Một góc trời Tây Bắc- Linh Vang

Linh Vang
Digital IC
Posts: 102
Joined: 01 Oct 2007 23:38

Postby Linh Vang » 07 Jan 2006 10:20

Vân Hạc,
Nói thì nói vậy, chứ chị LV nghĩ lâu lâu mình không nên tính toán, nên ra ngoài kéo ghế đi ăn nhà hàng, coi phim ở rạp, mua hotdog, popcorn, water mắc tiền...cũng có cái thú của mỗi thứ.
Đi ăn nhà hàng, khỏi phải nấu nướng cực nhọc, nhất là ăn xong chẳng phải dọn; nắm tay vào rạp như cặp tình nhân, thấy mình trẻ lại...

Linh Vang
Digital IC
Posts: 102
Joined: 01 Oct 2007 23:38

Postby Linh Vang » 22 May 2006 02:12

:lol: Lâu rồi không có về nhà, bữa nay phải thử ba cái chìa khóa mới vào được!

Van Hac
i3 Processor
Posts: 205
Joined: 01 Oct 2007 23:37

Postby Van Hac » 22 May 2006 06:13

chị Linh Vang giàu quá ha, có tới 3 cái chìa khoá :wink: ... VH có mỗi một cái duy nhất, hôm nào mà tìm không ra chìa khoá chắc là thành homeless ... :D

nmchau
Site Admin
Posts: 1654
Joined: 01 Oct 2007 17:02
Contact:

Postby nmchau » 22 May 2006 06:21

Cũng may là chúng chưa vô hốt đồ đạc đem đi vì căn nhà bỏ hoang lâu quá
:-)

Linh Vang
Digital IC
Posts: 102
Joined: 01 Oct 2007 23:38

Postby Linh Vang » 25 May 2006 07:35

Nhà chẳng có gì quý nên không sợ bị ai vô hốt. :D
Nói vậy chứ, cũng nên về thường xuyên bật đèn trước đèn sau cho sáng sủa, không thôi lại bị lối xóm quở.

Linh Vang
Digital IC
Posts: 102
Joined: 01 Oct 2007 23:38

Postby Linh Vang » 14 Jun 2006 06:36

Chủ nhật, ngày 11, tháng sáu, năm 2006

Trời Tây Bắc hôm nay thật đẹp, có nắng vàng, ấm áp 75 độ. Thức dậy đã không tính đi đâu, có vài projects còn dở dang, đang tính bắt tay lại; nhưng chị Nguyên gọi và rủ lên nhà chị chơi. Đi thì đi, vì cũng lâu chị em chưa gặp nhau.

Lại nói chuyện viết lách mà cười chảy cả nước mắt. Chị kể dài dòng mấy cái ý truyện viết chưa xong, “chưa biết đoạn cuối ông ta có lấy bà ta không?”. Tôi cười, “nhưng chắc là cha nhìn ra con rồi, chắc sẽ bảo lãnh đưa qua Mỹ thôi”. Tôi nghe chị kể mà cũng đoán được là người cha đang nói chuyện với đứa con mà họ lại chưa nhận ra sự liên hệ máu mủ của họ, vì tôi có cái đầu của một người hay sắp xếp cốt truyện! Ng không để ý chị và tôi nói gì, nhưng thỉnh thoảng lại cứ hỏi, chuyện thật hay chuyện viết vậy?

Chị cũng nhờ tôi đọc Đường Tơ Chưa Dứt của chị, cũng ngậm ngùi kiểu Một Nhánh Lan của tôi, nhưng truyện của chị ngậm ngùi là phải rồi, vì hai bên giờ đây, sau mấy chục năm xa cách, đều đã có gia đình, còn Một Nhánh Lan của tôi thì chàng và nàng đều đang available, chị bảo sao không cho họ lấy nhau đi, theo ý chị, chị sẽ hạ cái học vấn của cô nàng xuống một chút để không quá chênh lệch với anh chàng, cho cô làm y tá thôi, không phải bác sĩ, vô tình qua sống ở tiểu bang chàng đang ở, rồi chàng bị đụng xe, được đưa vào bệnh viện, nàng săn sóc cho chàng, hai người nối lại duyên xưa…

Chị và tôi cùng cười. Cả hai truyện đều …lý tưởng cả, cái nhân vật nam đều …quân tử Tàu, là tự động rút lui vì thấy mình chưa có công danh sự nghiệp gì để bảo bọc được người yêu của mình, trong Một Nhánh Lan, cứ lẳng lặng …trốn đi, trong Đường Tơ Chưa Dứt, cô nàng rủ trốn thì chàng lại bảo, chàng không thể làm như thế được - câu nói này giống như câu nói của ông Nguyễn trong truyện Bức Tranh của tôi. Chẳng biết đám trẻ bây giờ có như thế không? Chị và tôi thắc mắc hỏi nhau.

A! Tôi cũng bắt được một “con chí” trong Đường Tơ Chưa Dứt mà chị với Ng đều kêu đâu phải chí. Giở tự điển thì đúng là “con chí”, nghĩa là tôi đã bắt được cho chị một lỗi chính tả đó, quên bẵng, bẵng này lại được chị thẩy vào một cái dấu hỏi, là sai rồi – tôi khoái chí hì hì…

Tôi ra vườn sau nhà chị, giữa những luống dâu, lật lá, tìm hái một trái dâu (strawberry) mới hườm hườm đỏ, đầu mùa ăn khá ngọt. Chừng một, hai tuần nữa mới chín rộ. Những bụi raspberry đã rậm rạp làm thành một hàng rào cao, nhảy cây con tùm lum, nhảy qua cả vườn hàng xóm làm chị phải qua nhổ bớt. Những nhánh đầy trái non, năm nay nhờ mưa nhiều, lá mướt mượt, chừng tháng tám, sẽ tha hồ có trái chín mà ăn.

Ra xe, tôi còn ngoái lại kể cho chị nghe là khi đọc đoạn chị kể chị hay nằm mơ thấy người xưa, và lần cuối người xưa bảo, sẽ không về nữa trong những giấc mơ của chị, nhắc trong tùy bút này, một độc giả gửi e-mail cho tôi bảo tôi có khiếu viết truyện liêu trai, lôi cuốn người đọc, thử viết xem sao. Chị cười quá xá!

Linh Vang
Digital IC
Posts: 102
Joined: 01 Oct 2007 23:38

Postby Linh Vang » 18 Jun 2006 18:30

Thứ ba, ngày 13, tháng sáu, năm 2006

Hôm nay, sếp nghỉ bệnh nên tôi phải ký bao nhiêu là giấy tờ cho cả nhóm, làm không thể “trốn” lâu bên thư viện mà chơi nét được! Cứ trở lại bàn, vừa ngồi xuống ghế, là có người tới chìa ra mấy cái JV cho ký ngay. Bảy người! Mấy chục cái JV!

Nhiều khi tôi nghĩ cái thời buổi này, nét, diễn đàn, e-mails, phôn tay…thật là kỳ diệu. Trong tíc tắc, qua pm, tôi có thể trò chuyện với chị Ốc Hương bên Na Uy hay chị PC bên Anh. Đang ngồi chơi nét như thế thì phôn tay trong túi quần của tôi có thể bất chợt reng lên, dòm hàng số hiện lên mà biết được: một bạn ảo ở bên miền Đông gọi. Tôi phải đứng lên đi vào khu sách mà nói chuyện cho thoải mái (state library vắng khách đi kiếm sách), để khu computers được yên tĩnh cho những người khác đang dạo nét. Hay lúc đang trở lại chỗ làm, tôi bấm phôn nói chuyện với chị NK bên Denver. Vừa đi vừa nói chuyện. Rồi lại giải thích, tiếng ồn vừa rồi là do cái cửa thang máy đó nghe chị NK. Kẹt xe, lấy phôn gọi cho Ng, đang ở …, sẽ về trễ đó. Trời ơi, hôm nào bỏ quên cái phôn tay ở nhà, thì tôi cứ như gà mắc đẻ! Và hôm nào cái server của thư viện bị sao đó, không vào nét được, tôi cứ đi tới đi lui, như kiểu người xưa nhớ thuốc lào, đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên! Tôi viết vào đây, nhưng “khôn” không nói cho Ng biết cái bệnh thời đại của tôi đâu! Sợ bị la đó.

À, ngày mai, ngày 14, tháng sáu, cái góc trời Tây Bắc này được …bốn tuổi rồi, cũng có nghĩa là tôi sinh hoạt nét được bốn năm. Như tôi thường nói tôi “nổi tiếng” nhờ những trang tùy bút/nhật ký này, chứ không phải truyện ngắn đâu, chẳng hạn Ngọc Dung, hay TAX nói thích đọc tùy bút hằng ngày của tôi mà thấy gần gũi, thân tình hơn với chị LV (Tax viết: Chị Linh Vang biết không - em thích đọc truyện ngắn của chị nhưng ghiền đọc nhật ký hàng ngày của chị hơn một tí. Cảm thấy gần gũi, có lẽ vậy) . Qua tùy bút, biết sở thích của tôi, có độc giả đòi nấu bún bò cho tôi ăn, có độc giả đòi tặng hoa hồng vàng, cũng có độc giả hỏi làm sao giữ được cây ớt qua khỏi mùa đông, và cũng có những độc giả đi tìm đọc những cuốn sách tôi đang đọc mà được nhắc tới trong góc trời TB. Chị Lê Mộng Hoàng tặng mocha vì biết tôi thích mocha, chắc anh Huyền ông xã của chị nói cho chị biết, vì anh H mới là độc giả của tôi. Tôi nhắc tới bữa lễ đám hỏi của một cậu em, thì chị Nhị e-mail hỏi cậu nào vậy? Chị đã gặp hai cậu em của tôi. Chị Quỳnh Anh đọc mỗi khi tôi viết thêm những dòng mới, chị bảo, ngày nào không đọc thì nhớ lắm.

Linh Vang
Digital IC
Posts: 102
Joined: 01 Oct 2007 23:38

Postby Linh Vang » 18 Jun 2006 21:01

Thứ năm, ngày 15, tháng sáu, năm 2006

Sinh nhật của tôi đã qua đúng một tháng; hôm nay, 15 tháng 6, lại chính là sinh nhật của chị nhà văn Vũ Thị Thiên Thư. Chúc chị VTTT một ngày sinh nhật vui vẻ và một năm tràn đầy hạnh phúc, thơ văn tuôn chảy, nha chị. Chị ơi! Những ngày 15 dễ thương dễ nhớ, phải không?

Từ lúc sinh hoạt nét, bỗng nhiên mà ngày sinh nhật của tôi được nhắc tới và trở nên quan trọng, ít nhất là dưới con mắt của Ng. Ng…”ganh tị”, chẳng ai nhớ tới ngày sinh nhật của Ng cả! Thì tôi bảo tại anh không có nhiều bạn văn, bạn thơ, bạn nét. Năm nay, tôi cũng được bạn nét làm thơ tặng:

Tháng năm hoa Xuân nở
Mừng sinh nhật Linh Vang
Cùng đất trời rộng mở
Những tình người thênh thang.
..


Ngô Đồng/Y Nguyên

Ta Gặp Em
(Mến tặng NG, mừng Sinh Nhật Linh Vang)

Ta gặp em một sáng mùa xuân
Hoa hồng vàng tưng bừng nở rộ
Ta gặp em một chiều lộng gió
Gió tháng năm ngồ ngộ, mơn man.

Ta gặp em tên gọi Linh Vang
Với tiếng vang một người văn sĩ
Ta gặp em giữa trời Bắc Mỹ
Mà văn em mang sắc thái Việt Nam.

Ta gặp em, người Phụ Nữ Việt Nam
Giữa hàng ngàn bông hoa tươi thắm
Mọi người dành cho em tình thương nồng ấm
Trong một ngày sinh nhật tháng năm.

Ta quý em trong một mối lặng câm
Không sắc màu, không ngôn từ tả được
Chúc cho em luôn luôn mạnh bước
Trên văn đàn đất nước Việt Nam!


Bình Nguyên
15 tháng Năm, 2006

Chiều đi làm về. Có nhiều niềm vui đến một lúc. Báo BN (http://www.bnmagazine.com) đến. Bút Hoa 3 của Văn Bút Việt Nam Hải Ngoại Trung Tâm Tây Bắc Hoa Kỳ cũng đến.

BN Magazine số tháng sáu, trang 13, mục thư độc giả, tôi được …khen: “BN magazine, số tháng 4. Chỉ mới xem đến bài “’Tháng Tư Tôi Đếm Hạnh Phúc Của Mình” của cháu LinhVang (tên thật hay bút danh rất yêu quý) là đã vui thích lắm rồi. Rất mừng BN magazine có được những cây viết trẻ THÔNG MINH, CƯƠNG TRỰC và ĐÔN HẬU. Không nên đọc BN một cách ngẫu nhiên cho xong. Nên “thưởng thức” từ từ như thưởng thức một nhạc phẩm hay. Bởi vì mọi bài đều có một tư tưởng và một tâm hồn rất đáng trân trọng…Hai Nam TMD.”

Chị chủ bút Phạm Diễm Hương cũng cho biết truyện ngắn Cô Tập Viết Văn của tôi sẽ xuất hiện trong số tháng tới – tháng bảy: “…dí dỏm làm sao. Bây giờ mình làm báo tháng 8, nhớ nhỏ giọt châu sa hay gửi tiếng cười...thủy tinh hay lanh lảnh xuống đây nhé...” Trời ơi, chị cho tôi thời hạn…ngày 25 (tháng này). Chắc là tôi phải chạy có cờ rồi đây!

Bút Hoa 3 trình bày trang nhã, bài vở phong phú, súc tích của đúng 30 tác giả -mà tôi là một, cũng hân hạnh được đóng góp, một trong tám người thuộc về phái đẹp. Bút Hoa 2 ra mắt năm ngoái chỉ có …ba người đẹp: nhà văn/nhà thơ Vi Khuê, nhà văn Kathy Trần và LV. Những ngày tới, sẽ tha hồ đọc, trên xe buýt, trong giờ nghỉ giải lao, trước giờ đi ngủ. Cuộc đời tràn đầy nghệ thuật càng thêm đẹp, càng đáng yêu!

Con người không chỉ cần cơm no, áo ấm, căn nhà đủ che mưa che gió, mà còn cần những niềm vui nho nhỏ khác, với tôi là những thứ mà tôi vừa có. Những niềm vui này làm đời sống mình thăng hoa.

Hãy yêu mến nhà thơ, nhà văn, … - những người đã thay ta ca ngợi và vinh danh Chân, Thiện, Mỹ…

Linh Vang
Digital IC
Posts: 102
Joined: 01 Oct 2007 23:38

Postby Linh Vang » 19 Jun 2006 00:45

Thứ bảy, ngày 17, tháng sáu, năm 2006

Năm nay chưa thấy nắng gay gắt. Mấy ngày qua lại hay có những cơn mưa luồng- mưa từng luồng-, hiện giờ, buổi sáng sớm, nhìn ra ngoài, trời âm u, mây màu tro. Thiếu nắng, lại bị nhiều cây thông cao che khuất, nên vườn rau sau nhà chưa lên được gì “ngon lành” cả -so với vườn rau của chị Nguyên, thấy mà phân bì, tỏi lên mấy hàng dài, lá rau dấp cá to bằng bàn tay (à! Cái giống này lại chịu trong bóng mát đó), sà-lách, hành lá xanh mướt mấy luống, ngò, hẹ, rau má, húng tốt tươi…, thứ nào nằm trong ô thứ nấy, có quy hoạch, làm tôi kêu Ng, sao anh không làm giống như chị Nguyên; nhưng Ng lại bảo tôi là ăn uống bao nhiêu mà cứ ham trồng nhiều. Hì, hì, tôi thì chỉ la toáng lên, chứ tôi đâu có nhúng tay trồng cây cỏ -thỉnh thoảng cũng có, nhưng mà kiểu ông lớn bà lớn là người đầu tiên đặt cái xẻng cái cuốc xuống đất mà thôi!

Hôm qua, ba tôi ghé nhà cho một chậu đất trong đó có mấy chục cây kinh giới con. Có qua bên ba mà tôi không để ý, nên tôi tưởng ba tôi không còn hột nữa để mà trồng. Cái bịch hạt, ai cho mà có kinh giới ăn mười mấy năm nay. Rõ cũng ngộ, cái bịch cất trong tầng đá lạnh đó, cứ mỗi năm thì lấy ra một nhúm, gieo lên chừng mấy chục cây con, có khi cả trăm, trồng lên cao, cho từng ấy người quen, nổi tiếng luôn! Xứ này, kinh giới không đủ nắng để mà ra bông ra hạt gì cả, thì làm gì có chuyện lấy giống cho năm sau. Tía tô dễ lên như vậy mà bữa nay mới cao được chừng gang tay, có năm chúng lên chen chúc nhau ở trên một vạt đất rộng tưởng như có cả “triệu triệu” cây!

Chợt nhớ cái đám dâu vàng của tôi bị Ng nhổ liệng đi đâu rồi? Dâu này không có bán ở chợ - cái giống cây phải mua qua sách catalogue đó.
Chiều. Thế là có một ngày nắng đẹp như ông làm nghề tiên đoán thời tiết đã cho biết. Mà nắng vẫn còn dịu dàng. Đứng ở dưới bóng cây, có gió thổi hiu hiu, cũng thích lắm.

Mùa đá banh, tôi hy vọng tôi sẽ nhớ để mãi mãi nói là đá banh; bây giờ ‘phe” nói bóng đá đông hơn “phe” nói đá banh! Hôm nọ, tôi đọc thấy ông nhà văn Văn Quang, của văn học Miền Nam 54-75 (ông đã ưu ái nhắc tới tên tôi khi ông viết về nhà văn Huy Quang Vũ Đức Vinh), mà cũng viết…bóng đá. Nghĩ lại cũng phải thế thôi, vì ông chọn ở lại VN sau khi đi tù cải tạo về mà không đi theo chương trình HO qua Mỹ, chừng ấy năm thì ông cứ nghe bóng đá, bóng đá, riết rồi ông phải viết bóng đá thì độc giả mới hiểu. Đừng nói chi ông! Thấy ông anh họ thân mến của tôi ở Mỹ 31 năm mà vừa rồi cũng viết…”sự cố” đó thôi! Tôi sợ có ngày tôi kêu chính tôi là …(Mỹ) ngụy quá!

Linh Vang
Digital IC
Posts: 102
Joined: 01 Oct 2007 23:38

Postby Linh Vang » 19 Jun 2006 06:52

Chủ nhật, ngày 18, tháng sáu, năm 2006

Ngày quân lực 19 tháng sáu, có hai nơi tổ chức. Bạn bảo nơi bạn ở cũng vậy, cũng có hai nơi tổ chức. Tôi bảo a, vậy thì nơi nào cũng chia rẽ ha! Bạn thở dài, thì đúng vậy. Tôi nói, thôi, cứ coi như nước Mỹ, có hai đảng, ai muốn đi bên nào thì đi. Tôi nghĩ bụng, vì mình không đi dự, quan tâm mà làm gì. Bây giờ ngay cả Quảng Nam-Đà Nẵng ở vùng này, đồng hương với nhau mà cũng có hai hội (lại mang cùng tên nên bà con không hiểu chuyện, thế nào cũng lộn hội này qua hội kia!), huống chi Văn Bút, Thủ Đức, Võ Bị, HO,...Dân Trưng Vương, Gia Long với nhau mà còn không ưa nhau! Đừng tưởng cùng trường là bênh nhau, hỗ tương. Cũng ganh ghét tị hiềm kinh luôn!

Tôi nhìn lại đám bạn thời đi học, đứa nào cũng đủ bận rộn với công ăn việc làm (làm hãng tư thì còn sốt vó vì chuyện có thể bị layoff), gia đình, nhà cửa, lâu lâu gặp lại, mèn ơi, tôi kêu lên, sao tóc bạc quá vậy mà không chịu nhuộm? (Tôi vẫn chưa nhuộm!) Có đứa có tới năm con! –phá kỷ lục có con ở Mỹ. Cái tên đó, ôi chao mặt mày hắn giờ đây hốc hác dễ sợ, sợ không có thì giờ đọc sách báo Việt, chứ đừng nói đi dự “ngày này ngày nọ”. Chở con đi chơi thể thao, đi bơi, đi học nhạc, cuối tuần chở vợ đi chợ, thỉnh thoảng thì cũng đưa vợ đi nghe nhạc đi nhảy đầm nữa (sòng bài tổ chức nhạc Việt miễn phí, có ca sĩ xịn từ xa đến mà)…Con hắn lớn ơi là lớn! Hôm đó, hắn cười (mà mặt không tươi) hỏi tôi, bà còn viết lách à? Chắc là hắn cho tôi rỗi hơi (đi làm chuyện vô bổ vô ích!). Tôi biết hắn không bao giờ đọc văn của tôi đâu (đúng ra, chỉ có thời đi học là có), nên tôi chỉ nói ngắn là còn. Đại gia đình hắn hay đi chùa, mà chùa có lớp Việt Ngữ đấy, nhưng tôi lại không tiện hỏi xem hắn có cho đám con của hắn đi học tiếng Việt không?

Đúng ra, chuyện đi dự “ngày này ngày nọ”, thế hệ cha, chú còn quan tâm, chứ thế hệ của tôi, của đàn em chúng tôi, đâu mấy người còn tha thiết nữa. Đời sống xứ này bận rộn lắm, con người phải chạy theo như cái máy, và vì bận rộn nên cũng phải tính toán giờ giấc cho việc gì ra việc gì. Để thư giãn tinh thần lẫn thể xác thì tìm những giải trí khác, như đi camping, đi cruises, xa rời cái thế giới bon chen hằng ngày, chứ ai lại muốn đến những chỗ ồn ào, khói này lửa nọ làm chi nữa.

Linh Vang
Digital IC
Posts: 102
Joined: 01 Oct 2007 23:38

Postby Linh Vang » 25 Jun 2006 22:22

Thứ năm, ngày 22, tháng sáu, năm 2006

Một tuần lễ làm việc sắp hết. Cứ nghĩ tới thứ sáu là đã thấy nhẹ người. Giống như thời đi học, cũng mong thứ sáu mau đến. 2, 3 giờ chiều thứ sáu, từ lớp học về nhà là thấy khỏe gì đâu. Mười năm trước còn ham đi học, mỗi năm cứ mùa ra trường, thấy học trò lao nhao, mặc áo, đội mũ, chụp hình, tôi mê lắm, dù rằng tôi cũng đã qua cảnh ấy, nhưng sau kẹt làm đêm ở thư viện thì không xoay xở đâu ra giờ để mà đến trường học cho xong cái bằng English được; bây giờ mỗi khi sếp bảo đi học, thấy ngán ơi là ngán, cái gì trốn được là trốn, chẳng hạn tôi sẽ bảo sếp năm nào cũng làm cái việc đóng sổ sách này, có gì mới mẻ đâu mà phải đi học! Sếp nói, ừ, nếu you thấy không có gì mới mẻ thì thôi khỏi đi. Nhưng cái lớp Fast Track thì phải đi, vì năm 2007 cái AFRS reports bỏ rồi, phải học để biết cách xài. Tôi cải chính, Sue bảo 2009 chứ không phải 2007 (vừa nói tôi vừa xòe cái tờ ghi chù cho sếp coi), còn lâu mà! Thấy sau đó, sếp không ép, nên tôi cũng lờ luôn, hihihi. Vậy mà khi bạn văn bảo, anh sẽ đi học lại, tôi lại nói ngay “như khuyên”, học được, cứ học. Tôi biết thời gian đi qua nhanh lắm, muốn làm cái gì thì làm nhanh đi. Như Tita, sau hai năm đi học môn y tá thì bây giờ đã ra trường và sau 20 tiếng làm ở thư viện thì cũng làm 20 tiếng ở bệnh viện. Trước đây thấy máu là sợ đến như vậy mà bây giờ lại chuyên đi lấy máu. Bà đùa bảo tôi, khi lấy máu, tao nhắm mắt nên không sợ. Mèn! Có khi nào cứ đâm kim mà chẳng trúng vào cái mạch máu không? Tita bằng tuổi tôi mà đã làm bà ngoại rồi nhưng tóc còn đen nhánh. Có lẽ tóc Phi (Phi Luật Tân) nên cứ đen nhánh như thế?

Chục cây hồng ở sân trước vườn sau nhà tôi đang ra bông đủ để cho tôi cắt vào cắm ở bàn làm việc và tặng những đồng nghiệp ngồi gần cạnh. Khi mua trồng, Ng và tôi cố ý lựa loại hồng tỏa ngát hương thơm nên bông nào tôi đem vào cũng thơm cả - nhưng bây giờ, hỏi tên hồng thì không nhớ! Cắt bông thì tội cho cây, nhưng cành bông chưng ở bàn thì được nhiều người thưởng thức hơn – không kể mình là chính, nhìn một bình bông xinh tươi, cũng thấy đời xinh tươi. Ai đi ngang qua bàn cũng trầm trồ khen và có người còn chịu khó “dí” mũi vào ngay giữa bông mà ngửi, mà khen. Rồi hỏi, từ your garden? Đúng rồi! Trả lời mà cũng thấy hãnh diện ghê, hãnh diện có ông chồng trồng hồng để cho mình có dịp đem khoe. Ng hay cười chọc tôi là có máu hay khoe. Nói thì nói vậy, chứ tôi biết Ng cũng khoái được khen là tay khéo trồng.

Linh Vang
Digital IC
Posts: 102
Joined: 01 Oct 2007 23:38

Postby Linh Vang » 26 Jun 2006 06:18

Thứ bảy, ngày 24, tháng sáu, năm 2006

Thế là đã bốn năm từ ngày bộ lạc da đỏ Puyallup bắt đầu phát tiền cho con dân của nó, già trẻ lớn bé, ngay cả một em bé vừa sinh còn đỏ hỏn, mọi người đều được hai ngàn mỗi tháng, từ lợi nhuận của sòng bài Emerald Queen. Các nhà kiểm soát luật đang đòi Puyallup Tribe of Indians cắt giảm số tiền đó một nửa. Và bảo tiền đi thẳng vào túi riêng từng người mà không vào những chương trình xã hội của bộ lạc là điều sai lầm. Bộ lạc bảo đưa tiền như thế này cũng là hình thức phúc lợi chung như oeo-phe. The Gaming Commission không đồng ý như vậy. Bởi vì muốn được hưởng oeo-phe thì phải dựa theo tài chánh; ở đây nhiều người đã làm cho bộ lạc hay sòng bài, đã có lương ăn, có người có lương bổng rất cao, lại còn hưởng số tiền hai ngàn.

Lương bổng của các vị hội đồng Tribal Council không được tiết lộ cho công chúng biết, ngay cả con dân của bộ lạc, nhưng từ nguồn tin trong bộ lạc, dựa vào những lần tăng lương vài năm mới đây, mỗi một vị lãnh hơn 160 ngàn một năm-cộng thêm 2 ngàn mỗi tháng, tức là 24 ngàn được phát không.

Ông John Weymer, phát ngôn viên của bộ lạc, trả lời, chính là sự công bằng, mọi người đều được đối xử như nhau.

Bộ lạc Puyallup cũng bị chỉ trích là đã đưa quá nhiều phần tiền của trẻ con vào tay cha mẹ, chứ không đưa vào quỹ tiết kiệm dành cho chúng. Bộ lạc đã đưa 685 đồng của số tiền 2 ngàn, thay vì 3 trăm như đã được bộ lạc hoạch định.

Luật sư của bộ lạc Puyallup, ông John Bell nói, 385 đồng không phải là tiền từ sòng bài mà từ những nguồn lợi khác, như là tiền thuế bán thuốc lá.

Emerald Queen Casino là một trong những sòng bài do bộ lạc da đỏ khai thác mà không phải đóng thuế cho tiểu bang. Cũng có những sòng bài khác do những bộ lạc khác, ở những thành phố khác. Ngoài ra cũng có những sòng bạc nhỏ của tư nhân – dĩ nhiên họ phải đóng thuế.

Thì vậy đó! Bốn năm nay người Việt mình ở tiểu bang Washington vẫn tiếp tục “chăm chỉ” nuôi đám con cháu người da đỏ. Có người mất nhà mất cửa, chồng vợ chia tay cũng vì ...”trách nhiệm” này! Chắc là nợ từ kiếp nào nên bây giờ phải trả. Than ôi!

À, sẵn đây cũng nhắc, ai có dòng máu da đỏ thì mua xe, mua này nọ, không phải đóng thuế - nhớ trình cái thẻ member của bộ lạc nào-đời cuối còn hưởng quyền này là có 1/8 máu da đỏ - tôi biết chuyện này vì đồng nghiệp của tôi là Val có 1/8 dòng máu da đỏ, của bộ lạc nào gốc ở Oklahoma. Qua 1/16 là hết được hưởng rồi.

Sòng bài da đỏ nào cũng có ca nhạc ...”chùa” cho người Việt. Cứ tối chủ nhật hàng tuần từ 8 giờ cho tới 1 giờ sáng có ca sĩ Việt nổi tiếng từ các nơi khác về, hát cho bà con nhảy đầm. Khách phải trên 21 tuổi mới được cho vô. Asian night thì có Asian buffet cho hợp khẩu vị người mình.
Thôi lan man về cái sòng bài này nhiều quá rồi. Tôi ăn cái giải gì chứ? (phì cười)

Hơn 80 độ F, tôi đoán vậy. Thiên hạ thảnh thơi ngồi uống cà phê ở bên ngoài quán, gió thổi mát rượi, nhìn ông đi qua bà đi lại. Tôi vào quán mua một ly mocha rồi đi. Phục vụ nhanh chóng. Người tính tiền, người pha ly cà phê đều vui vẻ. Nếu kêu tôi cho điểm, tôi sẽ cho bốn sao. Nhìn khung cảnh quán, cứ nghĩ ngồi viết văn ở đây –mà tôi chưa bao giờ làm- thấy cũng hay hay, thấy cũng ngầu, như cô nhà văn Anh thủa nghèo cũng hay vào quán cà phê, ngồi viết một loạt sách Harry Potter cho nhi đồng, sách bán chạy như tôm tươi, truyện được quay thành phim chiếu ở rạp, cho ra DVD, sau cô thành triệu phú. Lại nhớ. Thư ông chủ nhiệm KNM số tháng sáu này than thở quá! nói như từ nét tôi mới học là ông đang “bán than”. Cước phí lên. Tiền in báo lên. “Bạn bè, người quen thì rất nhiều nhưng dường như ai cũng thích đọc báo biếu hơn là báo mua.” KNM ra đời được gần 6 năm mà ông vẫn còn mơ: “một ngày nào đó, tất cả nhân viên, trị sự cũng như biên tập, cùng tất cả văn, thi hữu cộng tác đều được trả thù lao, nhuận bút xứng đáng”. Tôi biết. Toàn là viết chùa, làm chùa. Ông viết như thế, làm tôi hiểu là có mà chưa xứng đáng? Thật ra đâu đã có thù lao, nhuận bút cắc nào đâu mà bảo mơ “thù lao, nhuận bút xứng đáng”? Hôm nọ nghe CXH của Văn Học than, bây giờ lại nghe NĐN của Kỷ Nguyên Mới than. Rõ ràng viết lách là nghiệp mà! Vậy mà chị PĐN còn đòi làm báo! Thấy bà con làm báo than như vậy, chị không tởn sao?

Ngày mai nghe nói sẽ 92, 93 độ. À, tôi còn nợ chủ bút PDH của BN Magazine cho bài viết tháng tám! Trời nắng nôi, nóng nực như thế kia, đi ra biển, ra hồ hóng gió, chắc chắn là thích hơn!

Linh Vang
Digital IC
Posts: 102
Joined: 01 Oct 2007 23:38

Postby Linh Vang » 01 Jul 2006 07:55

Thứ tư, ngày 28, tháng sáu, năm 2006

Cái ông deputy director của bộ tôi làm đã mất tích từ hôm thứ bảy. TV, radio, báo chí các vùng quanh đây đều đăng tin này. Chủ nhật, ông có hẹn cùng đi họp với bà bộ trưởng, nhưng ông đã không đến. Chiều chủ nhật, bà đi báo cảnh sát, vì làm việc chung với nhau lâu, biết ông không phải là người vô trách nhiệm, có làm việc gì thì cũng nói cho người khác biết.

Thứ hai, bọn tôi vào sở nhốn nháo lên vì tin này từ radio và báo chí, sau đó thì nghe người ta đã tìm thấy chiếc xe của ông đậu ở Olympic National Park. Một nhân viên kiểm lâm cho báo chí biết là bà đã nói chuyện với ông vào chiều thứ bảy, thấy ông đi một mình.

Nhiều toán đã chia nhau đi soát ba con đường mòn trong công viên quốc gia này. Chó lùng, máy bay trực thăng cũng đã được đem đến, để sử dụng trong việc tìm kiếm. Mà vẫn chưa tìm ra dấu vết của ông! Cuối ngày chỉ biết thêm là trên một cái trail trong ba cái trails, cả hai con chó đã phản ứng giống nhau, nên người ta đoán chắc ông đã đi qua cái lối đi này.

Bà director túc trực ở trung tâm điều hành, gọi về khi nhân viên tụ lại hai lần một ngày để nghe tin mới nhất. Ông là cánh tay mặt của bà!
Bọn tôi góp tiền, rồi một người vào Costco mua thức ăn, bánh trái, nước uống để đem tặng những người đang tham gia vào việc tìm kiếm. Cũng có một banner để cùng nhau ký vào.

Bốn ngày đã qua! Ai cũng hy vọng sẽ tìm thấy ông còn sống, lành mạnh vì thời tiết đang tốt, ông có kinh nghiệm biết xoay xở để sống còn trong hoàn cảnh hiểm nghèo - trước đây có đi lính qua vùng Vịnh-, sức khoẻ tốt, chỉ có điều, qua lời bà bộ trưởng, là ông lệ thuộc hẳn vào cặp mắt kính, mất cặp kính, kể như ông đui!

Gil Gilman 47 tuổi, độc thân – qua báo chí thì biết ông có bạn gái ở Boston. Mẹ ông được bà bộ trưởng báo, từ mặt đông (New York) đã bay qua chiều nay.

Tôi vốn không phải loại người thích mạo hiểm, vốn không thích hiking, lâu lâu nghe những chuyện như thế này, lại càng thêm sợ. Giá ông đi với ai, giả dụ ông trượt chân ngã ở đâu đó –tôi sợ đứng gần những ven núi đồi, sợ đất chùi-, thì đã có người thấy mà chạy đi kêu người ta tới cứu rồi. Đằng này, đâu có ai biết ông ngã ở hố sâu vực thẳm nào? Hay nói dại, kẻ gian ác nào đã giết ông rồi dấu xác ông ở đâu?

Hay có khi nào ông đi...tự tử không, vì căng thẳng của đời sống chẳng hạn? Mấy người làm chức cao chưa chắc là đầu óc của họ đã được thanh thản. Nào ai biết được!

Cứ mỗi ngày trôi qua thì cơ may sống sót mỗi nhỏ lại. Cả sở quan tâm, nhưng cho dù có quan tâm tới cỡ nào thì cũng không bằng người thân của ông. Sống trong sự chờ đợi như thế này, thương tâm quá!
:(

Linh Vang
Digital IC
Posts: 102
Joined: 01 Oct 2007 23:38

Postby Linh Vang » 01 Jul 2006 07:57

Thứ sáu, ngày 30, tháng sáu, năm 2006

Trời nóng quá, đoán là chưa quá 90 độ F, có lẽ tại không có gió chăng? Nắng mấy ngày mà đám cỏ trước state library thấy đã bắt đầu nám đen nhiều chỗ rồi! Hôm thứ ba, anh NĐN gọi hỏi thời tiết Seattle như thế nào để mà mang theo áo quần thích hợp. Tôi bảo là tháng mùa hè rồi, nên nhiệt độ thấp nhất sẽ là 70 độ và cao nhất là 90 độ nên mang áo quần mùa hè, cẩn thận hơn thì thêm một cái áo len mỏng phòng hờ.

Chiều thứ sáu, nhất là tuần tới lại có lễ Độc Lập nên nhiều người về sớm và lấy thêm một ngày thứ hai trước ngày lễ và ngày thứ tư sau ngày lễ để có một vacation dài.

Hôm nay, nhiều người trong đó có tôi mặc cái polo shirt có huy hiệu của sở để cùng nhau cầu mong sự trở về bình an của ông deputy director – tuy không ai nói ra, nhưng có lẽ đều nghĩ trong bụng, gần bảy ngày rồi, chắc ông đã bỏ xác ở đâu đó trong rừng rậm của Olympic National Park rồi!

Cuộc tìm kiếm vẫn tiếp tục. Chuyện gì đã xảy ra thì vẫn là điều bí ẩn. Toán lặn đã lặn hai lần xuống giòng sông mà được cho là có thể ông đã bơi qua, nhưng vẫn không thấy gì - nước trong veo, họ đã nhìn kỹ lưỡng dưới đáy và tự tin rằng ông không có nằm dưới đó! Những chiếc trực thăng vẫn rà rà tìm kiếm, đã qua ngày thứ ba. Có cả máy bay chiếu tia sáng hồng ngoại. Một bầy chim lạ cứ đuổi theo một chiếc trực thăng mỗi khi nó bay qua, nhưng đó là vấn đề cho những chú chim này hơn là cho chiếc trực thăng mà chúng bay theo. Ở dưới đất, trong khi vẫn tiếp tục tìm kiếm tất cả ba cái trails, họ chú trọng vào cái trail mà nghĩ là ông đã đi trên cái này – nghiên cứu qua máy computer ở nhà ông, họ đã quả quyết như vậy. Những con chó đã không còn đánh mùi được nữa, điều này cũng không có gì lạ, vì đã qua mấy ngày rồi và thời tiết thì lại nóng. Tôi nghĩ những con chó hay thiệt, cứ cho ngửi vào áo quần, đồ vật của ai đó, rồi cứ thế mà chúng dùng mũi đi tìm! Rồi tôi cũng nghĩ, con người mình tiết ra mùi “nặng” đến thế sao? Mà mỗi người mỗi mùi, không ai giống ai?

Một tuần đã qua. Cái bộ của tôi ngày nào cũng được nhắc trên đài truyền hình, truyền thanh và báo chí. Tự dưng đâm ra nổi tiếng!

Tôi tưởng cũng phải cuối tháng bảy, đầu tháng tám thì raspberries mới chín, ai dè, chiều đi làm về, ra vườn sau, thăm bụi dâu thì thấy nhiều trái đã chín hồng, bèn hái một bụm, ăn chua chua ngọt ngọt. Lại nghĩ tới một hàng raspberries của chị Nguyên, chắc bữa nay, trái chín đầy, ăn không xuể! Nhớ hồi mới qua Mỹ, đi hái raspberries (chị em tôi thường gọi là dâu đứng vì đứng mà hái, còn strawberries thì gọi là dâu nằm, vì nó nằm trên mặt đất và mình phải bò lom khom mà hái) là dễ kiếm tiền nhất so với những loại dâu khác, blue berries là ẹ nhất, cứ nhìn cái trái của nó bé thế kia, thì hái chừng nào mới đầy cái lon đeo trước ngực, rồi cho vào những hộp nhỏ trong thùng giấy chứ. Mèn! Nhắc tới những ngày xưa, vẫn thấy vui ghê.

Hết tháng sáu rồi, nửa năm đã trôi qua rồi. Ngày mai, sẽ bắt đầu một tháng nhật ký mới.


Return to “Tùy Ý”

Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 1 guest