Postby Van Hac » 22 Sep 2005 16:11
nợ...nhức mình !
lầm lỡ đánh rơi
một chữ tình
người nhanh tay nhặt
lại làm thinh
quay lui xin lại
người không trả
ngoảnh mặt làm ngơ
như cố tình...
dại dột mà chi
đòi nợ lỡ
khôn ngoan nào có
hỏi công minh
người ơi !
hãy nhớ dùm em nhé
một chữ rồi thôi
nợ...nhức mình !
*Yên Chi*
Khéo tu thì nổi vụng tu thì chìm
"Lênh đênh qua cửa thần phù
Khéo tu thì nổi , vụng tu thì chìm "
Sau khi totite rủ Tí Nhè đi bơi, hai người dung dăng dung dẻ đến hồ bơi, thay quần áo. Totite không chút ngại ngần, anh chàng ta nhảy ùm xuống dòng nước trong xanh, nước trong xanh như ánh mắt một người mà totite đã từng chết mê chết mệt...vì thế chàng ta cứ ngỡ là minh đang bơi, đang ngụp lặn trong hồ mắt thu của nàng...chàng ta nhắm mắt trải mình trong dáng điệu thoải mái đê mê...Còn Tí Nhè thì...sợ quá, cu cậu sợ lạnh đứng co ro trên bờ nhìn totite bơi mà ngẩn tò te.
- Này sao không nhảy xuống, ngụp lặn một lúc để rũ sạch cái...nhè đi á. Ai đời nhớn rồi mà cứ...nhè hoài...các cô trong Nhà VN chê cho thì...chít á.
Tí Nhè vừa run vừa đưa hai tay ôm ngực trong dáng điệu co quắp :
- Thôi Tí sợ...
-Sợ gì chớ...làm gì mà nhát y như con gái vậy hả. Nhảy xuống đi...có totite đây sợ gì, không biết bơi hả ? Xuống đây totite tập cho.
Nói rồi chàng ta đưa hai cánh tay gầy guộc vươn dài ra như bảo Tí Nhè là nằm trên hai tay này để đạp nước...rồi hắn cười nham nhở :
-Đó cứ thế...trên đôi tay rắn chắc của "mi" là chỉ vài lần là "du" bơi tốt, xuống đi vui lắm ...
Nhưng Tí nhè vẫn lắc đầu quầy quậy, nhất định không xuống, ngồi xo ro trên bờ...chắc đang nghĩ về những món "nợ...nhức mình" ...những món nợ mà chắc chỉ có hắn và totite mới hiểu thấu cái nặng nề lẫn cái nhẹ tênh của nó.Totite thì như là vô tư không mảy may quan tâm vì nợ gì rồi cũng có thể trả...nếu không trả được thì..."xù"...cuối cùng lúc nhắm mắt xuôi tay rồi cũng xong.
Ấy...là nghĩ như thế nên hắn đã trốn nợ từ xóm Đất Việt, bỏ chạy qua khu phố Trinh Nữ , rồi bây giờ là đang trốn chui trốn nhủi trong căn Nhà VN...dù vô tư nhưng hình như cái nợ vẫn bám theo như hình như bóng, ám ảnh hắn không ngừng. Một thoáng không an hiện ra trên khuôn mặt hắn thất thần kêu lên :
Chết rùi Tí Nhè ơi. Cái..."nợ...nhức mình" đã đuổi theo kìa ! nhảy xuống đây đi kẻo không kịp...
Tí Nhè giật mình quay lại phía sau cố mở to đôi mắt đẹp như con gái...nhìn mãi, kiếm tìm mà chả thấy gì...một lúc sau quay lại nhìn xuống hồ thì cũng chả còn thấy gì...totite đã biến đi đâu mất...Đứng ngẩn ngơ một lúc chép miệng than rằng :
-Rõ khổ, cứ tưởng hắn can đảm lắm nào ngờ...thôi có khôn thì nổi lên , còn nếu dại thì chìm luôn đi...bớ ba hồn chín vía...
*Totite* (Lê Du Miên)
Lờ đờ...mắt chột...mắt mù
Vụng tu đòi sáng...khéo tu sợ nhìn !
Hmmmm...ba hồn bảy vía Bác totite !
Hmmmm... "nợ...nhức mình" kiếm Tí đòi... có kiếm Bác hồi nào đâu...sao Bác nỡ đành đạn chìm lỉm...bỏ Tí bơ dzơ...lạnh lẽo...một mình dzị nè ???
Cái nợ là nợ...nhức mình
Đòi lui đòi tới...hết tình...chìm sông !
*Tí Nhè* (02/2004)