Mỹ trẻ tuổi đang từ KS đi ra, họ dẫn tôi qua bên kia đường đi một tẹo thì thấy một ngân hàng nhỏ, có cả máy rút tiền như ATM bên Mỹ vậy. Tôi liền vào đổi một tờ $100 ra được hơn 1 triệu 6. Trở thành triệu phú, tôi yên chí thả bộ tiếp, đi tìm con đường Lương Văn Can nơi có Café Sinh để xem lịch trình và giá cả các tours trước khi phái đòan Paris đến ngày mai, vì chúng tôi dự tính ở lại Hà Nội thêm sáu ngày nữa cơ mà, phải tìm chỗ mới lạ để đi chứ. Đi bộ một lúc, bắt đầu thấy đổ mồ hôi vì nắng quái ban trưa, tôi quay về KS để tắm, rồi xuống lobby vào internet xem email, trong lúc chờ đợi đến giờ hẹn với Lan Chi.
11g30, Lan Chi đến, hai chị em ôm nhau mừng rỡ. Vì đã thấy hình nhau trước, nên chúng tôi chẳng thấy xa lạ gì cả, mà ngược lại cảm thấy rất tự nhiên, gần gũi. Tôi leo lên ngồi đằng sau xe Honda của Lan Chi, ôm cô tài xế gầy như cò mà tay lái thì vững như đồng mỗi khi tôi leo lên yên sau, lái xe thì len lỏi tránh né thật tài tình. Bữa ăn đầu tiên của tôi tại Vietnam là tô bún bò xào thật ngon ở một cái quán nhỏ bề ngang nhưng sâu bề dài. Những cái bàn thấp lè tè xếp dọc theo bờ tường, chung quanh là những chiếc ghế đẩu lùn, như những chiếc ghế cho con nít ngồi, quán nhộn nhịp và đông đảo vào giờ ăn trưa. Nhìn quanh thấy toàn là các nam nữ trẻ khoảng dưới 30 mà thôi, có lẽ là dân đi làm văn phòng ghé vào ăn trưa, như là Lan Chi. Chúng tôi bóc lá vài miếng nem ăn trước, tôi cẩn thận để miếng lá vừa bóc ra trên bàn để lát nữa họ dọn, trong khi Lan Chi thản nhiên bỏ mấy cái lá xuống đất, lúc ấy tôi mới để ý nhìn thì thấy dưới chân bàn ngổn ngang nào là lá nem, giấy ăn, đủ thứ rác ném xuống phía dưới. Tôi hỏi Lan Chi “mình vứt xuống đất hở?”, “Vâng, để đấy tí nữa họ quét chị ạ.” Thôi thì “nhập gia tùy tục”, tôi vội nhặt mấy cái lá bỏ xuống dưới bàn. Chở tôi về khách sạn, Lan Chi trở về sở làm sau khi hẹn tôi chiều nay gặp lại.
Đường phố Hà Nội vào buổi trưa vắng xe
Mặc dù mỏi mệt và thiếu ngủ, tôi vẫn không tài nào ngủ được, lòng nôn nao vì mình đang thật sự ở tại quê nhà. Tôi nghĩ, “mình đi xa xôi vạn dặm đến đây mà chẳng lẽ đi ngủ thì thật phí quá!”, nên tôi lại xách cái máy chụp hình tí hon đi ra đường, lang thang qua các con đường nhỏ của Hà Nội 36 phố phường, và bấm click, click, click ....
Thấy hình này mới nhớ là mình chưa được ăn cam Hà Nội
Buổi trưa ở VN có thói quen ngủ trưa, các con đường và cửa hàng im vắng nên tôi quay về khách sạn lại, thấy một anh Lễ Tân quen đang ngồi xẹp trên chiếc ghế đẩu nhỏ ở trước cổng KS, kế bên bà bán nước chè mát. Tôi cũng lại kéo một chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, bắt chuyện và hỏi anh về tour đi Sapa. Thỉnh thoảng bắt gặp một vài hình ảnh đặc biệt trước mặt, đi ngang, mà tôi chưa bao giờ thấy hoặc đã từ lâu không gặp, tôi lại giơ máy ảnh lên bấm.
Gồng gánh và đẩy xe nặng cả ngày như thế này, không biết kiếm được bao nhiêu một ngày?
Khỏi cần đi ra chợ mua rau, người bán đem đến tận nhà ...
Tôm, mực khô
Và luôn cả thịt tươi
Giờ buổi trưa thì họa may chỉ có khách ngoại quốc mới đi xích lô, ế quá!
Khỏi cần đi ra chợ mua rau, người bán đem đến tận nhà ...
Tôm, mực khô
Và luôn cả thịt tươi
Giờ buổi trưa thì họa may chỉ có khách ngoại quốc mới đi xích lô, ế quá!
5g chiều, Lan Chi với cái túi đựng quần áo, gõ cửa phòng tôi, “tối nay em ở lại đây với chị cho có bạn”, tôi vui vẻ đồng ý ngay vì phòng tôi rộng rãi lại có hai giường riêng biệt, có chị có em thủ thỉ nói chuyện cũng vui. Sửa soạn vừa xong thì đến 6g, tôi nhắc LC “không biết cậu 3 đến chưa, thôi mình xuống nhà chờ luôn.” Vừa mới xuống dưới lầu, thì đã thấy ở ngoài cổng, phía bên kia đường có một anh chàng đang ngồi trên xe Honda, nhìn chúng tôi tủm tỉm cười. Tôi nói nhỏ với LC, “Chắc là cậu 3 đó, LC”. Hai đứa chạy qua bên kia đường, tôi hỏi “Cậu 3 hả?”, chàng gật đầu, thế là tay bắt mặt mừng với “chàng thơ” của chúng tôi. Cả ba mặc dù đã quen biết và cùng sinh họat trên nhiều diễn đàn khác nhau mấy năm nay, hay cảm thơ của nhau, rồi họa thơ và đùa giỡn, thế mà mãi đến hôm nay mới biết mặt nhau. Một người từ bên kia đại dương đến, một người ở miền Bắc, một người từ miền Trung ra, cùng gặp gỡ nơi đây thì quả là “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ” thật.
Ăn tối ở chợ Đồng Xuân.
Trời mưa xuống thì không biết bưng cơm chạy đi đâu, hở Lan Chi?
Trời mưa xuống thì không biết bưng cơm chạy đi đâu, hở Lan Chi?
Trên 2 chiếc Honda, cả ba rủ nhau đi ăn cơm tối ngoài trời chợ Đồng Xuân. Khu hàng ăn tuy bình dân nhưng rất đông đúc, buổi tối đèn đốt sáng trưng như ban ngày, bàn ghế thấp như ở cái quán bún bò xào lúc trưa, được đặt dọc theo vệ đường. Chúng tôi chạy tà tà để tìm quán ăn, nhưng cứ bị ngưng lại bởi các cánh tay vươn ra sì tốp chúng tôi để mời vào quán ăn của họ. Cuối cùng chúng tôi dừng lại ở một quán cơm vì ...LC thèm cơm hihi, hình như ai thân càng còm thì càng ăn nhiều hay sao ấy, làm như ăn bao nhiêu vào rồi thức ăn cũng tan biến đi đâu thật nhanh khiến mau đói lại...dĩ nhiên là có người ròm vì ăn ít quá. Sau bữa cơm tối, thấy còn sớm nên chúng tôi lại rủ nhau đi ra bờ hồ hóng mát, uống cà phê và ...tâm tình.
Tôi khám phá thấy thành phố Hà Nội ban đêm có những giải trí tuy đơn giản nhưng lại thật thú vị, như là cả gia đình hay các nhóm bạn có thể rủ nhau ra ăn cơm tối ngoài trời cho mát thay vì nấu nướng chi cho nóng hầm trong nhà, mà thức ăn ở ngoài lại rẻ và ngon nữa, hoặc là có thể rủ nhau ra bờ hồ buổi tối, vừa nói chuyện vừa hưởng làn gió mát trăng thanh trong khung cảnh thơ mộng của “Hồ Tây chiều thu, mặt nước vàng lay bờ xa mời gợi”, cũng có thể vừa nhâm nhi ly cà phê thơm nóng vừa tán gẫu, hoặc “uống ly chanh (dây) đường, uống môi em ngọt” bên cạnh người thương.
Gió mát trăng thanh - Đêm Hồ Tây
Lúc trở về, LC chở tôi qua những con đường đặc biệt, để tôi xem “Hà Nội mùa thu, cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ”, chỉ tôi xem các loại cây mà tên đã được nhắc đến trong các bản nhạc thịnh hành, và cho tôi đi giữa “mùa hoa sữa về thơm từng ngọn gió” của những con đường trồng toàn cây hoa sữa. Tôi ngồi đàng sau xe Lan Chi, thong dong ngửa cổ hít vào đầy lồng ngực mùi thơm ngọt ngào tỏa xuống từ trên cao, giữa bầu trời gió mát của Hà Thành cổ kính.
“Hà Nội mùa thu đi giữa mọi người, lòng tôi thầm hỏi, tôi đang nhớ ai”
Nhớ ai? Có ai để tôi nhớ hay sao? Lòng tôi thầm hỏi....tuy nhiên tôi biết chắc rằng tôi đang cảm thấy rất hạnh phúc vào lúc này và lòng tôi rất cảm kích Lan Chi đã nghĩ đến những điều mà có lẽ tôi sẽ không nhớ là mình đến Hà Nội cũng chỉ mong được như thế mà thôi. Cám ơn Lan Chi.
“Lan Chi ơi, đi ngủ đi, sáng 6g anh Anh sẽ đến đón chở ra phi trường đón anh chị 3 đó nhe.” Câu nói cuối cùng sau khi hai chị em chuyện trò mãi cả đêm không hết và tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, chấm dứt một ngày dài phiêu du đầy ắp tình cảm, với cuộc hành trình từ Mỹ qua Á, giờ giấc khác nhau 14 tiếng, ngủ được 2-3 tiếng, đi bộ cả ngày, chụp hình nhiều, mà lòng thì quá xôn xao và quá vui không bút nào tả xiết!
Hẹn gặp lại ngày mai.
QH