tầm thường

Van Hac
i3 Processor
Posts: 205
Joined: 01 Oct 2007 23:37

Postby Van Hac » 29 Sep 2005 06:03



cho và nhận

(từ "Cho và Nhận" của DiemXua)

cho và nhận có khác gì nhau
có kẻ cho đuôi lại dấu đầu
có kẻ nhận mâm lại dấu qủa
nhận rồi, cho ngược, dấu tay mau

bởi thế cho nên mới tầm thường
thói đời vẫn mãi dở cùng ương
có dở cho nên còn ú ớ
vì ương mắc ngạnh cõi vô thường

*totite*(Lê Du Miên)
02/2004


Van Hac
i3 Processor
Posts: 205
Joined: 01 Oct 2007 23:37

Postby Van Hac » 18 Oct 2005 16:05


"rinh" bài thơ của chị T. về cất làm của ... hì hì ...



CHỮ THUỶ CHUNG

(viết Tặng những người luôn để hai chữ thuỷ chung ở đầu môi )

Hai chữ thuỷ chung đáng mấy đồng ?
Tôi đem rao bán lúc người đông
Nằm lăn ra đất nào ai ngó
Giẩy chết giữa trời chẳng kẻ trông

Phẩm hạnh không bằng nhan với sắc
Giá thành thua cả mớ tiền nong
Ôi thôi !xin quẳng vào nơi xó
Kẻo chết xong rồi mới biết ngông !!!

Thuỷ chung ,
Còn gì đâu nữa để mà mong.....

TuyetNguyen
(Oct 17,2005)

Van Hac
i3 Processor
Posts: 205
Joined: 01 Oct 2007 23:37

Postby Van Hac » 19 Oct 2005 08:01

"rinh" luôn bài của muội muội Bạch Thủy vô đây cất ... để mỗi lần đọc thì nhớ đưa tay rờ sau ót ... coi thử có bị u không ? :lol:

Tâm Bình Đẳng

Sắp tới ngày Lễ Halloween nên ở chỗ làm của Tôi cũng được "thiết kế " hơi rùng rợn một chút để tạo một không gian Ma quái giả tạo cho Khách thưởng lãm cho ra vẻ hội nhập với phong tục lễ tiết xứ Người.....

Trên tường và mấy tấm gương thì giăng nào mạn Nhện có mấy con Nhện(spider) bằng cao su bám vào y như thật,bên dưới đặt mấy cái Mộ bia ,rồi phông màn vẻ cảnh Rừng Núi âm u ,trên trần treo lơ lửng nào Phù Thủy (The Witch) cởi Chổi tự động bay vèo vèo mỗi khi nghe âm thanh phát ra từ bước chân hay tiếng vổ tay.....Vẫn chưa ghê bằng con Ma (Ghost) mặc áo trắng biết đu dây treo ngay trước cửa ra vào gây bất ngờ cho Khách hễ có tiếng động phát ra là Con Ma cười khằng khặc như người điên rồi vừa hát vừa la vừa di chuyển trên dây trông vừa kinh khiếp vừa buồn cười (vì gương mặt của Con Ma do Ai đó vẻ nhìn hiền khô mà tiếng la thì nghe nổi gai ốc ).Tất cả những Vị Khách Người Mỹ hầu như Ai cũng thích và khen ngợi Bà Chủ khéo trang trí tạo cảm giác vui nhộn ,lý thú cho Khách cảm thấy thoải mái như là đang ở Nhà của Mình (và còn thể hiện sự tôn trọng nền Văn Hóa đa dạng của Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ nơi định cư của hàng Triệu Người Việt Nam và rất nhiều các sắc Tộc trên Thế Giới).Thú thật năm đầu tiên trên Xứ Mỹ Tôi tiếp nhận ngày Lễ Ma Quỷ này trong sự ngỡ ngàng, bực bội vì không mấy thích ,nhưng năm tháng trôi qua và sau khi tìm hiểu sơ lược về ý nghĩa của những Ngày Lễ hơi lạ kỳ này thì Tôi không còn khó chịu hay sợ sệt với Nó nữa và còn cảm thấy hơi vui vui vì nhận ra được cái hay cái đẹp của Nó......

Sáng hôm nay có một Bà Khách người Anh mới bước vào cửa thấy cảnh tượng hãi hùng đó Bà ta có vẻ sợ hãi và yêu cầu Chúng Tôi tháo bỏ mạng Nhện rồi vứt hết mấy thứ mà Bà cho là đáng sợ đang trưng bày trong Tiệm. Trong khi làm và nói chuyện với Bà ta thì được Bà cho biết là : "Từ nhỏ đã sợ Ma và rất ghét khi nhìn thấy cảnh tượng chết chóc Ma Quái hay nghe Ai nói đến Ma Quỷ ".Chúng tôi hỏi Bà : "Nhưng đây chỉ là cảnh giả đâu phải thiệt thì đâu gì đáng sợ ,Bà hãy nhìn mấy con Ma kia được trang điểm dể thương chưa? Bọn trẻ con đều rất thích Chúng ",nói tới đây thấy vẻ mặt Bà hơi có vẻ giận nên Chúng Tôi không dám nói nữa sợ Bà ta một đi không trở lại thì coi như Mình mất income.....đành phải vì cái phương châm "Khách Hàng là Thượng Đế " của Bà Chủ mà im lặng....Những Người Khách ngồi cạnh Bà ta thì tuy tỏ vẻ không hài lòng về những thiên kiến của Bà nhưng Họ cũng giử tế nhị mà im lặng nốt.......Chờ cho đến khi Bà Khách ấy đi khỏi thì Bà chủ vừa cười cười đem giăng lại mấy cái mạng Nhện như cũ vừa "say sorry" với những Người Khách kia , lúc bấy giờ Tôi nghe một Người Khách chắc không kềm được sự bực bội từ nảy giờ nên gắt gỏng :"Bà ta không thích thì thôi ,đâu phải trang trí cho một Mình Bà ấy xem , Bà ấy tưởng Mình là đúng chắc ,rõ ngu dốt" , Người khác tiếp :"Nếu Bà ta biết Bà ta dốt thì Bà Ta đâu nói thế " ,thêm một Người cười hì hì :"Bà ấy không thích vì Bà ta không phải Người Mỹ ,vậy thôi ".Đấy chỉ là những câu nói rất bình thường mà Tôi vẫn được nghe hàng ngày nhưng hôm nay Tôi chợt chăm chú nghe Họ nói và chợt hiểu được vài điều mà trước đây có lẽ vì hơi tự tin về Mình nên Tôi chưa nhận thức được :
"Nếu Ta lấy cái tâm bình đẳng với con mắt không thiên kiến không phân biệt để đối đãi với cuộc Đời ,với Người ,với cảnh thì chắc là cuộc sống sẽ vui tươi và nhẹ nhàng hơn "
"Tạo hóa vốn chỉ công bằng cho những Ai biết sống ,biết nghĩ , quan trọng là biết Mình là Ai "
"Mỗi Người chúng ta chỉ là một nguyên tử nhỏ trong Vũ Trụ bao la này ,tâm tư có vui hay buồn đều do Ta tự chuốt chứ chẳng Ai có cái quyền năng ban bố họa hay phúc cho Ai cả"


Rồi Tôi giật mình tự hỏi : không biết đã bao nhiêu lần trong Đời hoặc cố ý hoặc vô tình mà Mình đã phạm vào những cái sai lầm như Bà Khách kia ?....và chắc cũng đã làm cho vô số Người khó chịu ,hay hiểu sai về Mình vì những điều ngu dốt ấy......Tôi lại mỉm cười nhớ tới lời của Sư Bà :"Mỗi Con người là một Diễn Viên trên Sân Khấu Đời ,Con hãy cố gắng chấp nhận và đóng cho thật xuất sắc vai diễn của Mình thì dù ở bất cứ nơi nào,trong hoàn cảnh nào Con cũng cảm thấy an lạc và hạnh phúc".....rồi lời của Sư Nhật Trí :
"Dang tay ôm trọn vòng sinh -diệt ,
Chân cứng Ta đi Đá cũng mềm ".

Tôi tự nhủ với Mình là sẽ cố gắng không vấp vào những cái lỗi mà Mình đã nhận ra được.Một ngày thật an lành lại đến với Tôi......nụ cười bình an lại nở trên môi...Ngu mà biết Mình ngu để sữa ,hay thấy lỗi Người mà Mình biết tránh không phạm vào lỗi ấy âu cũng là một nghệ thuật sống phải không các Bạn.Bài viết này Tôi viết để tự cảnh tỉnh Mình ,chứ chẳng dám phê bình Ai cả......

*Bạch Thủy*
(17.10.05)

Van Hac
i3 Processor
Posts: 205
Joined: 01 Oct 2007 23:37

Postby Van Hac » 26 Oct 2005 06:56


Thấy bài này dzui dzui ... mà cũng hay hay nữa ... Quách huynh cho phép "rinh" về cất vô đây rồi ... :D


Những hành-động dư thừa hay thói-quen

Có-lẽ chúng ta ai cũng biết cố tổng-thống Reagan lúc nào cũng khởi- đầu câu-chuyện với chữ "Well" và cái đầu thì gật gật .Tôi nghĩ chắc ông định dành vài giây suy-nghĩ trước khi nói . Tuy-nhiên cũng có người thì gãi đầu , gãi tai hay vuốt cằm . Có người thì ưa vuốt lỗ mũi hoặc bẻ các ngón tay nghe răng-rắc , có-phải để có chút bình-tĩnh mà phát-biểu ý-kiến của mình chăng ? Với phái nử thường thì có màn mân-mê những lọn tóc thậm chí có nàng cho cả tóc vào miệng ,có người thì vân-vê vạt áo của mình đến nát cả ra lúc nào chẳng hay , không biết vì bản tính rụt-rè, e-thẹn có sẵn chăng ? Tựu-trung thì hầu như mỗi con người chúng ta đều có một thói-quen ( có-thể là xấu hoặc tốt hay theo kiểu vô thưởng vô phạt ) , lâu ngày chày tháng trở thành một cái gì đó gắn chặt với tên tuổi mình đôi khi trông thật dễ thương gợi nhớ , đôi khi làm mọi người khó chịu như tôi biết có người thường hay ngoáy lỗ mũi mỗi khi trò-chuyện còn một anh khác thì hay ngoáy lỗ tai và đôi khi đưa lên mũi ngửi ( chắc thơm lắm ?) . Có-lẽ do sự tự-nhiên quá lố khiến họ không biết mình đang làm gì , không "care" là người khác có gớm không . Có một số bạn phải "Hát một phút" (Đây là chữ của bà xã một người bạn : Hát một phút nói lái là : Hút một phát đấy ) trước khi vào đề một câu chuyện gì . Nói chuyện trong lúc mùi khói thuốc phủ đầy có-thể làm cho đối-tượng nào gần đó không hút thuốc bị dị-ứng . Tuy-nhiên đối với việc giao-tế giữa bạn-bè với nhau , mời bạn một điếu thuốc lá là việc không thể thiếu hiện nay như người xưa dùng trầu thường nhật nên có câu : "Miếng trầu là đầu câu chuyện" vậy . Do-đó chúng ta cũng nên để ý , tránh hút thuốc trước mặt người không nghiện thuốc vì đa-số theo thói-quen không quan - tâm đến điều này .
Nói về các cụ đồ, ngày tôi còn nhỏ đi ngang một trường là tư-gia cải-biến , dạy chữ nho . Tôi nhìn thấy một ông đồ tay cầm quyển sách ,miêng sang-sảng đọc mà cái đầu thì đưa qua đưa lại (như thể đang phê lắm ) . Cả thầy lẫn trò đều cùng một động-tác ,vừa đọc sách , đầu thì xoay thành vòng , người thì đưa qua đưa lại y như là đang say thuốc. Hình-ảnh đó cũng làm cho tôi thấy tức cười . Có phải đây là thói quen truyền từ đời này sang đời khác do lối học cử-nghiệp thời xa xưa . Lối học từ chương này khiến tôi nhớ đến cụ Tú Xương với những câu thơ thật yếm-thế :

Cái học nhà nho đã hỏng rồi
Mười người đi học chín người thôi
Cô hàng bán sách lim-dim ngủ
Thầy khóa tư lương nhấp-nhỏm ngồi


Tôi tự hỏi không biết đám môn sinh dù chỉ đếm trên đầu ngón tay của ông thầy đồ đó có còn truyền dạy cho các đệ-tử muốn học hán văn sau này cái phong cách y-hệt như vậy không ? Lại nữa có bạn lúc nào cũng thấy 2 tay thừa-thải . phải vo cái gì , phải mân-mê món gì đó . Người viết xin loại trừ trường-hợp khoái-lạc bất-ngờ đưa đến việc 2 tay bắt chuồn-chuồn của một số quý-vi. Tôi thấy một vài người bạn gặp gì cũng vò, đứng cũng vò , ngồi cũng vò , gặp giấy vò vò giấy , gặp vải vò vải . Đụng đâu vo đó . Vo như vo thuốc tể . Hành-động như đến từ vô-thức do lúc đang nghĩ-ngợi nhiều về vấn-đề nào đó . Có người cho rằng kiếp trước tay này làm thầy thuốc tể gì đây ? hậu-quả đưa đến là vài cái khăn mù xoa nát bấy .
Lúc còn ở V.N tôi có thằng bạn thường hay ở trần vào những ngày nóng-bức .Y có tật kỳ đất mà người Bắc gọi là ghét trên người mặc-dù va không phải là Tế Điên hoà-thượng . Lúc nào nói chuyên . với ai , khi mồ-hôi ra nhể-nhại chàng ta thường kỳ đất trên tay , ngực và bụng của mình , một động-tác không thể thiếu . Chẳng biết có phải vì cái tật này mà mặc-dù đẹp trai nhưng y lại bị ê sắc ế vì theo-dõi thiên tình-sử đầy lâm-ly của chàng ta , 10 vụ tôi thấy đến 10 vụ rưởi là bị bồ "kick". Nhiều khi ngẫm-nghĩ tội-nghiệp cho hắn .Sau này lấy vợ, hắn cũng bị vợ coi thường đến nỗi sáng say chiều xỉn và "die soon" .
Có lần được tiếp chuyện với một vi. H.O , cấp tá của QDVNCH ngày xưa , lúc nào thấy tay của ổng cũng vuốt 2 bên mép mặc-dù ông ta chẳng có lấy hàm râu mép nào . Hỏi ra , ngày trước ông có để ria mép , bây-giờ đã cạo bỏ rồi tuy-nhiên ổng vẫn còn thói-quen vuốt râu mép khi trò-chuyện với ai
Tóm-lại , mọi người trong chúng-ta , ai cũng có "tật" (thói-quen) xấu hoặc tốt . Về khuyết-điểm (tật xấu), tôi nhớ có lần đã nghe một câu danh-ngôn :"Chúng ta sống với những tật xấu như mùi của chúng-ta , chính chúng ta không biết, chỉ có người ngoài mới ngửi được mà thôi".Thói quen nào cũng vậy , đôi khi những thói-quen xấu sẽ làm người chung quanh bất-mãn và làm thấp giá-trị của chúng-ta đi . Bỏ được là chuyện nên làm và phải cố làm vì chúng ta sống không phải chỉ có riêng mình mà còn rất nhiều người ở quanh ta . Làm mọi người không cảm-thấy khó-chịu khi tiếp-xúc ,giao-tế là chúng-ta đã tự nâng cao giá-trị của mình và tự làm cho bản-thân và gia-đình sung-sướng rồi .
Vài dòng viết nhăng . viết cuội ,tán nhảm cho qua ngày đoạn tháng nơi xứ người , xin các bạn đừng nên xem đây là một câu chuyện răn đời và thú-thực với quý-vị, người viết cũng đã vướng vào một trong các tật xấu kể trên mà chưa bỏ được .
Thân-ái
Cam quận Oct-15-05

*Quách Xuân Sơn*

Van Hac
i3 Processor
Posts: 205
Joined: 01 Oct 2007 23:37

Postby Van Hac » 26 Oct 2005 07:05


hic hic ... bài viết làm Tí "nhè" theo ... hic hic ...

cảm ơn chị Hoàng Yến đã cho phép Tí đem vào đây ...


LẤY CHỒNG XA XỨ.
(Viết trong ngày hấp hối của Hương Giang).

Theo chân Khải và Tạo, tôi bước vào phòng 175 của Bệnh viện X. Trước mắt tôi là một cô gái trẻ. Cô nằm thiêm thiếp. Tôi để mặc cho nước mắt tuôn tràn. Hương Giang đó sao? Cô bạn rất thân của tôi hồi Tiểu học. Đẹp thuỳ mị, dịu dàng. Mái tóc dài nửa lưng, che làn má mịn. Bây giờ gầy tọp, xanh xao… Qua Mỹ mười lăm năm tôi mới nghe tin bạn.Thư cho tôi hồi tháng sáu năm 2004, Hương Giang viết:

Sàigòn ngày 24 tháng 6 năm 2004.

Vân Khanh nhớ,
Nhờ gặp lại Tường Loan ở cư xá Tự Do hôm Chúa Nhật mà Giang có được địa chỉ của bạn. Mừng quá! Gởi thư liền! Hương Giang muốn báo cho Vân Khanh một tin vui. Tháng mười nầy Giang sẽ theo chồng đi Mỹ sau đám cưới. Biết ai không? Anh Tòan đó. Kể cũng lạ thiệt. Hồi đó mình rất ghét anh ấy. Người gì mà kỳ khôi. Giờ tan trường nào cũng làm cái đuôi của bọn con gái rất kiên nhẫn. Sau năm 75, cả nhà anh vượt biên. Đùng một cái biến mất khỏi cư xá Bắc Hải. Thành ra đường về Ngã Ba Ông Tạ vắng chi lạ Khanh à.
Giang buồn mấy tháng. Thì ra “ phải lòng” hồi nào không hay. Vân Khanh biết không Giang tốt nghiệp Đại Học xong là đi làm liền. Bà cô của Giang có một khách sạn nằm trên đường Gia Long- gần bùng binh Ngã Sáu - Sàgòn đấy.
Thế rồi mới năm ngoái thôi Giang gặp lại anh Toàn trong lần anh làm Việt Kiều hồi hương. Anh trọ lại khách sạn hai tuần để đi một vòng Sàigòn và ngoại ô cho thoả lòng mong nhớ. Anh gần bốn mươi tuổi nhưng trông trẻ lắm. Anh Toàn kể hết cho Giang nghe về gia cảnh của anh. Qua Mỹ năm 75. Năm 90 anh lập gia đình. Có một cô con gái. Giang có xem ảnh. Xinh xắn và rất giống anh. Năm 98 thì hai người ly dị nhau. Theo lời anh kể: Có những bất đồng và tổn thương không còn hoà đồng và hàn gắn được. Anh ngỏ lời cầu hôn. Giang lừng khừng mãi. Không phải vì Giang chê anh lớn tuổi. Cũng không phải vì anh đã có một đời vợ. Nhưng Giang nghe kể rằng: cuộc sống ở Mỹ không giống Việt Nam. Một xứ sở của văn minh và cơ hội. Dễ kiếm tiền nhưng khó tìm được tình thương. Giang sợ cảnh lấy chồng xa xứ. Nói dại: Lỡ mình có bị ngược đãi không ai binh vực, ủi an. Lỡ mình ốm đau không người thân rõ khổ. Anh Toàn hiểu ra những suy tư của Giang và hứa: Em đừng lo. Anh đã một lần dang dở. Anh biết trân quí hạnh phúc gia đình mà. Chỉ sợ qua Mỹ năm ba năm, mọi sự ổn định rồi em nằng nặc đòi chia tay với anh như cô vợ cũ chắc anh chết. Giang cảm động quá Vân Khanh à.
Thật lòng, Giang không muốn bỏ Mẹ Giang ở lại. Bố của Giang vượt biên từ năm 82 và có vợ khác rồi. Mẹ Giang đau khổ, già nua, nghèo thiếu. Giang mới đi làm, chưa giúp mẹ bao nhiêu ngày lại lấy chồng xa xứ…
Mà thôi! Biết đâu khi làm việc ở quê người Giang có điều kiện lo cho Mẹ hơn. Phải vậy không Vân Khanh?
Anh Toàn hiện sống một mình ở thành phố Mobile, tiểu bang Alabama. Giang nghe nói Bố của Giang cũng ở đó. Nhưng mà anh Toàn bảo có những tiểu bang trên nước Mỹ rộng lớn hơn cả nước Việt Nam. Thành phố Sàigòn tuy vậy mà nếu không chịu tìm nhau chưa chắc ai đã gặp ai. Huống chi…
Qua Mỹ, Giang sẽ liên lạc với Vân Khanh liền. Chúc sức khoẻ và tạm biệt bạn.
Bạn cũ,
Hương Giang.


* * *
Các bác sĩ và y tá tại bệnh viện X rất mừng khi nghe nói tôi là bạn thân của Hương Giang.Theo chồng về Mỹ được một năm. Hương Giang đã ở bệnh viện chín tháng. Chín tháng qua không có sự chăm sóc của Toàn.
Cô y tá kể :
- Có một người đàn ông trung niên hay mang hoa và quà đến thăm Giang. Chúng tôi được ông cho biết là bạn. Cô ấy bị ung thư máu. Lúc còn tỉnh nguyện vọng của cô là được trở về Việt Nam, chết tại quê nhà. Người chồng của cô bỏ đi luôn sau khi có kết quả xét nghiệm. Chúng tôi không liên lạc được.
Tôi nhìn bạn. Thương biết chừng nào! Bệnh viện X đã tận tình cứu giúp Giang nhưng không thể. Phương cách sau cùng đầy lòng nhân ái của các ”Từ Mẫu” tại đây là sẵn sàng đem Mẹ của Hương Giang sang để đón xác con về. Rất tiếc thời gian tìm kiếm bà thật khó. Tuần qua, một bác sĩ người Việt duy nhất của bệnh viện đã thất vọng kêu lên:
- Bà ấy có trả lời điện thoại nhưng không nói tiếng giống tôi. Tôi không hiểu.
Khải nhận số phone và gọi ngay. Tiếng bà mẹ của Hương Giang ở đầu dây thảng thốt và nức nở. Chúng tôi chợt hiểu ra. Tiếng nói của cô Bác sĩ diễn tả là cách phát âm của người Huế. Còn cô là người miền Nam, lại nói giỏi tiếng Mỹ hơn tiếng Việt vì rời Việt Nam từ khi còn rất bé.
Trong phòng bệnh, tất cả chúng tôi thấy nhẹ lòng hơn. Trong vòng một tuần lễ thôi mẹ của Giang sẽ sang đây. Ngoài hành lang có bóng người đàn ông trung niên bước vội. Tôi tưởng anh Toàn. Nhưng không! Bố của Giang. Ông ra hiệu cho tôi ra ngoài và thì thầm:
- Đừng nói với ai Bác là bố của Hương Giang. Bác thương con Bác lắm. Nhưng công khai nhìn con lúc nầy Bác không thể. Hãy tha thứ cho Bác.
Tôi nhìn mái tóc muối tiêu khuất dần cuối hành lang vắng, lòng quá ngậm ngùi. Ôi! Hương Giang ! Cô bạn thân của tôi. Có thể nào những ưu tư khi lấy chồng xa xứ của Giang bây giờ lại là sự thật? Mẹ của Hương Giang thật đáng thương. Tuổi già cô độc: Không chồng, không con.Tôi tự hỏi tôi phải làm gì đây cho một cảnh trạng quá bi thương của người bạn cũ? Hương Giang ơi! Ngày nào bạn ra đi theo gió nội mây ngàn Khanh chỉ mong một điều: Nơi cõi vĩnh hằng bạn chấm dứt mọi khổ đau về hạnh phúc phù du của lần lấy chồng xa xứ.

*HOÀNG YẾN* (Hoàng Yến - WA)

Van Hac
i3 Processor
Posts: 205
Joined: 01 Oct 2007 23:37

Postby Van Hac » 29 Nov 2005 20:02



không giống người hôm trước

(gởi DiemXua)

sao không giống Tú Xương , người nhỉ ?
ngông nghênh và ngạo mạn vô cùng ...
sao không giống ngày xưa người nhỉ
lạc đâu rồi ...
chỉ còn u uẩn với mông lung ?

chả lẽ có tên Mán nào cao tay?
bỏ bùa "chữ" làm người say không tỉnh
chả nhẽ có chú Thượng đu bay
trên chiếc ghế người ngồi đỏng đảnh
mùi trầm hương đâu đây
dẫn hồn ai về rừng núi

sao nghe buồn như buôn đã phế
bước du canh đã cuốn bụi theo mùa
người cũng thế hôm qua như thánh thể
mà chớp nguồn làm trĩu nặng ánh sao tua?

rừng đã buồn mà người buồn hơn nữa
cây kơ nia trốc gốc cũng khô dần
nắng không lên, miền âm u hơn mọi bữa
ta đứng rồi mà chẳng nhấc nổi một bàn chân

totite ( Lê Du Miên)


Van Hac
i3 Processor
Posts: 205
Joined: 01 Oct 2007 23:37

Postby Van Hac » 29 Nov 2005 20:09

viết ngắn theo ns

Anh ấy.
(Bác ở M. ui...Tí "nhè" giùm Bác đấy nhá !)

Anh ấy tưng tửng. Lúc vui lúc buồn. Có lúc anh ấy vui như Tết, gặp hàng xóm là cười nói luôn miệng. Nhưng có ngày anh câm như hến...cạy miệng cũng chẳng ra hơi, lạnh lùng đến độ...phát ớn !
Nghe kể rằng...vợ anh đã bỏ đi trong lúc anh thất nghiệp, không đủ cung ứng những vật chất phù phiếm mà cô ta vốn quen sống từ nhỏ. Bây giờ anh là "gà trống nuôi con".

Mới đây anh xin được vào làm ca nhì cho một công ty khá nổi tiếng. Giờ giấc thay đổi, công việc cũng khác...anh đâm ra tư lự nhiều hơn. Anh yêu thầm một cô bạn làm cùng sở. Cô ấy không xinh lắm, cô ấy có được nụ cười rất tươi, cô cười vui vẻ với tất cả mọi người. Anh không muốn tỏ tình với cô ta nhưng không biết bao nhiêu lần anh cảm thấy bực bội vì nụ cười vô thưởng vô phạt của cô !

Ngày qua, ngày lại...
Cũng bởi tính tình "tưng tửng" bất thường của anh ấy, cũng bởi nụ cười xã giao nghề nghiệp của cô mà họ không thể thành bạn. Hai người giống như mặt trời cuối ngày...mặt trăng cuối đêm...


(Hmmmm...Tí "tưởng tượng" ấy mà...cũng gọi là "viết ngắn" !)
*Tí Nhè*
03/2004

Van Hac
i3 Processor
Posts: 205
Joined: 01 Oct 2007 23:37

Postby Van Hac » 14 Feb 2006 05:36

Đoá Quỳnh hoa
(cho Giấc Xưa)

Ta có đến
Nhẹ thôi như bông tuyết
Trời tháng ba
Tuyết chợt đẹp lạ lùng
Giữa trời xuân
Trổ giấc xưa rất tuyệt
Và trong em
Nhú lộc qúi vô cùng...

Ta có đến
Mang hương trầm theo gío
Quyện suối mơ
Làn tóc mãi mượt mà
Ướp thân em
Giấc tình xưa vô gía
Và trong ta
Em vừa nở đoá Quỳnh hoa

Chú Đạt ...... Totite
03/2004

Van Hac
i3 Processor
Posts: 205
Joined: 01 Oct 2007 23:37

Postby Van Hac » 14 Feb 2006 05:43

Qùa cho tình nhân của Bờm

hôm nay lễ hội tình nhân
thằng Bờm cứ mãi tần ngần nghĩ suy
chả biết sắm sửa qùa gì
gởi tặng con bé nhu mì dỗ vui

rằng ta có cái quạt thôi
trên răng dưới dế giữa thời ngây ngô
quạt ta đậy cái hồ đồ
ta cho đi để loã lồ ngu ta ?

khứa giàu muốn cái quạt ta
trâu bầy, gỗ qúi …dụ ta siêu lòng
vì em hắn chỉ mất công
quạt ta nhất định tặng không em mà

totite (LeDuMien)



Quà cho tình nhân của Phú Ông

A ha...ngày Lễ Tình Nhân
Phú Ông cũng cố lần khân tuổi già
Cả đêm nặng óc chẳng ra
Quà gì "hô biến" Phú Bà trẻ hơn ?

Hay là mai hỏi thằng Bờm
Cái quạt năm cũ đã sờn hay chưa ?
Phú Bà thích giấc ban trưa
Đong đưa võng dưới bóng dừa bờ sông

Gió mát tận cả cõi lòng
Quen rồi Bà cứ bắt chồng quạt đêm
Bờm ơi Bờm tính cho êm
Quạt mo đổi nắm xôi mềm hôm nao

Quạt mo nhớ nhắm người trao
Phú ông...tình nghĩa...Bờm nào...quên đâu ?!

Nhè nhè nhè nhe...Tí Nhè ! :lol:

Tí Nhè.
(14/02/2004)

Van Hac
i3 Processor
Posts: 205
Joined: 01 Oct 2007 23:37

Postby Van Hac » 14 Feb 2006 05:51



ngày tình nhân năm nay

(cái này không phải của Bờm
mà của totite...gởi cho Tí Nhè và cu Tửng...để chơi trong ngày tình nhân)


ngày tình nhân năm nay
chắc phải uống cho say
đưa tay rà trong túi ...
đâu rồi cuộc tình đầy ...?

ngày tình nhân năm nay
trả hết nợ chửa vay ...
trong tim giờ trụi lũi
im ắng hơn mọi ngày

ngày tình nhân năm nay
ta, dòng đời hết xoay ...
như con quay chết đứng
cố gỡ mình, loay hoay ...

ngày tình nhân năm nay
tay mất một bàn tay ...
vỡ tan rồi giọt nắng
con thú yêu lạc bầy

ngày tình nhân năm nay
khói che mờ không hay ...

totite (LeDuMien)




ngày tình nhân năm nay

ngày tình nhân năm nay
Tí uống rượu giải khuây
tình yêu như ly rượu
vơi đi rồi lại đầy

ngày tình nhân năm nay
đem nợ tình cho vay
một tính lời gấp rưỡi
khen ai dám mượn đây ?

ngày tình nhân năm nay
buông thả dòng đời xoay
con quay lúc mệt mỏi
tình đứng ! khỏi loay hoay !

ngày tình nhân năm nay
Tí thu lại...bàn tay
Sợ ai... nắm nhầm lẫn
bị hớp hồn...nào hay

ngày tình nhân năm nay
ơ...thú vị biết mấy !

nhè nhè nhè nhe...Tí Nhè...chạy ! :lol:
(14/02/2004


Van Hac
i3 Processor
Posts: 205
Joined: 01 Oct 2007 23:37

Postby Van Hac » 19 Jul 2006 15:24

Hãy đọc và suy nghĩ ... lại thêm một Vấn Nạn Internet :D
Cảm ơn người viết ... âu cũng là một bài học cho mọi người được tìm hiểu thêm một "mặt trái" về cách cư xử giữa con người với con người ...

Hãy tha thứ để mình được tha thứ
Hãy vị tha để cảm hóa tha nhân
Hãy nhìn xuống để thấy mình may mắn
Hãy yêu người ... đời sẽ ý vị hơn !



***

Những Quan Toà Thời Đại

Cặp mắt ráo hoảnh bừng bừng sát khí của cô quan toà lườm lườm từng tia lửa lazer vào nạn nhân. Đôi môi mọng còn ngọt thơm mùi sữa của quan toà hoang hoác giọng điệu cho ra vẻ bươn bả sành đời :

- Bị cáo là tên lừa thầy phản bạn, là kẻ xấu xa nhất trên đời nầy. Ta là kẻ cầm bút, ta có quyền và đây là phán quyết cuối cùng.

Lời phán quyết như lá cờ đỏ sao vàng chụp lên đầu lên cổ một dân tộc. Nhưng bị cáo hình như đã quá quen với cái trò đời bỉ ổi nầy nên vẫn thản nhiên nhìn xa vắng tận chân trời nơi có vòng tay trìu mến đang rộng mở đón chờ. Nơi có bờ vai đón nhận từng giọt nước mắt nóng hổi lăn dài từ gò má xanh xao của tháng ngày mong nhớ. Bị cáo chẳng màn biện minh cũng chắng hề trách cứ cô quan toà trẻ người non dạ đang bị thiên hạ giựt giựt cái dây diễn tuồng con rối. Bỗng chợt bị cáo cảm thấy tội nghiệp cho cô quan toà miệng còn thơm sữa mà đã bị người ta bóp bẻ tư tưởng để thốt lên những lời bẻ cong sự thật đến vô lương.

Cô quan toà trẻ ngồi chễm chệ như một con nộm, mặc cho các tay anh chị bự chuyên nghề đá cá lăn dưa tha hồ giựt giựt cái dây cho bằng thích. Hình như cô bé rất hãnh diện khi được giựt dây như thế. Khuôn mặt tự cao tự đắc đôi mắt xinh xinh thường ngày him híp lại hất cái cằm kênh kênh đời. Cô quan toà tự cảm thấy mình là thánh nhân và bị cáo là quỷ dữ. Măc dù quan toà chưa hề biết một tí gì về bị cáo nhưng điều đó có chi là quan trọng. Chỉ cần đám đá cá lăn dưa nói sao quan toà nghe theo vậy là được rồi.

Bị cáo chau mày, đôi mắt sáng rực như đèn pha sân vận động giữa đêm 30 không đèn trời công lý. Nàng à..............! lên một tiếng thật dài. Nàng vừa nghiệm ra chân lý. Thì ra trò đời là những gièm pha. Ai đội lên đầu nắm tóc giả cũng có thể vỗ ngực xưng mình là thẩm phán. Ai mặt dày to họng ăn vạ la làng là người đó đúng. Cái nôi văn chương của dân tộc vốn là thế mà. Các cụ nhà ta ngày xưa cũng từng chơi trò cầm bút đâm vào lưng nhau chẳng gớm máu tanh thì trách chi các quan toà con cháu các cụ lại giở trò bút chiến xưa cũ. Các cụ mà có đội mồ đứng dậy chắt cũng sẽ vỗ tay cổ võ cho con cháu chơi tiếp. Ừ trò đời là thế, ai chẳng màng ăn thua với lũ đá cá lăn dưa thì được xem như là tội đồ. Mà đã bị cho là sai thì có khối quan toà ba phải chạy hùa theo thêm dầu thêm mỡ, mắm muối hành tỏi cho nó ra vẻ món ăn giựt gân với ảo vọng câu thêm khách vào cái nhà hàng ảo vốn ế chỏng của mình. Trắng thành đen, đen thành trắng . Thiên hạ xúm nhau đóng đanh bị cáo.

Hình như ai đó đã nói trong tất cả các sinh vật trên địa cầu nầy không có sinh vật nào tàn nhẫn với đồng loại như loài người. Vâng! Hôm nay cô quan toà trẻ cũng tàn nhẫn không kém gì lũ đá cá lăn dưa. Cô phán xét một người mà cô không biết gì về người đó, cô chưa một lần gặp hay nói chuyện với người ta mà đã dám cho người ta là tội nầy tội nọ. Cô quan toà dám cầm bút đâm vào lưng một người không quen biết. Cô quan toà miệng còn thơm mùi sữa mà đã bị nhiễm bệnh khát máu đến thế ư? Xã hội nầy, thế giới nầy có lẽ gần kề tận thế rồi chăng?

Bị cáo vẫn thản nhiên nhìn vào chân trời nơi công lý từ đấng tối cao và thầm cầu nguyện cho ngài độ lượng tha thứ tội vu oan giá hoạ của cô quan toà non trẻ. Rồi bị cáo lại nhìn những kẻ khoác lên đầu nùi tóc giả trạng sư. Những kẻ mồm năm miệng mười, những kẻ chuyên kết bè kết đảng để cãi chày cãi cối. Thì ra cũng chỉ là một lũ hàng tôm hàng cá với nhau. Mà chẳng trách gì được họ. Sau ba mươi năm "giải phóng", chân chất hiền hoà, phân biệt phái trái đã không còn trong dân tộc tính. Cái đểu cán lừa lọc, giựt dây hại người cuối cùng cũng đã lan tràn vào những tâm hồn trong trắng như cô quan toà non sữa hôm nay .

Sống ở một nơi mà người ta có quyền chụp mũ người khác bằng những từ ngữ dao to búa lớn như "weapon of mass destruction" để đổ lên đầu lên cổ những nhà cạnh tranh từng tấn bom đạn dư thừa. Cuối cùng thì cái kết cuộc của xương máu và bom đạn là giá dầu hỏa tăng vọt và những người chụp mũ người khác lại có dịp hốt bạc. Ừ! ... Sống trong một xã hội có thừa khả năng thám hiểm không gian mà lại hoang phế nội tâm. Sống giữa một xã hội có thừa máy móc hồi sinh mà để chết tình người . Sống trong xã hội mà người ta lấy xương máu của đồng loại để làm giàu thì chẳng trách chi cô quan toà xì trum Việt Nam ta cầm bút đâm vào lưng người khác mà lương tâm không biết cắn rứt. Âu cũng là chuyện thường tình.

Hắn đứng im nhìn bị cáo mỉm cười thông cảm. Đời vốn là vàng thau bùn sình lẫn lộn cô ạ! Có những khối sình thối như xác cáo Ba Đình mà cứ ngỡ mình là toà sen. Loại bùn sình người ta giẫm phải một lần đã vội vã rửa chân bằng xà bông thơm mà vẫn còn hơi hám thối tha.

Quan toà thời đại. Những cây bút máu thẳng tay đâm vào lưng người không quen biết. Đâm như một đòn thù truyền kiếp. Những bàn tay tanh máu gắn liền với khuôn mặt nai tơ đang tiếp nối sự nghiệp văn chương bút chiến. Với họ, những kẻ đứng bên lề bút chiến đều là những người xấu xa và tội lỗi. Nếu có ai đó vô tình nhận lầm họ với một người đứng ngoài lề thì họ sẽ thẳng tay tát vào mặt người ngoài lề một cái để chứng mình địa vị ba phải của mình. Chẳng lẽ chốn văn chương chỉ có những người to mồm, những quan toà ba phải mới có cái quyền đeo lên cái mặt nạ tốt lành?

Hỏi có nghĩa là đã tự trả lời!

15th July 2006
Ngày mưa nói chuyện với đầu gối


Phiến Băng
Sat Jul 15, 2006


Return to “Tùy Ý”

Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 1 guest