Quán Linh

Diêu-Linh
Digital IC
Posts: 154
Joined: 01 Oct 2007 21:18

Quán Linh

Postby Diêu-Linh » 16 Aug 2005 01:45

Quán Linh

[scroll] :D tưng bừng khai trương :D [/scroll]

Hỏi tên, rằng vẫn Diêu Linh
Hỏi quê, rằng vẫn một mình lang thang
Hỏi nghề, mở quán bên đàng
Thả thơ gieo mộng tình tang giữa trần

Dập dìu mặc khách tao nhân
Xin mời ghé lại tần ngần quán tôi
Trà xanh đã ướp thơm rồi
Trầm hương cũng đã xông đôi nén chờ
Cảo xinh lần giở bâng quơ
Mời người múa bút họa thơ, gieo vần
Mặc đời còn lắm phù vân
Mang lòng ta sưởi ân cần cho nhau
Về đây vá lại nỗi đau
Nhát từ vô thủy cứa nhàu tâm can
Về đây khai mộng quan san
Bị vùi từ những bẽ bàng nhân sinh
Về đây nở nụ cười tình
Cho hồn nhẹ bớt u linh hôn trầm
Về đây gieo một chữ "tâm"
Cho yêu thương nẩy nụ mầm trong tim
Về đây ngồi lại lặng im
Nghe lời tri kỷ huyễn tìm chi xa

Quán thơ nơi cõi Ta Bà
Tịnh tâm cứ tịnh, thiền ta cứ thiền
Mai này, ai biết, gieo duyên
Thành người ngộ đạo, độ phiền não vơi

Quán tôi mở cửa, xin mời
Khách từ tâm ghé thả rơi thơ đầy
Tôi xòe hứng hết trên tay
Kết thành cổ tích, chẳng vay vốn lời

Còn chờ chi nữa, xin mời
Ghé vào quán góp một lời cho linh.

Diêu Linh chủ quán
Last edited by Diêu-Linh on 17 Aug 2005 08:47, edited 5 times in total.

Diêu-Linh
Digital IC
Posts: 154
Joined: 01 Oct 2007 21:18

Postby Diêu-Linh » 16 Aug 2005 01:48

thiên thai nhập mộng, bướm hoang nhập hồn

(đơn thuần chỉ là một bài thơ ngẫu hứng - sau khi đọc bài Quán Linh của Diêu Linh)

rằng danh, nguyễn thụy tịnh yên
rằng quê, bình định gốc miền hà đông!*
rằng nghề, dệt cửi cuối sông
ươm tơ tầm mộng tang bồng non tiên

***
gian trần nghiêng ngửa chén phiền
tâm linh bối rối, cửa thiền trọ thân
quán ai cắt cớ mở gần
dập dìu tài tử giai nhân thế này?

hương trầm thoang thoảng hiên tây
nhạc ngân thánh thót thơ đầy vách trinh
tranh treo dăm bức họa xinh
cảo thơm sánh đủ tửu quỳnh trà xanh

***
vén tà, rón rén hài thanh
trốn sư ngỏ hậu luồn quành khóm mai
níu nhành mỏng mảnh nghiêng tai
lén nghe ngâm vịnh, hé nhìn tao nhân

***
hồng nhan dăm khách giai nhân
hoa cười ngọc thốt khánh ngân chả bằng
nét thơ uyển chuyển phong vân
ý tứ dào dạt sóng tràn biển thơ

thướt tha dáng ngọc, suối tơ
tà thanh phất phới, thoải bờ huyền mây
đàn tranh đôi khúc lướt tay
nước non nghìn dặm thoảng bay chập chờn

anh tài tứ hải cao sơn
thi ngâm rổn rản chuỗi cười thông reo
chữ đề phượng múa rồng vờn
túi thơ lai láng, giọt đờn miên man

quỳnh tương nhấp nụ hoa vàng
bày cờ cuộc ngẫm, độ bình quốc văn
hào sảng quốc sự luận vang
bóng Người áo vải non ngàn về thăm

***
ngẩn ngơ tấc dạ non tằm
ngẩn ngơ đóa mộng vắt nhành trúc mai
bốn mùa luân chuyển phút giây
quê hương thu nhỏ hồn bay la đà

mơ màng hái nhẹ mai hoa
kim thêu châm phiến họa ra đôi vần
suối con lờ lững cạnh chân
đóa vàng chao khẽ trôi dần dần xa

lời khuya vọng tiếng chuông pha
trăng treo chênh chếch, bóng ngà ngà say
giăng tay ngửa mặt ngắm mây
đôi vòng xoay nhẹ áo bay trắng tà

***
vu vơ cười, mộng dưới hoa…
cánh tiên hoàn thể thoắt xa thoắt gần
xuất hồn vượt khỏi gian trần
thiên nhiên múa bút ngón thần họa tranh

lộng vào gương suối dáng thanh
khuôn duyên nét nguyệt, lam y nét rừng
ngân hà xõa tóc trắng ngần
tiếng ca - nguồn gió, sáo đàn - thụy miên

ngàn sao bàng bạc kết viền
đính vành vương miện ảo huyền nét trăng
áp tim khép mắt mơ màng
thiên thai nhập mộng bướm hoang nhập hồn

***
bin bon canh điểm đầu thôn
giấc tiên sực tỉnh, hoảng hồn dời chân
rảo gót ù chạy đến sân
tay còn lưu luyến thảo vần. thơ. rơi…

(*) dữ lắm ạ

nguyễn thụy tịnh yên

Quỳnh Hương
Pentium 4
Posts: 815
Joined: 01 Oct 2007 17:29

Postby Quỳnh Hương » 16 Aug 2005 02:19

[center]Khệ nệ bưng bó bông đến mừng quán Linh :D

Image


Chúc quán chủ khai trương hồng phát nhen :P

[/center]

Yen Chi
i3 Processor
Posts: 215
Joined: 01 Oct 2007 20:41

Postby Yen Chi » 16 Aug 2005 04:04




Vịnh Tần Khanh
-- Ba năm trước và bây giờ ...


ba năm trước, tóc em cài ngang ngực
nét xuân trinh e ấp dựa bờ nghiêng
khuôn xoan nhã, chúm chím hồng đôi má
lúng liếng cười, nho nhỏ lúm mà duyên

ba năm trước, “thoáng tình yêu huyễn mộng”
lá liễu tình, mi thắm đượm rèm xinh
em bỡ ngỡ nhìn trời xanh gió lộng
giấc vô ưu miên viễn ánh nguyệt tình

ba năm trước, hương em mùa cau mới
thoảng vườn anh, dè dặt cội si già
đêm trăng tỏ, hồ như tình ngây dại
bất chợt buồn nên bóng mãi vô ngôn

mùa thiên di, hồng hoa quên lối nhớ
lá vàng rơi, cỏ úa dại nằm chờ
bên nước lặng, đám lục bình quên nở
em chẳng về bến cũ lạnh hoang sơ

ba mùa nhớ để bây giờ gặp lại
những vần thơ trăn trở dại-cuồng-si
đêm hoang tưởng bão tố quần bến bãi
rơi vực đêm câu chữ rợ man di

khúc tâm ru chỉ e chừng đã mỏi
em muộn phiền ghé mắt đọc dăm hơi
cửa huyền môn sân si còn chống chỏi
bến bờ xưa quay lại cố nhân ơi!

___________________________
(cho bóng hình ảo của Tần Khanh)

...từ người tình không chân dung ... :wink:


Diêu-Linh
Digital IC
Posts: 154
Joined: 01 Oct 2007 21:18

Postby Diêu-Linh » 16 Aug 2005 04:51

(chuẩn bị lên dzọng cổ) "Tần nương ơi, ta nhớ mối duyên xưa, lòng đau, niềm đau chia cặt Thương mấy kiếp vô duyên gần bên mà không trông thấy nhau. Gan tấc gẫm phôi pha mà như trời soi đáy nước. Trông thấy chi thêm đau. Tần nương, nàng ở nơi đâu ?" :cry:

Thực Đơn Quán Gió Diêu Linh

( Tặng Phi Gia )

Quán Diêu Linh mở ra chiêu khách
Món ăn ngon nhức nách mọi nguời
Mại dzô, có ruợu đãi mời
Ngắm trăng, ngâm vịnh, cũng thời xôn xao

Món Khai vị: có nào .. Gỏi Cuốn
Phù Phiếm gia tài quấn khéo tay
Có tôm có thịt đủ đầy
Cộng thêm nuớc chấm vui vầy bửa ăn

Trải quán gió có đàn khai mạc
Bày chiếu hoa khúc nhạc khôi hài
Món Chính: Gà Luộc Xé Phai
Yên Chi tài nghệ nhân hai mọi nguời

Món Cháo Lòng cũng thời độc đáo
Dứt một tô .. duợc thảo không bằng
Song Kho tuởng dở nấu ăn
Nhè đâu lộ tuớng nửa cân tay nghề

Lẩu Thái Dê khỏi chê, khỏi luận
Thấy là mong ra trận đớp liền
Lê Thái Châu, cũng dân ghiền
Nên làm đầu bếp ngon điên cái mồm

Dĩa Cơm Huơng, ôi thơm dễ sơ.
Tần tui nghe muốn bợ ăn liền
Phuơng Vy tay ngọc tay tiên
Mại dzô bớ khách .. làm duyên quán hàng

Món Tráng Miệng: thả dàng miễn phí
Ăn càng nhiều càng thấy đẹp hơn
Phi Vân tay bút thả thon
Rau Câu thanh ngọt mởn mơn cả lòng

Món Bánh Ngọt xuôi dòng mát mái
Bỏ vào mồm, khoái khoái gì đâu
Trà Nhài nguời cũng sáu câu
T. H gia chánh tiếng rao cả làng

Còn Thức Uống: khỏi bàn khỏi cãi
Có Phiến Băng chiêu đãi tận tình
Một ly Ruợu Thuốc đỏ-inh
Uống dzô thấm giọng tâm linh rạng ngời

Ruợu Cung Đình ối dzời càng tuyệt
Rót ra ly thanh khiết vành ly
Tần Khanh nấu ruợu khó bì
Chỉ tình bằng hữu uống thì mới ngon

Quán Diêu Linh có đờn tấu khúc
Có thi nhân tá túc quanh năm
Có trà, có ruợu, thức ăn
Cùng nhau ẩm thực thi văn ào ào !

Khè Khè :)

Tần Khanh

Nhanh Lan Tim
i5 processor
Posts: 342
Joined: 01 Oct 2007 22:11

Postby Nhanh Lan Tim » 16 Aug 2005 09:06

Cho em một góc, em ngủ nhen sis :D :roll: Bên nhà em sợ ma lắm :twisted: Tặng sis nhân dịp khai trương quán nà sis :D

Image

Minh Chau Than Ai
Digital IC
Posts: 199
Joined: 01 Oct 2007 22:29

Postby Minh Chau Than Ai » 16 Aug 2005 23:01

Nhớ một thuở ...má hồng ra trận !
Do Lãng Huynh " đề bút kiếm cung"
Ôi vui ghê ! một chuyện thư hùng
Phi Gia đó bây giờ đâu :?: hỡi ... :cry:

MinhChâu Thân Ái

Yen Chi
i3 Processor
Posts: 215
Joined: 01 Oct 2007 20:41

Postby Yen Chi » 17 Aug 2005 08:03



Minh Châu thân ái ơi ... Phi Gia không còn thì còn Quán Linh mà ! :wink:

để YC liên lạc với Lãng Huynh xong sẽ đem chuyện "Tiếu Ngạo Phi Gia" vào đây cất làm kỷ niệm của một thời ... tiếu ngạo nha :D


Yen Chi
i3 Processor
Posts: 215
Joined: 01 Oct 2007 20:41

Postby Yen Chi » 17 Aug 2005 08:41



hỏi tên, rằng vẫn Y Chiên
hỏi quê, cố quận Thừa Thiên ấy mà
hỏi nghề, chuyên trị : "ba hoa" :lol:
bách nghề chẳng chín ... qua loa ... báo đời !

Quán Linh - Cổ Mộ - ghé chơi
ai xui, làm bạn bao người tài ba
Hoàng Huynh, Bạch Thủy, Đại -K
Diêu Bông, Phi Út, Qùy hoa, Sống Khờ

Quỳnh Hương, Miên Thụy ... người thơ
Phương Vy, Tiểu Nhị ... còn chờ người xưa
Phiến Băng, Khanh "ái" về chưa ?
Lan Chi "chăm chỉ" ... dạ thưa ... theo chồng :wink:

Minh Châu, Phù Phiếm ngóng trông
trăng thu (Thu Hằng), mời rượu "đào hồng" ( oopps ...Hồng Đào ) đệ huynh
Quán Linh - hoài một chữ tình
dán thơ lên vách - ta - mình - cùng vui ... :D


Minh Chau Than Ai
Digital IC
Posts: 199
Joined: 01 Oct 2007 22:29

Postby Minh Chau Than Ai » 17 Aug 2005 21:13

Cái gì đã ra đi ! khó mà nguyên dạng ! có còn chăng hương thoảng phấn buồn ...Đem kỷ niệm đưa vào thực tế , nghe dư hương một thuở hoan hoài ...thời gian qua , như gió thoảng mây bay ,đời để lại những trầm tư lắng đọng, níu bóng câu mơ chuyện xưa" đào mộng" cho niềm vui được (sống) nụ cười ...

Minh Châu cũng mong là Phi gia xum hợp và quán Linh hội tụ quần hùng !

Cám ơn Yên Chi nha!

MinhChâu Thân ái

Yen Chi
i3 Processor
Posts: 215
Joined: 01 Oct 2007 20:41

Postby Yen Chi » 18 Aug 2005 03:18



[center]Tiếu Ngạo Phi Gia Truyện[/center]

( * :Truyện này hoàn toàn là sản phẩm của tưởng tượng , nếu bạn nào có tên trong truyện này không đồng ý, pl sẽ bỏ tên ra và thành thật xin lỗi ...)


[center] Hồi I : Giang hồ phong vân động
Tình ái rải khắp trời ...
[/center]


Hoàng Vũ Luân Gia ngồi nhìn bàn cờ, đăm chiêu suy nghĩ. Ánh sáng của một ngày mới chiếu lên khuôn mặt đẹp trai, sáng láng. Bàn cờ chỉ còn một vài nước cuối cùng, chỉ cần đưa vài chiếc xe pháo lên là bên kia không còn đường chống đỡ. Viên quan đại thần ngồi bên kia lên tiếng:

- Hoàng Gia, ngài chỉ còn một vài nước nữa, tại sao lại ưu tư quá vậy ?

- Ta biết, nhưng làm như thế có quá tàn nhẫn với Phi Gia không ?

- Trong giang hồ hiện nay, chỉ có Phi Gia là thanh thế đang lớn mạnh. Nếu ngài chờ một thời gian nữa, sẽ không còn cách gì để làm cho thế lực của Phi Gia suy yếu nữa. Xin ngài đặt việc quốc gia lên trên tình yêu nam nữ.

- Ta thật buồn khi được sinh ra trong nhà đế vương, chọn lựa của ta đôi khi không theo ý ta mà chỉ theo ý của Phụ Hoàng ta. Thôi, ta cũng đành nhắm mắt xuôi theo số mệnh.

Chàng chợt nghĩ tới lời dặn dò của cha tối hôm qua : " Để có thể thôn tính được đất đai của nước Trinh nữ, con phải tiêu diệt mọi người của Phi Gia ... Con là người thông minh, cha biết là con sẽ phải làm gì , hãy dùng tất cả những phương tiện mình có để đạt tới mục đích đó ... " . Chàng thở dài, bước đi vô định và nghĩ đến sẽ phải nói như thế nào với người yêu, Thánh nữ của phái Cổ mộ Yên Chi một khi xảy ra những xung đột của hai bên. Bước chân chàng tự dưng dừng lại trước điện của Thái Hoà công chúa, người chị lớn của chàng. Mỗi khi có chuyện gì khó suy nghĩ, chàng đều tìm đến đây để vấn kế. Chàng gõ cửa :

- Hoàng tỷ, hoàng tỷ có trong đó không ?

- Ta đây, làm gì mà đến tìm ta lúc này, trông nhà ngươi có vẻ mất hồn vậy ? bộ nhà ngươi đi lạc vào vườn cấm địa của Trinh Nữ nên mới bị Hà Thân Nữ Hiệp điểm huyệt rồi phải không ?
Hèn chi ta thấy nhà ngươi như vẻ mất hồn ...

- Không phải đâu hoàng tỷ à, phụ hoàng mới giao cho hoàng đệ một nhiệm vụ rất kkhó khăn là tiêu diệt Phi Gia để mở đường cho cuộc xâm lấn Trinh Nữ quốc. Đệ không biết phải làm sao vì như hoàng tỷ biết, Yên Chi là người mà hoàng đệ thương nhất. Còn về việc bị Hà Thân nữ hiệp điểm huyệt thì không sao cả, mai kia hoàng đệ sẽ là vua của một nước, có bao nhiêu phi tần thì đâu sao.

- Việc này thật là khó khăn, hoàng đệ à. Hoàng đệ có biết tại sao mà ta luôn giam mình trong cung cấm và ăn chay mỗi ngày không? Nhưng chuyện đã qua, ta không còn muốn nhớ đến nữa. ta chỉ có một lời cho hoàng đệ : " Hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi làm điều có lỗi với Yên Chi, vì hoàng đệ sẽ không còn cơ hội lần thứ hai đâu, cũng như ta đây ...

Công chúa Thái Hoà bật khóc, và chạy vào phòng. Luân gia cũng cúi đầu quay bước, lòng cảm thương cho hoàng tỷ mình cũng vì tình mà ra đến nỗi này.

***

Theo như " Võ Lâm Thế Sử " của Nhiệt Mặc Sinh thì Phi Gia đã do các huynh đệ tỷ muội từ khắp nơi gặp nhau và lấy tình thân kết nên chữ tâm đồng, chia sẻ vui buồn. Giang hồ nghe nói đến mười ba người, nhưng đôi khi chỉ nghe tên mà không bao giờ thấy mặt. Mỗi năm một lần vào ngày rằm tháng tám, tất cả đã hẹn nhau để về lại quán Linh cho cuộc họp mặt và cùng nhau ôn lại những việc đã làm được trong một năm qua.

Nói đến quán Linh, cả giang hồ đều biết rõ vì quán nằm trong khu rừng thật rộng lớn và được chôn sâu trong lòng núi. Tương truyền là quán Linh là nơi có rất nhiều lá diêu bông, nên các anh hùng hào kiệt thường vào để đi kiếm. Đây cũng chính là tổng đàn của phái Cổ Mộ. Những đại hiệp với võ công thần diệu của các phái đi vào quán Linh trong bao nhiêu năm chưa một ai có thể đi ra được. Nên màn bí mật vẫn bao trùm. Có nhiều người khi nghe đến tên quán Linh đều rùng mình hoảng sợ.

Dưới bóng chiều mờ mờ, hiện ra một dáng người thanh tao đang đi lại như ngóng đợi ai đó. Đó chính là Kim Thoa Tử Phi Vân, người em út của Phi Gia, cũng là đệ tử nhỏ nhất của phái Cổ Mộ. Nàng thầm thì :

- Ta đã đứng đợi cả buổi chiều mà chẳng thấy bóng dáng chàng đâu cả. Trong giang hồ, thất tín là một điều đại kỵ , nhất là khi thất tín với người yêu của mình. Chàng ơi, bây giờ chàng ở đâu? Tại sao lại quên mất Phi Vân hỡi chàng? Chàng có biết là ta đã bị một căn bịnh lạ cho đến bây giờ vẫn chưa khỏi không?

Vèo ... vèo ... Diệu Linh Sư Thái, sư tỷ của Phi Vân đã đứng trước mặt nàng. Diệu Linh lên tiếng :

- Tiểu muội, ta đã nói em bao nhiêu lần rồi, tại sao lại không chịu nghe lời di ngôn của sư phụ chứ ? Muội có biết là đàn ông trong cõi nhân gian này chỉ là một giống bạc tình không ?

- Đại sư tỷ, em biết rõ. Nhưng em không thể quên được chàng, em làm sao bây giờ, sư tỷ ơi.

- Đi theo ta. Ta sẽ bắt em vào phòng đá ngồi tĩnh tọa cho em hiểu tất cả mọi sự đời này chỉ là phù du, tình yêu cũng vậy thôi.

Phi Vân đi theo sư tỷ Diệu Linh, chiếc khăn trên tay đã ướt đẫm nước mắt. Hai tỷ muội đi ngang qua thạch thất, thấy Yên Chi đang đứng ở đó. Yên Chi nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Phi Vân đã đóan biết có chuyện gì xảy ra. Yên Chi hỏi Diệu Linh:

- Đại sư tỷ, chuyện gì vậy?

- Ta đang mang Phi Vân muội vào bàn thờ sư phụ để xin lỗi vì đã làm trái với di ngôn, sau đó để Phi Vân tĩnh tọa.

- Đại sư tỷ, Phi Vân muội chỉ còn là một cô nhỏ, chưa hiểu nhiều về tình trường. Tại sao chị không khoan dung với sư muội ? Xin chị cho em khuyên nhủ tiểu muội, em tin là khi sư muội hiểu ra sẽ nghe lời gia huấn.

- Được, ta nghe lời muội lần này. Nhưng không có lần thứ hai đâu.

Diệu Linh sư thái biến mất, còn vọng lại trong gió : " Hỏi tên, rằng vẫn Diệu Linh, hỏi quê rằng vẫn một mình lang thang, hỏi nghề mở quán bên đàng, Thả thơ rơi mộng tình tang giữa trần ... ". Còn lại hai tỷ muội, Yên Chi nói với Phi Vân:

- Tiểu muội, để chị kể lại cho em nghe chuyện tình bi thương của sư phụ, và đó là lý do tại sao sư phụ không tin vào tình yêu của bất cứ người đàn ông nào. Lúc sư phụ còn trẻ đi lại trên giang hồ đã gặp Truy Mạng Xà Côn Phiến Băng, và đã được ông ta cứu sống khi sư phụ đang bị vây đánh. Trai tài gái sắc gặp nhau, tình cảm ngày càng tăng trưởng và hai người đã yêu nhau. Phiến Băng có một người sư muội sống chung từ nhỏ với ông ta và mọi người đều nghĩ là hai huynh muội sẽ thành một cặp vợ chồng thật xứng đôi. Khi biết là Xà Côn Phiến Băng đã yêu thương một người con gái khác, người sư muội này rất buồn và đã tự hủy thân mình trong một đêm mưa lạnh giá. Người sư muội để lại lá thư tuyệt mạng và xin Phiến Băng nếu còn nghĩ tới tình nghĩa của cô ta thì đừng bao giờ lấy vợ, nếu không cô ta chết cũng sẽ không bao giờ nhắm mắt được. Bên tình bên nghĩa, Phiến băng đã gặp sư phụ và nói rằng ông ta sẽ không lập gia dình với sư phụ. Sư phụ đã quá ghen và nghĩ rằng Xà Côn Phiến Băng là người có hai lòng, nên đã bỏ đi liền khi đó. Từ đó, sư phụ ẩn tích giang hồ về đây lập nên Cổ Mộ phái và thâu nạp đệ tử. Các đệ tử đều phải hứa là sẽ không bao giờ yêu người đàn ông nào để được thâu nhận. Đồng thời, sư phụ cũng đặt các cạm bẫy ở đây để giết hết những người đàn ông đi vào Cổ mộ này.

Trước khi sư phụ mất, đã đưa chị lại bảo vật của Cổ mộ phái là Ngọc Nữ Tâm Kinh, và bắt chị thề độc là không được yêu người đàn ông nào cả. Thật oái ăm, khi trước chị đã gặp Hoàng Vũ Luân gia một lần khi chàng đem binh sang đây thôn tính Trinh nữ quốc, và đã đem lòng thương yêu chàng. Vì thế, chị đã theo bí cấp luyện Tâm Kinh, nhưng vì bị phân tâm nên chỉ luyện được 5 thành công lực.Cho nên ta rất thông cảm với muội. Thôi cứ để mọi việc xuôi theo ý trời, muội à.

- Em cám ơn chị, sư tỷ. Em cũng đành chờ đợi chứ biết làm sao hơn...


*Phiêu Lãng*


Yen Chi
i3 Processor
Posts: 215
Joined: 01 Oct 2007 20:41

Postby Yen Chi » 18 Aug 2005 03:25




[center]
Hồi II : Kế diệu kỳ lập sẵn
Phi Gia tụ nghĩa hiền ...
[/center]



Bóng trăng chiếu xuống nhè nhẹ trên Ngũ Độc trang, trên bàn một bầu rượu thật lớn đã vơi đi một nửa. Ngũ Độc lão quái Châu Thái Lê đang ngồi đối ẩm với Dã Tràng Quyền Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn. Lão quái Châu Thái Lê nâng ly rượu lên làm một hơi và lên tiếng :

- Hoàng Tuấn huynh, ta đã bỏ ra biết bao nhiêu công phu để kiếm ra các loại độc trên giang hồ, hy vọng một ngày nào đó sẽ được nổi tiếng và sẽ là Minh chủ Võ lâm. Thật không ngờ, chưa gặp được cơ hội để có thể lừng danh thiên cổ.

- Ngũ Độc huynh, cũng như tôi đây thôi mà. Cả một đời đi tìm kiếm những tinh hoa của Dã Tràng và tập nên Dã Tràng quyền cũng được coi như là rất tinh xảo. Hay là hai chúng ta liên kết lại, đi các môn phái bỏ độc cho họ để họ phải chịu quy lụy chúng ta. Nếu ai còn dám chống đỡ, tôi sẽ dùng Dã Tràng quyền để cho họ biết thế nào là lợi hại.

- Hoàng Tuấn huynh, thật là một ý kiến độc đáo. Chúng ta cùng nâng ly để mừng cho sự liên kết này.

Chú thơ đồng của Ngũ Độc lão quái chạy vào thông báo: " Thưa trang chủ, có Hoàng Vũ Luân Gia xin được tiếp kiến ... " .

- Hãy cho mời Luân gia vào đây.

Hoàng gia bước vào, Ngũ Độc lão lại lên tiếng:

- Chào Luân gia, ngọn gió nào đã thổi Hoàng gia tới đây ? Hãy cùng hai anh em tôi trò chuyện và uống rượu nhé.

- Ta đang định đi tìm cả hai người, may quá lại gặp nhau ở đây. Sở dĩ ta đến đây vì có chuyện rất hệ trọng muốn bàn với các người. Chuyện này có thể làm đảo lộn võ lâm hiện giờ cũng như Trinh nữ quốc.

- Chuyện gì mà quan trong quá vậy, Hoàng gia ? ... Hoàng Tuấn hỏi.

- Phụ Hoàng của ta đang muốn thôn tính Trinh nữ quốc, nhưng sợ đụng đến thế lực của Phi Gia. Các người đã biết, trong Phi Gia toàn là các cao thủ bậc nhất nhì của võ lâm hiện nay, nên ta mong sẽ có cách nào để tiêu diệt Phi Gia thật dễ dàng và không tốn quá nhiều biinh sĩ và quân lương.

- Nhưng nếu chúng tôi giúp cho Hoàng gia, chúng tôi sẽ được lợi gì hả ? ... Ngũ độc lão quái hỏi.

- Cái mà ta cần chỉ là Trinh nữ quốc, còn cái hai ngươi cần là Minh chủ võ lâm. Sau khi tiêu diệt Phi Gia, ta được điều ta cần, còn hai người cũng được điều hai người muốn. Đây là cuộc giao dịch có lợi cho cả hai bên.

Hoàng Tuấn và Thái Lê nhìn nhau. Trong ánh mắt cả hai đều lộ vẻ vui mừng. Hoàng Tuấn nói:

- Được rồi, Hoàng gia. Hai anh em tôi cũng vừa noi về chuyện này. Chúng tôi đồng ý điều kiện của Hoàng gia. Tôi có kế này là Phi Gia rất đông, nếu chúng ta muốn đánh thẳng họ là điều không nên, mà chúng ta phải đánh vào từng người một. Phần lớn người của Phi Gia đều là phụ nữ, Hoàng gia là người rất giỏi về văn thơ và lời ru, hãy dùng văn thơ và lời ru để làm cho họ điên đảo... sau đó vào ngày rằm tháng tám là ngày họp mặt của Phi Gia, chúng ta sẽ đi vào quán Linh. Lúc đó sẽ nhờ đến Thái Lê huynh bỏ độc cho tất cả Phi gia. Và tôi sẽ dùng Dã Tràng quyền để tiêu diệt bọn họ, cộng thêm với binh lực của Hoàng gia, không ai trong Phi gia có thể thoát được.

- Hay lắm Hoàng Tuấn huynh, tôi sắp có dịp để thử một loại thuốc độc tôi vừa kiếm được, gọi là Vô Ảnh Xuyên Tâm. Loại thuốc này không có mùi vị, sắc hương và những người khi bị trúng phải sẽ không còn nhận ra ai là người thân của mình nữa, thần trí hỗn loạn và sẽ nhảy múa cho tới khi hết nguyên khí trong người và sẽ chết ... Thái Lê cười lớn khi nói tới đây

Hoàng Gia ngẫm nghĩ một lúc và nói:

- Hai người muốn làm sao cũng được, nhưng ta có một điều muốn dặn là dù xảy ra bất cứ tình trạng nào, hai người cũng không được giết chết Yên Chi, nếu không ta sẽ không tha cho hai người đâu. Thôi ta đi đây.

...

Trên con đường đi vào Tịnh Tâm hồ ( một hồ nhỏ ở gần Quán Linh ) sáng hôm nay bỗng xuất hiện một nữ lang áo tím, cưỡi trên lưng ngựa. Chú ngựa có vẻ rất mỏi mệt, trên mình đã đóng lại bao nhiêu bụi đường, nhưng trên mặt nữ lang vẫn không tỏ lộ chút mỏi mệt nào. Từ xa xa hiện ra một quán nhỏ, nữ lang vỗ vào đầu ngựa : " Ta biết ngươi đã mỏi mệt lắm rồi, thôi hai ta vào nghỉ chút ".

Bước vào quán, tiểu nhị vừa bước ra chưa kịp hỏi thì bỗng biến sắc mặt, khi thấy hai người đàn ông đang đứng trước mặt nữ lang tự bao giờ. Một người đàn ông lên tiếng:

- Tiểu cô nương, cô có biết ai đi ngang qua đây đều phải nộp tiền mãi lộ không? Mau đưa hết tiền trong người cô nương ra đây.

- Nếu như tôi không đưa hai ông tiền thì sao hả ?

- Cũng được mà, với một cô gái xinh đẹp như cô thì nếu không có tiền, phải trả bằng tình ... hahaha

Nói xong, người đàn ông đưa tay ra định vuốt má nữ lang áo tím. Bàn tay ông ta chưa kịp tới nơi, đã nghe thấy bùng ... bùng ... bùng ... Nhìn lại đã thấy hai người đàn ông nằm lăn ra đất, đứng bên cạnh nữ lang là một khách giang hồ đẹp trai đầy vẻ phong sương, cùng với giọng nói sang sảng:

- Đồ cướp cạn, sao lại dám ra tay hiếp người trước mặt Trần Đại này. Các ngươi hãy cút đi, nếu không muốn tán mạng dưới Du Tâm chưởng của ta.

Hai tên cướp lòm còm đứng dậy, chạy thật nhanh ra ngoài. Trần Đại quay qua hỏi nữ lang:

- Cô nương từ đâu đến đây mà lại gặp bọn cướp này?

Cô gái ngước lên nhìn vào mặt Trần Đại. Hai ánh mắt chạm nhau và bỗng dưng cả hai ngại ngùng không nói được lời gì cả, không gian như ngưng đọng lại. Mặt nữ lang ửng đỏ, và nàng cố gắng trả lời:

- Tiểu nữ định đến thăm một người bạn mới quen ở gần đây, nhưng chưa đến đã gặp rắc rối rồi. Lúc nãy, may nhờ đại hiệp ra tay cứu giúp. Thật cám ơn đại hiệp. Tiểu nữ nghe tên rất quen, có phải là Tĩnh Thiền Đại hiệp Trần Đại không?

- Đúng là ta, đó là ngoại hiệu do các đồng đạo giang hồ thương tặng. Nếu cô nương không ngại, xin cho tôi biết tên của cô nương?

- Đại hiệp khách sáo quá rồi. Tiểu nữ tên là Ngọc Tâm Nữ Phương Vy.

- Thì ra cô nương là đệ tử giỏi nhất của phái Nga My, vậy là ta đã ra tay sớm quá rồi. Nhìn cô nương, ta cứ nghĩ là không phải là người trong giang hồ. Chúng ta đã gặp nhau đây có lẽ là hữu duyên, hay là nếu cô nương đi cùng đường với ta, mình có thể đi chung để giúp đỡ cho nhau trên đường, cô nương nghĩ sao?

- Tiểu nữ là người của giang hồ, nên cũng không quá câu nệ tiểu tiết. Nếu huynh đài đi về Phi Gia , chúng ta đang cùng đi một đường. Nên nếu huynh đài đã có nhã ý như vậy, cung kính không bằng tuân mệnh. Chúng ta dùng bữa xong sẽ lên đường.

***

Sau khi chia tay với Ngũ Độc lão quái Châu Thái Lê, Dã tràng quyền Hoàng Tuấn cũng rời gia trang để lên đường đến Phi Gia cho kịp ngày rằm tháng tám. Vui mừng vì đã kiếm được người hợp tác để mang Dã tràng quyền lưu danh thiên hạ cùng với men rượu vừa uống làm cho chàng cảm thấy vui, Hoàng Tuấn phi thân ào ào qua các cây cỏ trên đường. Bỗng chàng nghe thấy vài tiếng động của kiếm khí văng vẳng đâu đây. Hoàng Tuấn cứ hướng về phía đó mà chạy đến. Dưới ánh trăng vừa mới mọc, không sáng như mảnh trăng ngày rằm, nhưng cũng đủ cho chàng nhìn thấy một thiếu nữ áo vàng đang múa kiếm dưới trăng. Thân hình ẻo lả, mảnh mai của thiếu nữ như hiệp nhất với kiếm khí bao quanh, lúc đầu còn chậm rãi, càng lúc càng nhanh cho tới lúc mắt chàng không còn phân biệt được đâu là người, đâu là kiếm nữa. Chàng đứng nhìn theo không chớp mắt từng cử động rất nhịp nhàng của người thiếu nữ áo vàng. Trong một lúc xuất thần, chang buột miệng kêu lên:

- Hảo công phu, hảo kiếm pháp.

Thiếu nữ giật mình quay lại, mắt liếc xéo chàng và hỏi:

- Ngươi là ai ? tại sao lại đứng nhìn ta trong khi ta luyện kiếm. Ngươi có biết đó là điều cấm kỵ của võ lâm không ?

- Ta tình cờ đi qua đường này, thấy cô nương kiếm pháp hay quá nên đứng lại nhìn thôi. Sao mà cô nương dữ quá vậy ?

- Ngươi dám nói ta như vậy. Để ta coi bản lãnh của ngươi ra sao.

Lời chưa dứt, kiếm đã tới nơi. Nếu là người khác có lẽ đã mất mạng dưới chiêu thức này, nhưng Hoàng Tuấn chỉ khẽ lách mình tránh khỏi kiếm một cách dễ dàng. Thiếu nữ tiếp tục tấn công, Hoàng Tuấn biết nếu để nàng ra thêm vài chiêu nữa, chàng sẽ bị thua, nên chàng giơ tay ra, xài chiêu " Dã Tràng xe chỉ " để đối phó. Chỉ nghe một tiếng sột soạt, một miếng vải nơi tay áo của thiếu nữ áo vàng đã nằm trong tay Hoàng Tuấn. Chàng tiến lại gần, định xài chiêu " Dã Tràng Kiềm Thủ " để đoạt kiếm của nàng, nhưng chợt thấy từng giọt nước mắt rơi rơi từ đôi mắt đen láy như hai hột nhãn. Chàng ngừng tay lại, không biết phải làm gì trong tình trạng này.

Từ xa, có tiếng đàn Tỳ Bà vang theo gió, và có tiếng người hét lên:

- Ai mà dám ăn hiếp muội muội của ta ?

Thiếu nữ nhìn lên, vui mừng:

- Tỷ tỷ Miên Thụy, em không ngờ lại gặp chị ở đây ? Tỷ hãy cho người kia một bài học đi.

- Được rồi TH, em hãy chờ coi chị trị tội tên này dùm cho em.

Tiếng đàn Tỳ Bà vang lên trong đêm trăng thanh vắng, có lúc não nuột bi ai, có lúc vui tươi mừng rỡ, có lúc phấn chấn tự tình ... Đây là võ công độc đáo của Tỳ Bà Nương Miên Thụy đã đánh bại không biết bao nhiêu cao thủ võ lâm. Nếu nội lực yếu kém sẽ bị tiếng đàn mê hoặc, thất khiếu chảy máu và bị tẩu hoả nhập ma. Hoàng Tuấn bây giờ đã biết hai người kia là ai. Người thiếu nữ đó là Minh Nguyệt Kiếm Nữ TH, và người kia là Tỳ Bà Nương Miên Thụy.Thật là oan gia đối đầu, chưa đi kiếm đã gặp nhau giữa đường. Hoàng Tuấn vận nội công lên chống đỡ, và tự dưng không muốn ra tay đánh với Miên Thụy. Từ lúc nhìn vào hai hàng nước mắt của TH, Hoàng Tuấn cảm thấy chàng là người có lỗi, và không muốn kéo dài tranh chấp nữa. Chàng lên tiếng :

- Chúng ta sẽ gặp nhau tại Phi Gia sau này. Bây giờ ta phải đi đây.

Chàng quay mặt và dùng khinh công bước ra ngoài. Bóng của Hoàng Tuấn khuất dần vào màn đêm. Chàng nhìn lại, thì ra trên tay còn giữ lại mảnh vải áo của TH. Suy nghĩ một chút, Hoàng Tuấn nhẹ bỏ vào túi của chàng.

Còn lại hai tỷ muội Miên Thụy và TH ở đó, TH nói :

- Tỷ ơi, chị tới thật đúng lúc. Người kia là ai mà đáng ghét quá. Muội bị thua trong tay của anh ta rồi. Lần sau gặp lại, muội sẽ trả mối hận này.

- Gần tới ngày hội ngộ của Phi gia, ta lên đường đi thăm các muội và rủ đi chung cho vui. Chỉ tiếc là Tuyệt Tình Hương Tử Quỳnh Hương muội đang bị bịnh nhức đầu nên không thể dự hội của Phi gia năm nay. Còn Dược Thần Thảo Hoa Cỏ muội cũng lên núi hái thuốc nên ta không gặp. Hay chúng ta cùng qua thăm Bạch Diện Đàn Chỉ Minh Châu muội, được không TH ?

- Dạ, muội cũng có ý này. Thôi chúng ta lên đường cho sớm.

Hai tỷ muội dùng khinh công lướt vào bóng đêm. Rừng núi trở lại cảnh im lặng như cũ.

***

Chí còn vài ngày nữa là tới Đại hội của Phi Gia, mà vẫn không nghe tin tức của Giáng Long Đại Hiệp Quách Xuân Sơn và Thanh Y Thư Sinh Sông Kho đâu cả. Phi Vân cứ hết đứng lại ngồi, suốt ngày đều đi ra đi vào để chờ coi có chú chim nào mang " phi vũ truyền thư " về không. Nhưng vẫn chỉ là vô vọng.

Nói về Ngũ Độc lão quái, sau khi chia tay cùng Hoàng gia và Hàong Tuấn cũng lấy một ít Vô Ảnh Xuyên Tâm bọc vào túi nhỏ và lên đường đi về Quán Linh. Vừa đi vừa suy nghĩ vẩn vơ, hết chặng này tới chặng khác, thời gian qua đi thật mau. Trời tờ mờ sáng, chàng đã đi ra tới ven biển, chợt thấy một dáng người nhỏ nhắn đang đứng nhìn bờ biển. Chàng đi chậm lại, nhìn thoáng qua khuôn mặt và chợt giật mình vì sức thu hút của đôi mắt nữ lang đang đứng đó. Đôi mắt như chứa đựng cả một trời luyến nhớ, một vài giọt nước còn đọng lại trên mặt nữ lang, không biết là nước biển hay là nàng đang rơi lệ. Chiếc áo trắng điểm những đóa hoa màu xanh như hoà nhập vào biển. Chàng ngừng lại, lên tiếng hỏi:

- Cô nương, sao lại đứng nhìn biển như vậy?

- Không mắc mớ gì tới người cả, sao ngươi lại tò mò như thế.

- Ta chỉ có lòng tốt muốn giúp cô nương thôi.

Nữ lang bật cười. Nụ cười làm cho khuôn mặt nàng sáng lên. Đó chính là Tiếu Tử Hoa Hà Thân. Võ công của nàng không giỏi lắm, nhưng rất thích phá phách mọi người. Nghe giang hồ đồn là nàng đã được một cao nhân chỉ cho cách điểm huyệt có một không hai trong thiên hạ. Chính Hoàng Vũ Luân gia đã bị điểm huyệt một lần, và cho tới bây giờ, cho dù các Thái y trong triều đã ra công chạy chữa, Hoàng gia vẫn còn bị ảnh hưởng của độc chiêu này.

Nhìn khuôn mặt sáng láng của Ngũ Độc Thái Lê, nàng chợt nảy ra ý định phá chàng. Nàng lên tiếng:

- Cám ơn ngươi rất nhiều. Ta đứng đây là đang ngóng chờ một người bên kia biển. Đã lâu lắm rồi.

Vừa nói, nàng vừa phi thân đến gần Thái Lê và đưa tay điểm vào huyệt tình. Sự việc xảy ra nhanh quá và Thái Lê trong lúc không phòng bị nên đã bị trúng độc chiêu. Chỉ trong vòng vài chục giây, Thái Lê bỗng thấy máu trong người chảy thật mạnh, lòng dạ nôn nao, bứt rứt nhớ nhung thật khó chịu. Không biết làm gì, chàng đành bế các kinh kỳ huyệt mạch trong người và vận nội công chống đỡ. Càng lúc càng khó chịu hơn, chàng đưa tay ra định dùng Cầm Nã Thủ bắt lấy Hà Thân để giải huyệt cho chàng. Nhưng đã đề phòng trước, Hà Thân thoát khỏi và bắt đầu chạy về phía trước. Nếu chưa bị điểm huyệt, Thái Lê chỉ cần dùng vài thành công lực là có thể bắt được Hà Thân dễ dàng. Bây giờ thì khác, chàng đã dùng tới tám thành công lực mà vẫn chưa bắt được.

Thái Lê đang đuổi bắt Hà Thân trên đường, bỗng có giọng nói vang lên:

- Tên đàn ông nào mà lại đuổi theo phụ nữ giữa đường như thế ...

Lồng theo tiếng nói là một viên ngọc châu bay ra hướng về Thái Lê. Chàng tránh qua một bên và nhìn lại. Người mới đến là một cô gái mặc bộ đồ võ phục đen tuyền từ đầu tới chân. Dưới ánh nắng mặt trời vừa lên, làn da trắng mịn nổi bật một dung nhan diễm kiều. Nhưng nét mặt lạnh như băng làm cho Thái Lê không dám nhìn lâu. Qua viên ngọc châu, Thái Lê đã biết cô gái này là Bạch Diện Đàn Chỉ Minh Châu. Thật là một ngày xui xẻo, vừa mới bị điểm huyệt tình, bây giờ lại đụng độ ngay Minh Châu của Phi Gia. Chàng đanh tính tìm đường thoát thân, lại nghe tiếng nói của TH và Miên Thụy:

- Minh Châu, có chuyện gì mà sao không chờ hai tỷ muội cùng đi vậy ?

Trước mặt chàng bây giờ là bốn người đàn bà. Nếu là một chọi một thì chàng sẽ giữ được cân bằng, tuy võ công đã bị hao tổn. Nhưng nếu cả bốn người hợp sức lại thì chàng sẽ gặp nguy khốn ngay. Thôi, " quân tử trả thù mười năm chưa muộn ", bây giờ trong ba mươi sáu kế, chỉ có một cách " chạy ". Đến ngày rằm tháng tám sẽ biết tay nhau. Nghĩ ra kế sách rồi, chàng la lớn:

- Hãy đỡ Vô Ảnh Xuyên Tâm của ta.

Bốn người nghe đến độc chiêu của Ngũ Độc lão quái đều sợ hãi và ngồi xuống bế huyệt mạch lại. Thật ra đó chỉ là lời dọa vì Thái Lê không muốn dùng đến loại độc này bây giờ. Thái Lê vừa định chạy trốn thì cảm thấy một luồng chưởng lực chí dương đang cuốn lấy mình hất lên cao. Nương theo làn khí cúa chưởng lực, chàng bay ra ngoài và chạy mất.

- Các muội có sao không vậy ?

- Quách ca, thật vui mừng gặp lại Quách ca ở đây. Sao lại có cả Song huynh nữa... TH vui mừng lên tiếng

- Ồ, chúng ta cũng về đây để phó hội Phi gia, nhưng muốn làm cho các muội ngạc nhiên nên chưa báo cho Phi Vân muội biết. Giờ đã gặp nhau ở đây rồi, đúng là ý người không bao giờ bằng ý trời. Còn cô nương kia là ai vậy ?

- Để muội giới thiệu cho các tỷ huynh biết, đây là Tiếu Tử Hoa Hà Thân, một người bạn muội mới quen gần đây... TH trả lời

Từ nãy giờ, Thanh Y Thư Sinh chỉ đứng nhìn mà không nói gì. Đó là bản tính của Song Kho. Trong Phi Gia, Thanh Y Song Kho là người hiền nhất, và luôn luôn làm đẹp lòng mọi người. Nên cả nhà đều quý mến. Còn về Quách Xuân Sơn, tính tình thẳng thắn và ghét kẻ gian ác nên hễ gặp bất bình giữa đường, Xuân Sơn đều dùng Giáng Long Chưởng để thay trời hành hiệp.

Mọi người đều vồn vã hỏi thăm Hà Thân và rủ nàng đi về Phi Gia tái hội. Đang rảnh rỗi nên Hà Thân đồng ý đi theo mọi người.
Các huynh đệ tỷ muội gặp nhau thật là vui vẻ, kể cho nhau nghe mọi chuyện trên giang hồ nên thời gian trôi qua rất mau. Gặp lại được mọi người trong Phi gia, Song Kho mừng quá và kể lại chuyện tại sao mình lại mất tích một thời gian như vậy :

- Trên đường du sơn ngoạn thủy ,không may ta bị trượt chân rơi xuống Tuyệt Tình Cốc , khi tỉnh dậy thấy bốn bề vắng vẻ không bóng người , thân mình ê ẩm vi trầy xước , đầu óc đau nhức vì chấn thương liền cất tiếng kêu cầu cứu xem có ai không ? nhưng âm thanh lại văng vẳng dội ngược ra từ hang động phía trước mặt cho biết chẳng có ai sinh sống ở nơi này, cách đó không xa có một dòng nước nhỏ giọt róc rách từ trên núi chảy xuống,trong cơn khát bèn tìm đến uống một ngụm …kỳ lạ thay ! chất nước đó dường như một thứ linh dược thần kỳ đã dần chữa khỏi nội thương trong cơ thể , ta cảm thấy tỉnh táo hơn, nội lực phục hồi nhanh chóng, trải qua 2 ngày 3 đêm bất tỉnh nên trong dạ đói cồn cào bèn đi quanh quẩn sơn cốc hái trái cây ăn lót dạ , ăn xong , đoạn lại đi vòng vòng tìm kiếm lối để trèo lên , tuy nhiên mọi nỗ lực đều vô vọng ….trời đã dần tối nên Song Kho liền vào hang động, nhặt củi khô và lấy 2 viên đá đánh lên lửa để sưởi ấm và xua đuổi côn trùng, trong ánh lửa sáng bập bùng ẩn hiện lên vách đá là những nét khắc kì lạ …Ta cầm vội nhánh củi đang cháy đưa lại gần …thì ra đó là một tấm bản đồ chỉ rõ lối thoát ra ngoài chính là đường hầm từ bên trong cái thân cây rỗng ruột mà khi nãy vừa hái trái để lót dạ, theo bản đồ đi ra ngoài thấy cũng đã mất mấy ngày nên ráng đi thật nhanh về hướng Phi gia, trên đường đi may mắn sao lại gặp được Quách huynh nên hai huynh đệ cùng nhau lên đường ... Trời xui đất khiến sao mà lại gặp cả các tỷ muội ở đây.

Sau khi nghe Song Kho kể chuyện, mọi người đều thầm mừng cho Song Kho đã thoát hiểm. Bỗng dưng, Quách Xuân Sơn lên tiếng hỏi :

- Ta đã nghe tin tức của tất cả các huynh đệ tỷ muội , chỉ còn thiếu một người. Các ngươi có ai nghe tin gì về Phán Quan Vô Ảnh Phiêu Lãng không ?

Tất cả đều trả lời là không ai biết về tông tích của Phiêu Lãng. Tiếu Hoa Tử Hà Thân nãy giờ im lặng nghe chuyện, cũng lên tiếng:

- Có phải Quách huynh đang hỏi về Phiêu Lãng tử, ta cũng có quen người này nhưng lâu lắn rồi cũng không gặp.

- Hà Thân cô nương quen với người này ra sao ? ... Quách Xuân Sơn thắc mắc

- Từ dạo còn bé, Phiêu Lãng Tử đã từng là bạn với ta, Tiếu Tử Hoa Hà Thân, và hai ta đã như anh em trong nhà. Phiêu Lãng Tử khi lớn lên đem lòng ái mộ một thiếu nữ bên kia bờ biển, ở một địa danh được gọi là Hạnh Hoa Thôn đảo, từ đó, chàng giã từ ta và tiến bước giang hồ theo tiếng gọi của con tim ...

Minh Nguyệt Kiếm TH cũng nói :

- Vì đa tình nên Phiêu Lãng Tử đi tới bất cứ phương trời nào,
thì con tim không khỏi bồi hồi xao xuyến, rung động, khi gặp những cánh hoa lòng ..Mỗi lần mưa giăng trong chốn thâm sơn cùng cốc, Phiêu Lãng lại đi ra dùng mười thành công lực nội công lướt trên ngọn cây và bay về hướng núi, rồi rút phán quan bút họa thơ, để tạc lên đá về "nỗi nhớ" của mình ...

- Ta tin là Phiêu Lãng sẽ về để phó hội Phi gia, chưa năm nào vắng mặt huynh đài cả ... Thanh Y Song Kho nói ...

Mọi người lại tiếp tục lên đường, càng về gần tới Phi Gia thì tình thân càng được nhiều thêm lên. Tiếng nói, tiếng cười vang vọng trên những vùng đất họ đi qua.

***

Nhắc lại về Ngọc Tâm Nữ Phương Vy và Du Tâm Chưởng Trần Đại, sau khi dùng bữa, hai người cùng nhau đi về Phi Gia. Trên đường đi, hai người cùng xướng hoạ văn thơ rất tương đắc. Trần Đại nói về Phi gia cho Phương Vy nghe, và mong là Phương Vy sẽ gia nhập Phi gia cùng với các huynh đệ tỷ muội ngao du hành hiệp giang hồ. Đường đi thật mau vì hai người không để ý gì tới thời gian. Thấp thoáng đàng trước đã là cổng của Phi gia, hai người gặp ngay Kim Thoa Tử Phi Vân đang đứng chờ các huynh tỷ về phó hội. Bịnh lạ của Phi Vân đã được chữa khỏi và Phi Vân đang vui mừng vì lại " Nhận được thư anh ".

Hai người vừa vào nghỉ ngơi một chút thì các nhóm khác cũng lần lượt về tới. Đó là nhóm của Minh Châu, TH, Miên Thụy, Hà Thân, Quách Xuân Sơn và Song Kho. Ngày hôm sau có Phiến Băng cũng ghé về. Diệu Linh cũng trở lại quán Linh để gặp mọi người. Gặp lại nhau thật không có nỗi vui mừng nào hơn. Mọi người đều vui vẻ và chuẩn bị cho ngày rằm tháng tám ...



*Phiêu Lãng*


Yen Chi
i3 Processor
Posts: 215
Joined: 01 Oct 2007 20:41

Postby Yen Chi » 18 Aug 2005 03:31




[center]
Hồi kết cuộc : Cổ mộ ngày hoan hỉ
Phi Gia kết tơ duyên
[/center]




Ngày rằm tháng tám đã đến ...

Dưới ánh trăng thật trong sáng, có những bóng người di động thật mau tản ra chung quanh quán Linh, chỉ trong vòng chớp mắt đã mất hút vào các cây cổ thụ chung quanh.

Từ dưới chân núi, ba bóng đen mặc đồ dạ hành đang dùng khinh công phi thân lên núi. Chính là Hoàng Vũ Luân gia, Châu Thái Lê và Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn. Thái Lê sau khi bị trúng huyệt tình của Hà Thân, đã đến phủ của Luân gia và nhờ các đại phu chạy chữa cho kịp ngày hôm nay, nên võ công cũng đã khôi phục lại khá nhiều. Đêm nay là đêm quyết định sự thành bại của kế hoạch đã được đặt ra, nên cả ba người đều rất cẩn thận. Con đường đi vào Cổ mộ có rất nhiều trận pháp nên cả ba đã dùng nhiều thời gian để nghiên cứu.

Ba người vừa vượt qua tấm bảng có ba chữ " Cổ mộ phái " thật rêu phong đã thấy trận pháp " Thất Tinh Hồng độc tiễn ". Đây là trận pháp rất tinh diệu phỏng theo vòng quay của bảy ngôi sao lớn, biến hoá vô song. Không biết bao nhiêu cao thủ của giang hồ đã bị chết dưới trận pháp này. Những mũi tên đã được tẩm nọc độc của hơn một trăm loại rắn độc, chị cần chạm vào da thịt là sẽ không còn cách để cứu sống. Ba người bước vào, đã thấy hàng ngàn vạn mũi tên từ bốn phương tám hướng vây ba người lại. Luân gia kêu lớn :

- Hãy coi chừng, để tránh các mũi tên này, chúng ta phải di động theo Ngũ Hành.

Vừa nói, Luân gia vừa đi theo Ngũ Hành phương vị. Thái Lê và Hoàng Tuấn cũng đi theo đúng phương hướng của Luân gia. Thật kỳ lạ thay, các mũi tên đều bay ra ngoài theo một đường, và cả ba đi qua trận thật dễ dàng.

Ba người đi một quãng nữa, chưa kịp nhìn thì đã thấy một trận pháp " Tiên Nữ Du Hoa ". Vừa bước vào trận, ba người đã nghe âm thanh của các nhạc khí nổi lên, và trong ảo giác, thấy cả một đoàn tiên nữ đang vũ theo âm thanh trầm bổng. Đây là trận pháp nổi tiếng của Cổ mộ phái vì trong người của các Tiên Nữ đều có độc châm hoa tình, đã được đặc chế từ hơn một trăm loài hoa, chỉ cần ngửi thấy sẽ tâm trí hôn mê và đụng vào độc châm mà chết. Lại một lần nữa, Luân gia la lớn:

- Hãy phong bế các huyệt đạo trên người, và dùng " huệ nhãn " để phá trận.

Cả ba vận nội công để phong toả huyệt đạo, đồng thời vận nội lực đưa lên mắt. Ánh mắt sáng quắc của ba người vượt ra khỏi ảo giác, nhìn tới đâu thì hình bóng của các Tiên Nữ đều biến mất. Trong vòng vài phút, tất cả cảnh vật chung quanh trở lại bình thường.

Phá được hai trận pháp thần kỳ của Cổ mộ phái, ba người tiếp tục phi thân và chỉ một lát sau đã đến toà đại sảnh của Cổ mộ. Nhìn vào trong là một cảnh tượng thật vui, các huynh đệ tỷ muội của Phi gia đang trò chuyện, mừng vui vì gặp lại nhau sau bao tháng ngày xa cách.

Hoàng Vũ Luân gia lên tiếng :

- Chúng tôi xin chào Phi gia, sao có tụ họp vui vẻ như vậy mà lại quên mời anh em chúng tôi.

Mọi người của Phi gia đều nhìn vào ba người, không biết rõ ý định của ba người là sao. Xà Côn Phiến Băng nói :

- Phi Gia tụ họp ở đây thường không mời người ngoài. Không hiểu Hoàng gia và hai vị có việc gì xin chỉ giáo ?

- Chúng tôi nghe nói Phi Gia là nơi tụ họp các tinh hoa trong võ lâm nên đến đây hôm nay mong học hỏi thêm. Hy vọng là lời đồn về Phi Gia không sai.

Từ khi Hoàng Vũ Luân Gia bước vào, Thánh Nữ Yên Chi cứ nhìn vào chàng không chớp mắt. Chàng không dám nhìn lại Yên Chi, đã ở hai phía đối địch nên ngày tương ngộ thật là một điều đau khổ nhất trong đời. Nhưng lịnh của cha, làm sao chàng dám đi ngược lại. Nghĩ đến đây, chàng bắt đầu cất lên lời ru :

" Đỗ quyên khoe sắc vu vơ
tay măng vuốt cánh thẩn thờ hồn trinh
nghiêng vai dáng ngọc lung linh
với tay ngắt nụ tầm xuân dâng người

đêm trăng cất tiếng à ơi
ru em non mãi một đời non xanh
núi cao gió mát hương lành
địa lan thoang thoảng, tay anh quạt hầu

ru em khô ngấn ly châu
quên đời bạc hạnh, luyến câu ân tình
ru em vạn giấc hồng xinh
núi cao trăng toả lung linh mắt huyền

ru em gối giấc thuyền quyên
trăm năm em nhé ru duyên chúng mình. " ... ( Thơ HVL )

Lời ru cất lên trong tiếng trầm trầm càng lúc càng lớn. Các cô nương đứng trong nhà đều nghe như tiếng ru đi thẳng vào trái tim của mình, đưa dần những xúc cảm dâng cao xuống thấp theo nhịp điệu lời ru. Chân tay các cô nương bắt đầu cảm thấy thừa thãi, mặt mày ửng đỏ và tim đập thật nhanh. Ngay cả Diệu Linh Sư Thái là người đã cố gắng tịnh tâm mà cũng cảm thấy bứt rứt, khó chịu. Người em út là Kim Thoa Tử Phi Vân nội công yếu nhất nên đang bị lời ru ảnh hưởng thật nặng. Xà Côn Phiến Băng nhìn mọi người biết là nếu cứ để kéo dài sẽ bất lợi nên hét lớn :

- Tất cả hãy tỉnh lại mau ...

Tiếng hét của Phiến Băng làm mọi người giật mình. Mọi người định tâm lại. Quách Xuân Sơn dùng ngay Giáng Long Thập Bát Thức và chưởng lực dâng trào như sóng cuộn đến Luân Gia, Hoàng Tuấn và Thái Lê. Minh Châu cũng không kém, từ trên tay nàng từng hạt ngọc châu tuôn ra với một tốc độ thật nhanh hướng về ba người. Diệu Linh dùng cây phất trần đánh thẳng vào họ. Tỳ Bà Nương Miên Thụy cũng dùng tiếng đàn của mình phong toả lại lời ru của Luân Gia. TH múa thanh Nguyệt kiếm, nhắm vào Hoàng Tuấn và ra chiêu.

Luân Gia, Thái Lê và Hoàng Tuấn đang bị bao nhiêu gươm, chưởng, ngọc châu bao vây chung quanh, khí thế có phần yếu kém. Từ trên cao bỗng có tiếng nói:

- Phi Gia là cao thủ võ lâm, sao lại ỷ đông hiếp người như vậy.

Đồng thời, một luồng chưởng lực thật hung hãn hướng về các người của Phi Gia. Luồng chưởng này đụng thẳng vào chưởng của Quách Xuân Sơn và hất ngược trở lại các hạt ngọc châu. Cây phất trần của Diệu Linh cũng bị tét ra và đàn Tỳ Bà của Miên Thụy cũng đứt một giây. Bùng ... bùng ... bùng. Quách Xuân Sơn lùi về phía sau một bước.

Luân Gia lên tiếng :

- Tứ Đại Pháp Vương, cũng may là các người tới đúng lúc.

- Xin ra mắt Hoàng gia, chúng tôi tới trễ một chút vì đường xa. Đã có chúng tôi ở đây, xin Hoàng gia yên tâm.

Mọi người trong Phi gia giờ đã biết bốn người mới đến là ai. Đó là Tứ Đại Pháp Vương có nhiệm vụ bảo vệ cho Hoàng Vũ Luân, với võ công bí truyền từ Tây Vực tên là " Càn Khôn Chuyển Hoá ". Võ công này chưa bao giờ xuất hiện ở Trinh nữ quốc và bây giờ mọi người Phi Gia mới thấy lần đầu Quả thiệt là lợi hại.

Thanh kiếm của TH tới gần, Hoàng Tuấn đưa tay dùng chiêu " Dã Tràng Tuyệt Mệnh " để đối phó. Chỉ nghe thấy tiếng kiếm khí vù vù, nhìn lại thì Hoàng Tuấn đã bị kiếm chém rách nơi túi áo, để lộ ra mảnh vải nơi tay áo mà chàng đã lấy được của TH lần trước, đồng thời tay của Hoàng Tuấn đã ở ngay cổ của TH. Chàng chỉ cần đưa tay ra vài phân nữa là TH sẽ chết trong tay chàng. Hoàng Tuấn tự dưng nhìn lại đôi mắt thật đẹp của TH và tay chàng ngừng lại ở đó. Khi đối địch, điều đại kỵ là bị phân tâm. TH biết ngay thời cơ đã tới, nên vung kiếm nhắm ngay tim của Hoàng Tuấn đâm tới. Mũi kiếm vừa tới gần, TH giật mình vì thấy ngay mảnh vải của tay áo mình. Và nàng cũng đứng lặng câm như Hoàng Tuấn.

Tứ Đại Pháp Vương đã đến làm cho lực lượng của hai bên cân bằng hơn, và làm cho Hoàng Luân gia lên tình thần. Chàng quay qua nói với Thái Lê :

- Người còn chờ gì mà không dùng đến " Vô ảnh Xuyên Tâm " hả ?

Thái Lê chỉ chờ có thế, đã bao nhiêu ngày chàng mong đợi phút giây này. Chàng cho tay vào túi áo và lấy ra một loại thuốc tán nhỏ không mùi vị sắc hương. Chàng la to:

- Phi Gia, các người hãy thử " Vô Ảnh Xuyên Tâm " của ta.

Tiếng nói chưa dứt, một làn khói mỏng từ tay Ngũ Độc Lão Quái Thái Lê phủ tràn vào không khí trong nhà. Vì căm giận Tiếu Tử Hoa Hà Thân đã điểm trúng yếu huyệt hôm trước, nên Thái Lê nhắm ngay Hà Thân và dùng hết thuốc còn lại để tung về phía nàng. Thanh Y Song kho kêu lớn :

- Mọi người hãy coi chừng, đừng để thuốc chạm vào da thịt.

Hà Thân còn đang run rẩy không biết làm gì, vì võ công của nàng yếu kém thì chợt có một luồng gió hất nàng ra khỏi vòng vây của độc vô ảnh. Nhìn lại thấy một cây Phán Quan bút còn đang bay trong không khí. Hà Thân kêu lên :

- Phiêu Lãng huynh, không ngờ lại gặp được huynh hôm nay.

- Ta còn nợ muội một món nợ ân tình, và hôm nay là ngày trả đó mà.

Người mới đến chính là Phiêu Lãng Tử. Tuy đã dùng khinh công thượng thừa để giải cứu Hà Thân, nhưng Phiêu Lãng đã bị trúng độc vô ảnh. Phần lớn của Phi gia tuy đã tránh, nhưng vì chất độc quá mạnh nên tuy đã bế hết các huyệt đạo và dùng võ khí để bảo vệ mình, nhưng phần lớn Phi Gia đều bị ảnh hưởng của chất độc.

Chỉ có mình Thánh Nữ Yên Chi vì đứng xa nên chưa bị trúng độc. Từ đầu đến giờ, nàng đứng lặng lẽ một mình và ánh mắt vẫn đuổi theo Hoàng Vũ Luân gia. Bây giờ, thấy các huynh đệ tỷ muội đều bị trúng độc, nàng sực tỉnh nhìn quanh. Chất độc dần dần thấm vào mọi người, mọi người đều ngồi xuống vận công để cố chống đỡ, nhưng trên trán đã bắt đầu xuất hiện từng giọt mồ hôi chảy đầm đìa. Đã có vài người chịu đựng không nổi và đứng lên. Nếu không có thuốc giải kịp thời, họ sẽ nhảy múa, tâm trí hôn mê và ngã chết. Yên Chi biết nàng chỉ còn cách bắt cho được Luân Gia để có thuốc giải. Nàng liền dùng ngay " Ngọc Nữ Tâm Kinh " hướng về phía Hoàng Vũ Luân và ra chiêu. Chỉ thấy nàng xoay người, tà áo nhẹ bay trong gió, đã thấy năm ngón tay gần tới người của Hoàng Vũ Luân. Sở dĩ điều này xảy ra vì Luân Gia không bao giờ ngờ được là Yên Chi sẽ ra tay chống lại mình nên Luân Gia không có chút phòng bị. Nhưng thật xui cho Yên Chi, vì Tứ Đại Hộ Pháp khi nhìn thấy chủ mình bị nguy khốn, lại cùng hiệp lực và tung ra " Càn Khôn Chuyển Hoá ". Tuy võ công trong Tâm Kinh lợi hại, nhưng vì Yên Chi chỉ mới luyện được năm phần nên chỉ nghe hai tiếng: ... Bùng ... Bùng ... đã thấy Yên Chi lùi hai bước, từ miệng một gìong máu đỏ thắm trào ra. Tình hình này thật là bất lợi cho Phi Gia.

Đánh bại xong Yên Chi, Tứ Đại Hộ Pháp lên tiếng :

- Võ công của Ngọc Nữ Tâm Kinh chỉ có vậy thôi sao, các người chờ chết đi ...

- Các người là ai mà dám chê võ công của Ngọc Nữ Tâm Kinh, thật là không biết trời cao đất rộng là gì.

Trước mặt mọi người là một thiếu phụ trung niên và một cô gái trẻ tuổi. Không ai nhìn ra họ đã đến đây từ lúc nào. Diệu Linh, Yên Chi, và Phi Vân nhìn vào khuôn mặt người thiếu phụ và đồng thanh la to:

- Sư phụ ...

- Ta đây các con. Hãy để ta cho các tên kia biết võ công của Cổ mộ phái lợi hại ra sao.

Thiếu phụ xoay nhẹ một vòng, thân thủ bỗng trở nên huyền ảo, không ai nhìn thấy rõ vị trí của bà ta đâu, cùng lúc chưởng phong cũng được tung ra. Tứ Đại hộ pháp lại một lần nữa dùng " Càn Khôn Chuyển Hoá để đối phó. Hai luồng chưởng pháp đụng nhau trên không, gây ra những tiếng ầm ì như trời giông tố triền miên không dứt. Khi tiếng động kết thúc, thiếu phụ vẫn đứng im một chỗ, trong khi Tứ Đại hộ pháp lùi lại năm sáu bước, mỗi người đều ói ra một bụm máu tươi.

Nãy giờ Hoàng Tuấn đứng như ngây dại nhìn TH. Luân Gia thấy các hộ pháp đã bị thua nên lên tiếng:

- Hoàng Tuấn, ngươi hãy dùng Dã Tràng quyền mau đi.

Hoàng Tuấn nghe nói như tỉnh cơn mê, vận dụng hết mười thành công lực ra chiêu " Dã Tràng Thí Mạng ", chiêu thức rất là kỳ ảo và chỉ dùng trong trường hợp tối nguy. Chiêu thức đưa ra dũng mãnh vô song, nhưng chỉ thấy thiếu phụ phất tay áo một cái, chiêu thức đã bị hoá giải dễ dàng. Đồng thời, thiếu phụ dùng ngay Ngọc Nữ chỉ pháp điểm ngay huyệt Thái Dương của HoàngTuấn. Chàng lùi lại sau, toàn thân đau nhức và cảm thấy không còn sức lực gì cả.

Lúc đó, những người bị độc trong Phi Gia đã bắt đầu nhảy múa, chứng tỏ chất độc vô ảnh đã tác dụng. Nếu không có thuốc giải, có lẽ mọi người sẽ không chống lại được bao lâu nữa. Thiếu phụ nói với cô gái bên cạnh:

- Diệu Toán Thần Cơ Bạch Thủy, sao giờ này mà chưa thấy Dược Thần Thảo Hoa Cỏ đâu cả ?

- Thưa sư phụ, con nghĩ tỷ Hoa Cỏ sẽ đến ngay bây giờ.

Ngay khi đó, một thiếu nữ mặc áo màu đỏ phi thân vào trong, sau lưng có mang một giỏ nhỏ chứa đầy các loại lá cây. Vừa vào đến, thiếu nữ nhìn chung quanh thấy các huynh đệ tỷ muội đang bị độc vô ảnh hành hạ liền lên tiếng :

- Chào các huynh đệ tỷ muội, xin lỗi ta đã đến trễ vì vừa mới chữa xong bịnh cho tỷ Quỳnh Hương. Ta đã nghe qua loại độc Vô Ảnhh Xuyên Tâm của Ngũ Độc Thái Lê nên đã bỏ thời gian nghiên cứu và tìm ra được thuốc giải rồi.

Và quay qua thiếu phụ, nàng nói :

- Xin tiền bối hãy điểm huyệt bọn họ để con mau chữa trị cho họ.

Thiếu phụ vung tay, từng luồng chỉ pháp điểm ngay huyệt của các người đang bị độc. Hoa Cỏ đi lại gần từng người, bỏ thuốc giải vào miệng. Chỉ vài phút sau, mọi người bị độc đều cảm thấy dễ chịu hơn, thần trí trở lại bình thường và hơi thở điều hoà lại.

Cục diện thay đổi thật nhanh. Mới vài phút trước, phe của Luân Gia đang nắm thế thượng phong. Bây giờ, với sự xuất hiện của sư phụ phái Cổ mộ, Phi gia lại như hổ thêm cánh. Kế hoạch tuyệt vời của Luân gia đã bị phá vỡ.

Bỗng có hai người từ ngoài bước vào, người đàn ông lên tiếng :

- Quán chủ Diệu Linh, ta đã mua được rất nhiều rượu thịt về đây rồi.

Luân Gia nhìn vào người đàn ông, chợt kêu lên :

- Có phải ông là Chinh Tây Đại Tướng Quân Lý Quang Chính không ? Tại sao ông lại ở nơi này ?

- Đúng là ta. Hoàng Gia còn nhận ra ông già này sao hả ?

- Chú Quang Chính, làm sao mà ta không nhận ra ông được. Khi ta còn nhỏ, ngày nào ông cũng vào trong cung và chơi đùa với ta. Ta còn nhớ là ông nói là : " Luân Gia là người trọng đạo nghĩa, lại thông minh. Tương lai Luân gia sẽ là một người tốt, biết thương yêu và giúp đỡ người dân trong nước ... ".

- Phải đó Hoàng gia, ta đã có nói như vậy. Nhưng tại sao Hoàng Gia lại phụ nghĩa Yên Chi, và mang quân binh đến đây để phá hoại Phi Gia như vậy ?

- Chú Quang Chính, ta cũng không muốn như vậy đâu. Nhưng lịnh của Phụ Hoàng ta, làm sao ta dám cãi lại. Tình của ta với Yên Chi trước sau như một, nhưng ở thế đối địch rồi ta có cách nào hơn.

- Hoàng Gia, sở dĩ ta bỏ đi vì sau bao nhiêu năm chinh chiến để đi xâm lấn các nước, ta đã thấy đời sống và sự mất mát quá lớn của dân chúng hai nước. Chiến tranh chỉ đem lại bao nhiêu là đau khổ. Ta đã cố gắng khuyên can Đại Vương nhưng người không nghe. Nên ta chỉ còn một cách là bỏ đi đến đây, làm tiểu nhị ở Quán Linh, ngày ngày vui với các bằng hữu, nâng ly cạn hết những sảng khoái của một đời người. Ta xin Hoàng Gia hãy nghĩ lại, và làm cho đúng với ý trời.

- Cám ơn chú, ta đã bị dằn vặt bao lâu nay về việc này. Thôi, hãy quên đi mọi việc và ta sẽ làm hòa với Phi Gia. Mà nãy giờ ta quên hỏi chú, người đàn bà đi chung với chú là ai vậy, sao ta thấy mặt bà ta cũng quen lắm ?

- Người đó chính là Tần Khanh Ái Phi của Đại Vương đó. Năm xưa, cô ta cũng thông cảm được sự đau khổ của dân chúng nên cùng với ta khuyên can Đại Vương, nhưng Đại Vương vẫn không nghe. Ta với nàng có tình thâm giao tri kỷ nên khi ta quyết định trốn đi, nàng cũng đi theo ta và cùng về Quán Linh để ẩn náu. Chúng ta chỉ là bạn tri kỷ, nên không làm lỗi gì với Đại Vương cả. Thời gian đã lâu nên Hoàng Gia nhìn không ra cô ta là phải. Bây giờ, cô ta là người chuyên môn pha rượu để chiêu hiền đãi sĩ trong quán Linh. Để ta dẫn Hoàng Gia qua gặp mặt , chào hỏi cô ta.

Trong khi Vũ Luân và Quang Chính nói chuyện, thiếu phụ cũng gọi Diệu Linh, Yên Chi và Phi Vân đến gần :

- Gặp lại các con ta thật mừng quá, tưởng là kiếp này không có cơ hội lần nữa rồi. Đế ta giới thiệu với các con người đệ tử mới ta đã thu nhận. Bạch Thủy, con hãy đến gần đây để ra mắt các sư tỷ, sư muội.

Quay qua Bạch Thủy, thiếu phụ nói tiếp :

- Con hãy chào hai sư tỷ Diệu Linh và Yên Chi, còn đây là sư muội Phi Vân.

Bạch Thủy đến gần ra mắt ba người , sau đó bốn người nhận nhau là tỷ muội. Thiếu phụ lên tiếng :

- Chắc các con đều thắc mắc là tại sao ta đã chết mà sao bây giờ lại có mặt nơi đây. Thật ra ngày đó ta buồn quá, nên đã giả chết để đi ra phiêu du một thời gian. Trên đường, ta đã gặp Diệu Cơ Thần Toán Bạch Thủy và biết là số ta chưa chết được, vì Cổ mộ phái sẽ có ngày bị thảm họa nếu ta mất đi. Từ đó, ta kiếm một chỗ thật vắng vẻ, thâm u để luyện cho xong " Ngọc Nữ Tâm Kinh ". Tâm trí ta đã được giải toả khỏi mọi uẩn ức nên sau một thời gian, ta đã luyến thành công phu này. Võ công ta bây giờ có thể nói là đệ nhất thiên hạ, nhưng đồng thời ta cũng hoang phí cả hai chục năm xuân xanh. Sau cùng ta đã hiểu ra Xà Côn Phiến Băng không có lỗi gì với ta, chỉ vì ta lúc đó còn trẻ nên bản tính nóng nảy, kiêu ngạo và làm tự làm mất đi tuổi thanh xuân của mình. Ta cũng nghiệm ra được sự còn mất trong cuộc đời, các con chỉ có một thời gian ngắn để tự lo cho bản thân mình, sự thành công nào cũng có một giá phải trả.

Ta đã nghĩ là điều ta bắt các con thề trước bàn thờ tổ sư về không được yêu bất cứ một người đàn ông nào trong đời là sai. Và ta sẽ rút lại lời thề đó của các con. Ta là người sáng lập ra Cổ mộ phái, nên ta sẽ chịu tất cả trách nhiệm. Luật lệ là do con người đặt ra, nên nếu thấy sai cũng sẽ do con người sửa đổi lại. Ta hy vọng các con hãy thương yêu nhau hơn nữa.

Về chuyện ngày hôm nay, ta cũng mong mọi ân oán được giải quyết cho xong, lấy " dĩ hoà vi quý " làm đầu. Cũng may là Bạch Thủy đã đoán trước được mọi sự việc nên đã truyền tin cho Hoa Cỏ đến nơi kịp lúc, nếu không thì Phi gia đã có đại nạn.

Vừa nghe sư phụ nói xong, Phi Vân nhìn Diệu Linh và lên tiếng :

- Vậy là từ giờ, sư phụ sẽ không cấm cản con thương yêu ai nữa hả ?

Thiếu phụ cười lớn :

- Tiểu nha đầu, ta đã nói là sẽ làm mà.

Thiếu phụ nhìn quanh và gọi :

- Hà Thân, con có còn nhận ra ta là ai không ?

Hà Thân chạy lại gần bên thiếu phụ và lên tiếng :

- Thì ra là sư nương, con đã nhận ra cô cô rồi, cô cô là người đã dạy cho con cách điểm huyệt ...

- Chúng ta gặp nhau trên bước đường giang hồ đã là hữu duyên. Ta chỉ nhắc con một điều là nếu con gặp cao thủ về điểm huyệt, người bị hại sẽ chính là con đó. Để ta giới thiệu các đệ tử của ta cho con biết. Con đã được ta dạy dỗ thì cũng coi như là đệ tử tục gia. Để ta đi giải độc cho Hoàng Gia và Thái Lê đã. Ta không muốn vì võ công này mà họ bị ảnh hưởng.

Nhắc lại về Ngũ Độc Châu Thái Lê sau khi thấy Vô Ảnh Xuyên Tâm của mình đã bị Dược Thần Thảo Hoa Cỏ phá giải thì cảm thấy thất vọng, không biết làm gì tiếp theo nên chỉ đứng nhìn mọi người chung quanh. Còn Hoàng Tuấn sau khi bị trúng Ngọc Nữ chỉ pháp, mồ hôi xuất ra đầm đìa móc trong túi ra chỉ thấy có mảnh vải tay áo của Minh Nguyệt Kiếm TH nên đưa lên mặt lau. Nhìn thấy cảnh này, TH cũng tội cho chàng nên len lén tới gần móc khăn tay ra đưa cho Hoàng Tuấn.

Thiếu phụ sau khi nói chuyện với các đệ tử và Hà Thân, phi thân lại gần Hoàng Vũ Luân Gia và lên tiếng :

- Ta có đề nghị này cùng Hoàng Gia, chúng ta hãy bỏ qua mọi tranh chấp để trở thành bạn hữu, Hoàng Gia nghĩ sao ?

Hoàng Gia nhìn qua Yên Chi đang đứng gần đó, thấy nàng quay mặt đi không nhìn, chàng suy nghĩ giây lát rồi nói :

- Tiền bối đã nói vậy, Hoàng Gia này " cung kính không bằng tuân mệnh " .

- Để ta giải huyệt cho Hoàng Gia và Châu Thái Lê đã.

Thiếu phụ giơ tay lên, một luồng chỉ pháp bắn thẳng vào tim của Luân Gia và Thái Lê. Hai người cảm thấy thoải mái, hết bứt rứt, hồi hộp và đau đớn như trước.

- Vũ Luân, việc ta nhờ con làm đã tới đâu rồi, sao Phi gia vẫn bình yên như vậy.

Mọi người nhìn lại thì thấy một người đàn ông trung niên, mặt mày uy vũ phi phàm đang đứng đó. Đó chính là Phi Ưng Đại Vương, cha của Hoàng Vũ Luân. Đứng cạnh bên ông ta là tám người có cặp mắt sáng quắc, chứng tỏ là cao thủ tuyệt đỉnh của võ lâm.

- Phụ Vương, việc cha đã nói con làm, con không làm được, xin cha bớt giận.

- Ta đã đoán trước được điều này, con rất giỏi nhưng con lại không có lòng độc ác đủ. Để làm nên chuyện lớn, ta phải hy sinh một số người, con có hiểu không ? Ta đã có sẵn hai ngàn đại nội cao thủ bao vây chung quanh nhà này, chỉ cần một hiệu lệnh là không ai có thể thoát ra được. Dù cho họ có võ công giỏi tới đâu cũng không thoát khỏi.

- Phụ Vương, tại sao không để cho mọi người sống vui hoà bình, dân chúng an vui. Và nhất là con đã yêu thương Yên Chi của Phi Gia, con không thể hại gia đình của nàng được. Con chưa cầu xin cha điều gì từ trước tới nay, xin đáp ứng lời thỉnh cầu của con lần này.

Từ ngoài sân, Công Chúa Thái Hoà phi thân vào nhà như gió lốc. Trên mặt Công Chúa còn nhỏ từng giọt mồ hôi. Công Chúa lên tiếng :

- Phụ Vương, con xin cha, hãy để cho Hoàng đệ được toại nguyện đi. Cha đã giết người yêu của con trong cuộc xâm lấn lần trước, và đã bao nhiêu năm nay con vẫn không oán hận cha. Nhưng xin đừng để cho chuyện cũ xảy ra một lần nữa.

Quang Chính và Tần Khanh cũng bước đến trước. Nhìn thấy hai người, Phi Ưng Đại Vương giật mình :

- Sao hai người cũng có mặt nơi đây ? Ta đã cho đi kiếm hai người khắp nơi bao nhiêu năm rồi mà không thấy ?

Quang Chính nói :

- Đại Vương, xin hãy nghe lời của Hoàng Gia đi. Đại Vương đã hiếu vì sao mà tôi và Ái Phi Tần khanh bỏ đi mà. Hãy vì hai con của Đại Vương mà bỏ đi âm mưu thôn tính Trinh nữ quốc.

Phi Ưng Đại Vương suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng ông ta nói :

- Ta đã già rồi. Thôi mọi sự đành nghe theo ý của mọi người.

Quay qua tám người vệ sĩ, Đại Vương ra lệnh :

- Hãy ra nói với các đại nội cao thủ canh giữ chung quanh đây, hôm nay chúng ta phải có một tiệc rượu thật vui, không say không về ...

Thế là mọi việc đã giải quyết trong êm đẹp. Ý định xâm lấn Trinh nữ quốc của Phi Ưng Đại Vương đã bị hủy bỏ. Tiệc rượu được dọn ra với đủ loại rượu đặc chế của Ái Phi Tần Khanh. Trên bàn tiệc, Hoàng Vũ Luân Gia đang ngồi bên cạnh Thánh Nữ Yên Chi và dỗ dành điều gì đó, kế đó là Phiến Băng đang vui mừng hớn hở vì gặp lại người yêu cũ là sư phụ Cổ mộ phái, Du Tâm Chưởng Trần Đại đang dắt Ngọc Tâm Nữ Phương Vy đi quanh bàn giới thiệu với mọi người, sư tỷ muội Diệu Linh - Bạch Thủy - Phi Vân cùng với Hà Thân, Hoa Cỏ đang ngồi bàn chuyện và cười thật lớn. Bên kia bàn là Quách Xuân Sơn, Song Kho, Minh Châu, Miên Thụy, TH, Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn, Châu Thái Lê, Phiêu Lãng. Giữa bàn là Phi Ưng Đại Vương ngồi cạnh Tần Khanh, Lý Quang Chính. Tiếng nói, tiếng cười làm cho không khí thật vui. Không ai ngờ là chỉ trước đây vài giờ, họ đã chia ra hai phe và tranh chấp kịch liệt ...

Sáng hôm sau ...

Trên bàn chỉ còn trơ lại một lá thơ, Quang Chính là người dậy sớm để lo mở cửa quán nên đã thấy. Ông ta mở ra và đọc :

Huynh đệ tỷ muội Phi gia thân mến,

Phiêu Lãng sợ nhất là cảnh sinh ly, nên xin phép để ra đi trước mọi người.

Xin tặng cho mọi người một món quà nhỏ trước khi ra đi. Đây là tập bản thảo của " Tiếu Ngạo Phi Gia " , hy vọng ghi lại được phần nào những giây phút êm đềm, vui vẻ ...

Hẹn gặp lại các huynh đệ tỷ muội trong ngày tiệc mừng của Phi Gia ...

Phiêu Lãng kính bút

./.






Viết xong ngày 11/8/2004. Cám ơn các bạn nguyenthitehat, Hà Thân, ThuHang và Song Kho đã góp phần vào truyện .

*Phiêu Lãng*


hoangvuluan
Digital IC
Posts: 164
Joined: 01 Oct 2007 22:42

Postby hoangvuluan » 18 Aug 2005 03:44

Cảm đề Quán Linh

TĨNH TÂM phóng bút vẽ thơ
chữ ĐỜI xuôi ngược dật dờ nghiêng vai
nét TÌNH thấp thoáng lệ dài
vắt ngang sông ĐỊNH u hoài lối ĐAU

đêm THIỀN nghe gió về đâu
nghe HỒN lãng đãng giang đầu sóng xô
nhập môn PHẬT PHÁP mấy bồ
mà nghe CON TẠO cơ hồ lắt lay

rượu NỒNG chưa nhấp môi SAY
mắt đêm lặng khép sao đầy MỘNG giăng
khỏa thân vẽ cảnh hoa TRĂNG
hay là trăng HUYỄN khỏa thân nụ CƯỜI

quán THƠ dựng giữa núi ĐỜI
đem CỔ ĐỘ cuốn trùng khơi bọt bèo
mây XƯA ấp đỉnh cheo leo
mưa giăng BẢO THÁP trong veo giọt tình

HẰNG mong liền chị liền anh
hội XUÂN ta lại luyến thanh câu hò
những mong góp chút mộng HỒ
hợp-tan tan-hợp gối bờ sông YÊN

dl - 29/06/2k4

hoangvuluan
Digital IC
Posts: 164
Joined: 01 Oct 2007 22:42

Postby hoangvuluan » 18 Aug 2005 04:41

Vu vơ tình khúc Phi Gia

(tặng Phi Gia Thập Tam Kỳ Nữ

(1)
mắt đỏ lên mặt trời
đỏ thắm
tự bao lâu
say đắm giấc mộng thường
một phía đại dương bờ chấp chới
hay trên dòng ly biệt ngàn phương
dốc đá buồn rêu phủ
hay cuối ghềnh thương
lá đỏ
chiều rơi nghiêng
mắt đỏ

sao không là cánh buồm
đỏ thắm
tự trăm năm cổ tích sẽ về

sao không là sóng ở trong lòng
những khi tâm nhớ

sao không là sóng mắt em
từng đêm môi khát

sao không là sóng hát khúc hoan ca
sao không là sóng trên vóc lụa là
vỗ lúc tay buồn nghe nhớ

(2)
những bóng nước trượt trên da em đau rát
kỷ niệm cào xướt môi khô
lấp loáng tiếng xưa ngân như mắt lệ
chảy lặng vào thinh không

anh!
có nỗi nhớ nào không nguôi sẽ mãi
chìm vào quên lãng

anh!
có tiếng thương nào sẽ lạnh
những lúc hôn hoàng
có lối cỏ nào sẽ tung lên
như gió về cuống rạ
mùa hanh

(3)
“sông chia mấy nhánh
u hoài
đời chia mấy ngả
nhớ ai điếng hồn”

giấc buồn tênh
đời nhẹ tênh
tiếng lòng vẫn rối mông mênh
đành đoạn chi rẽ tình đôi lứa
gió ngưng trôi
mây sẽ buồn, trăng nhớ
mặt trời xa níu bóng nghìn trùng

(4)
như hành khất trăm năm kiếm lối về xanh ngát
lời tự tình đêm đêm gió hát
một lối về soi vùng u tối
một nụ cười bừng lên muôn lối
về với nhau xoa vết đau
về với nhau dịu hồn sầu

(5)
kỳ nữ, kỳ nữ
phi gia, phi gia
không một mái nhà
vẫn nồng môi ấm
vẫn giấc nụ hồng

thắp lửa lên em
thắp lửa lên anh
nghe tình tri kỷ
bất chợt tri âm
luyến khúc hồ như
tình này xin gửi

trăm năm lối nhớ ta về
tan đan tay, giữa bốn bề u minh

phigia - 27/07/2k4


Return to “Tùy Ý”

Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 1 guest