Một góc trời Tây Bắc- Linh Vang

Linh Vang
Digital IC
Posts: 102
Joined: 01 Oct 2007 23:38

Postby Linh Vang » 03 Nov 2005 16:41

Thứ tư, ngày hai, tháng mười một, năm 2005

Hai ngày hôm nay trời mưa, loại nặng hạt. Tháng mười một đúng là tháng mưa của vùng Tây Bắc mà. Lái xe trên xa lộ, tôi đã phải cẩn thận hơn. Ướt át, cộng theo cơn gió, khí trời đã rét buốt. Xuống xe, tôi cảm nhận ngay cái lạnh và gặp người nào thì cũng nghe nói như thế.

Chắc đã tới lúc đem cất áo của chị Hồng Thủy vào tủ và mặc áo len của chị Quỳnh Anh đan cho. Trời lạnh, lại vừa đọc lại truyện Giòng Sông Thanh Thủy của nhà văn Nhất Linh, làm tôi nhớ tới nhân vật Ngọc trong truyện vừa bán cái áo da Mỹ đắt tiền để rồi phải chịu lạnh trong cơn rét cắt da với cái sơ mi mỏng manh.

Vừa rồi có độc giả hỏi “người bí mật” Ng là ai? Tắt cho chữ nào, Nguyên? Ngân? Nghiêm? Viết một bài tiết lộ đi chớ!

À há! Nghiêm của Mênh Mông Nỗi Nhớ. Nghiêm (trong truyện) ở Denver, làm chủ một cửa hàng tạp hoá.

Tôi cười trả lời, nếu ai theo dõi đọc kỹ Một góc trời Tây Bắc thì đã biết Ng là ai, đã bật mí nhiều lần rồi mà. Cũng là tên của một nhân vật trong Hồn Bướm Mơ Tiên của Khái Hưng đó.

Dạo này, tôi bận rộn với nhiều thứ việc nên chẳng có thì giờ rảnh rang để mà viết lách như tôi mong muốn. Một truyện ngắn đã tới lúc phải xong, nhưng tôi thấy chưa vừa ý (chị Nguyên chê dở, đoạn đầu lủng củng; Ng thì không tin một ông 68 tuổi lại có thể có con mới đẻ), mà cũng chưa sửa với trau chuốt lại. Tôi nói với anh bạn văn, “truyện còn thấy dở, hay không chừng LV không tham gia”, bị anh la khéo, “người ngoài đã nộp bài hết rồi, LV trong văn bút lại không có bài, coi sao được! Người nổi tiếng với Một góc trời Tây Bắc mà kêu là không viết được!” Rồi anh chêm thêm, “bỏ lên net đi...là viết được!”. Xưa nay, anh vẫn không bằng lòng chuyện tôi chơi net.

Tôi cười cười nghĩ bụng, “bỏ...chắc chắn là không được rồi, sẽ bớt lên net thì may ra, coi như lên net là phần thưởng sau khi đã bỏ thì giờ ra viết lách, cứ theo được kỷ luật đó thì dung hòa hai việc”. (Chị PC thấy có phải không? :lol: )

Van Hac
i3 Processor
Posts: 205
Joined: 01 Oct 2007 23:37

Postby Van Hac » 04 Nov 2005 06:24

Rồi anh chêm thêm, “bỏ lên net đi...là viết được!”. Xưa nay, anh vẫn không bằng lòng chuyện tôi chơi net.


... đúng đó chị LV ơi :D ... VH cũng bị la khi lên net ! :oops:

Linh Vang
Digital IC
Posts: 102
Joined: 01 Oct 2007 23:38

Postby Linh Vang » 05 Nov 2005 05:55

Vân Hạc,
LV đã phải...hứa (lèo) với anh ấy là không lên net nữa để viết cho xong cái truyện. :lol: ; như vậy có nộp bài trễ là vì...cạn nguồn, còn chờ rặn chữ, chứ không phải vì net. :P


Thứ năm, ngày ba, tháng mười một, năm 2005

Mưa cả ngày. Mưa lớn lắm. Lúc 9 giờ rưỡi sáng ngồi làm việc nghe tiếng mưa đổ ầm ầm trên mái cao ốc, lại nghe tiếng gió hú, tôi tưởng cơn giông bão đã đến – nhưng TV lại bảo cũng phải thứ bảy kia. Mà vùng này chỉ có bão nhẹ thôi, chứ không phải như Katrina, Rita gì đâu. Năm, sáu năm trước, cái bộ tôi làm còn nằm ở dưới phố Olympia, thủ phủ của tiểu bang Washington, gần hồ, gần vịnh, những tháng mưa to gió lớn như thế này, tôi thường thấy cả đàn hải âu bay vào đất liền trú ẩn. Cả những con quạ đen nữa. Chúng bươi móc rác rưới, phá phách nóc nhà. Bây giờ, nơi Tumwater, chỉ thấy quạ đen thôi. Tôi không mấy thiện cảm với đám chim này. Chúng làm tôi nhớ tới (bài thơ) con quạ đen của Edgar Allan Poe (1809-1849) của thời đi học. Đôi khi nhìn lên bầu trời xám xịt một màu thấy có những đàn chim nhỏ li ti nữa, chẳng biết chim gì, xếp hàng mà bay, như là vội vã đến một nơi nào. Thư viện có nhiều sách nói về đủ loại chim, tôi cầm lên, lật trang nhìn hình, rồi bỏ xuống, cứ muốn mang về nhà, nhưng biết là chẳng có thì giờ để đọc đâu. Nhìn sách về bông hoa, cây cỏ, cũng mê. Tiểu sử, nhật ký của ai, cũng muốn đọc hết. Sách dạy làm cái này, cái nọ. Chẳng hạn dạy cách viết một cuốn tiểu thuyết. Nhiều khi tôi nghĩ tôi đang làm chủ một tiệm bán sách (không phải bỏ vốn), có bày đủ thứ trên kệ, mà tôi chỉ dòm ngó sơ sơ thôi, chứ chẳng có thì giờ đọc! Ậy, tuy không có thì giờ đọc, nhưng tôi lại đang mượn thật nhiều sách truyện của các tác giả VN, để thư viện thấy có người đọc mà mua nhiều sách Việt cho cái international collection của nó.

Tụi IT gửi e-mail dặn ra về mọi người nhớ tắt hết computers, vì sợ mưa gió làm cúp điện, mất tài liệu trong máy. Trời mau tối, dạo này cứ đúng giờ là tôi ra về, chứ chẳng ngồi ráng nữa, vì ra về trong đêm tối (lạnh lẽo), thấy không vui. Về tới exit 120 ngay trại lính Fort Lewis, xe cộ cứ phải nhích từng tí vì nhường cho xe trong đó ra. Thành ra hầu như ngày nào cũng kẹt xe cứ như là có tai nạn vừa xảy ra, mà không phải vậy. Tôi chỉ ghét cảnh kẹt xe, chứ không ghét mấy ông lính đó, tôi luôn luôn nhường cho họ ra. Phần đông họ đưa tay ra dấu cảm ơn, tôi cũng thấy vui.

Tối thứ năm, không phải đi làm thư viện, thấy đêm dài thêm ra, thường đã cho tôi cái cảm tưởng như là cuối tuần rồi.

Linh Vang
Digital IC
Posts: 102
Joined: 01 Oct 2007 23:38

Postby Linh Vang » 06 Nov 2005 13:52

Thứ bảy, ngày năm, tháng mười một, năm 2005

Chiều nay má tôi hỏi xe tôi còn tốt không, đã thay lốp mới chưa. Má nói, năm nay thế nào cũng sẽ lạnh, sẽ có nhiều tuyết, vì hai năm rồi chẳng lạnh và không có tuyết. Tôi có nghe radio cũng cho biết tuyết đã xuống nhiều trên núi (mấy chủ ski resorts ăn mừng). Tôi trả lời cho má tôi an tâm là xe còn tốt và bốn bánh xe cũng đã được thay lốp mới mấy tháng trước rồi.
Nói gì chứ tôi sợ lái xe khi trời có tuyết. Càng già càng nhát, càng biết sợ. Hồi mới đi làm (nghĩa là hồi còn rất trẻ), tôi lái tỉnh queo cho dù đường bị tuyết phủ dày tới mấy 7, 8 inches, chẳng còn thấy lanes nào cả. Chiều về ở sở ra, không biết cái xe của mình là cái nào! Rồi mang cái cào ra cào lớp tuyết dày đi. Có năm xe bị kẹt trong đống tuyết, ngay ở chỗ đậu xe ngoài trời, lái ra không được, cái lớp tuyết nơi bánh đã thành đá, chạy vô sở lại, kêu ông Mel (Melvin) ra giúp – bây giờ, ông đã về hưu cả mười năm rồi.

Có lần về lên cái dốc nhà không được (hồi còn ở đường số 8, anh SC chắc là còn nhớ căn nhà này, thời đó, anh đang làm ở Oregon và cuối tuần thường về chơi), tôi đành chọn đi con đường bên cạnh (con đường số 9), giờ cũng không hiểu tại sao, đã lên hết dốc rồi mà lại kẹt trong đống tuyết không đi được nữa, má tôi phải xuống xe (mẹ con cùng làm ở Olympia và đi carpool với hai người khác nữa – bà Brenda và cô Thúy), chập choạng về nhà kêu ba tôi ra. Ông cầm dù ra với máy chụp hình nữa, ông chụp cảnh xe tôi bị lún tuyết và tôi ngồi trong xe, chỉ thấy cái đầu. Tuyết vẫn lất phất rơi. Những ngày sau thì phải đậu xe dưới dốc.

Lúc này trong trí nhớ của tôi, sao những năm đó tuyết nhiều dữ vậy, không biết nữa. Tuyết nhiều mà vẫn đi làm, không chịu ở nhà. Có lẽ vì đi chung với người ta, gặp phiên mình lái (tôi phải lái hai tuần, một tuần cho tôi và một tuần cho má tôi; bà Brenda lái một tuần, cô Thúy lái một tuần), ngại không muốn ở nhà, vẫn muốn chu toàn trách nhiệm ngày lái của mình.

Năm kia, có lẽ, tôi kẹt ở cái hẻm vô nhà ba tôi. Sau khi lái tới lái lui mà không xong, tôi gọi cho Ng rồi lại cho ba tôi để ra...cứu tôi. (Lại thấy sự tiện lợi của cái phôn tay.) Hai người đàn ông tới cùng một lúc. Vừa thở hổn hển, Ng vừa kêu Ng phải băng qua cái lỗ chó để làm ngắn đường đi. “Chỉ huy” cho tôi lái một hồi mà cũng không xong, ba tôi đã phải kêu tôi xuống để cho ông lái. Bao giờ thì tôi cũng vẫn là con gái của ông mà, ông dành lái, đâu có để cho thằng rể lái! Dĩ nhiên là tôi lại bị ông mắng...(lái) dở!

Má tôi đã về hưu hai năm rồi, sau 25 năm làm cho tiểu bang. Tôi cũng có nhiều năm với tiểu bang, nên vài năm nay tôi đã tính là mùa đông, gặp bữa nào tuyết xuống, thấy lái nguy hiểm, thì cứ việc gọi vô sở cho sếp nói tuyết nhiều, chọn ở nhà, sếp cũng thông cảm thôi.

Đó là vùng Tây Bắc chưa phải là vùng có tuyết nhiều so với những vùng khác, chẳng hạn vùng Ngũ Đại Hồ của chị Vũ thị Thiên Thư hay xứ Na-Uy của chị Ốc Hương.

Linh Vang
Digital IC
Posts: 102
Joined: 01 Oct 2007 23:38

Postby Linh Vang » 07 Nov 2005 04:27

Chủ nhật, ngày sáu, tháng mười một, năm 2005

Tối qua, chị Nguyên bảo tôi bây giờ người mình chẳng ai chịu bỏ tiền mua sách, đọc chùa thì đọc, bỏ tiền thì không. Hì hì, tôi viết vào đây (một cách dè dặt) mà mong là không ai đọc cái câu tuyên bố xanh rờn vừa rồi của chị bạn tôi, “nhà văn” Phạm Đào Nguyên, rồi đâm trách giận chị ấy, thì lại oan cho cái tâm của chị, bởi vì lâu nay tôi cũng đã thấy như vậy.

Vẫn còn đọc là điều tốt rồi. Vậy tôi đang có một ý kiến như thế này. Sao mình không vào thư viện gần nơi mình ở bảo nó mua sách Việt cho mình đọc. Đó là một cách hữu hiệu mình sử dụng đồng tiền đóng thuế của mình mà. Mình không bảo nó mua sách Việt thì nó cũng mang tiền đi mua sách những tiếng khác thôi.

Việc trước tiên là mình vào thư viện làm một cái thẻ thư viện. Người làm trong thư viện sẽ đưa cho mình một cái mẫu đơn cho mình điền, như là tên của mình, địa chỉ và số phôn của mình,...(không ai hỏi income mình làm bao nhiêu đâu!) Trước khi họ đưa cho mình cái thẻ thư viện thì họ cũng hỏi coi ID của mình xem mình có phải ở cái vùng mà họ phục vụ không, vì thư viện nó lấy một ít từ tiền thuế nhà cửa, đất đai của mình mà, nó phải phục vụ người mà nó lấy tiền chứ. Không có ID thì đưa cho coi cái hóa đơn điện nước, phôn nhà cũng được.

Có cái thẻ rồi (thủ tục từ A tới Z chừng 10 phút, khoẻ lắm!), hỏi họ cái khu international collections nằm ở đâu, nếu là bạn chưa bao giờ tới cái thư viện này - mới làm cái thẻ lần đầu thì chắc là chưa bao giờ vào đây rồi.

Thấy sách báo tiếng Việt thì tha hồ mượn mang về nhà nhé. Tối, cơm nước xong là leo lên giường quấn mền nằm đọc cho sướng (như chị Phượng Các hay làm, vào cái thời mà chị chưa ghiền net và chưa mở ra forum, hi hi). Nếu cái chi nhánh đó không có sách mình đang muốn đọc thì mình vào thư mục online mà tìm, lục tên tác giả hay tên cuốn sách, rồi put a hold. Thư viện UP của tôi nhỏ xíu, nhưng nó chỉ là một trong 12, 13 chi nhánh của hệ thống thôi; nó không có nhiều sách Việt, nhưng những chi nhánh lớn khác có thể có. Mà nếu cả hệ thống không có thì mình bảo thư viện “đi” qua những hệ thống khác, hay thư viện của những thành phố, tiểu bang khác mà mượn cho mình. Cái này kêu là Inter – library- loans (kêu tắt là ILL). Có lần tôi mượn một tờ báo Phổ Thông cũ của ông Nguyễn Vỹ, ra năm 1964, tờ báo được lục ra từ cái kho của Thư viện Quốc Hội đó (thư viện của trường đại học Cornell cũng là một nơi chứa rất nhiều sách báo Việt, nhất là thời Việt Nam Cộng Hòa).

Nếu thư viện nó kiếm không ra nơi nào có cuốn sách mình muốn mượn thì mình bảo nó ...mua cho mình. Cái khoản này cũng có trong cái mẫu (form) khi mình điền mượn kiểu ILL. Chỉ cần một cái móc vào ô là xong. Chi tiết hơn thì mình...chỉ cho nó nên order (đặt mua) ở đâu. Chẳng hạn bây giờ tôi muốn đọc cuốn sách mới ra, Daughters of the River Hương, của nhà văn nữ Dương Như Nguyện thì tôi vào web Phụ Nữ Việt tìm cái mục Nhà Văn Nữ rồi kiếm tên DNN, rồi lục xem có nơi nào trong trang này cho cái địa chỉ của nhà xuất bản (Ravens Yard Publishing, Ltd., 2005) hay nơi nào bán sách này không? Hay tìm trong yahoo, google. Giúp thư viện bằng cách này thì nó mừng lắm.

Thống kê mỗi tuần đưa ra thấy mình mượn sách Việt nhiều thì thư viện phải mua nhiều sách Việt cho mình. Đó là một cách phục vụ hữu hiệu. Mình không mượn, nhu cầu không có, thì lấy cách nào thư viện phục vụ mình hữu hiệu được. Không phải bỏ tiền (thật ra thì đã bỏ tiền ra rồi, qua hình thức đóng thuế đó) mà mình vẫn có sách đọc. Có phải vui vẻ ...cả làng không?

Mình có sách đọc, thư viện có thống kê là đã phục vụ hữu hiệu (vậy mới mong xin tăng tiền thuế trong những lần bầu cử khác chứ, để có tiền cho nhân viên của nó -như tôi chẳng hạn, hi hi- lên lương chứ), sách của những cây viết người Việt đã tới tay người đọc Việt- có như thế các nhà văn này sẽ tiếp tục viết nữa.

Sách viết bằng tiếng Việt hay sách viết bằng những thứ tiếng khác cũng tốt thôi, miễn là do người Việt mình viết.

Linh Vang
Digital IC
Posts: 102
Joined: 01 Oct 2007 23:38

Postby Linh Vang » 10 Nov 2005 09:58

Thứ ba, ngày tám, tháng mười một, năm 2005

Đang làm việc trong thư viện thì phôn tay reng, tưởng ai! Hóa ra là chị Hồng Thủy.
“LV viết về chị mà bữa nay chị mới đọc được. Chị nói với chị Nhị sao chưa thấy báo, thì chị Nhị kêu quên gửi...”
“Sao nhận trễ quá vậy? Em nhận cũng hai tuần rồi! Chị ở gần mà nhận sau em.”
Chị HT cười dòn:
“Thì gần nên bị coi như con cháu trong nhà! Bị bỏ quên luôn!”
(Hì hì! Chị N nghe chưa?)
Trong các chị Kỷ Nguyên Mới thì chị HT tiếu lâm nhất, nói chuyện với chị là được dịp cười thoải mái (mà không sợ bị kêu vô duyên). Tôi bèn đi vô phòng giải lao.
“Em nghe chị Nhị nói chị viết bài về những nhân vật của KNM, vui lắm, em đang chờ báo ra để đọc.”.
“Đâu đã tới phiên chị, tháng rồi chị có bài rồi, tháng này tới phiên chị Lê Mộng Hoàng viết, tưởng sẽ nghỉ ngơi cho khoẻ, chị Nhị lại kêu viết vài hàng cho số đặc biệt đi. Biết viết gì đây? Nào ngờ vài hàng thành ra vài trang!”
“Tuần trước, bác Trung cũng nói với em là viết cho số đặc biệt, bác nói KNM được sáu tuổi rồi. Em bảo được năm năm, mới qua năm thứ sáu mà bác kêu sáu tuổi, thì bác cười nói, tính tuổi ta. À, mà chị có viết về em không vậy?”
Chị cười chọc tôi:
“Viết về em làm chi!”
Tôi nũng nịu:
“Tại em hay viết về chị mà. Cái áo của chị tặng, mấy tháng nay em mặc nhưng bây giờ em cho vào tủ rồi.”
“Cho áo vào tủ, chứ đừng cho chị vào tủ.”
“Áo, chị ơi! À, em đang mặc áo của chị Quỳnh Anh đan cho.”
Tôi khoe với chị HT cái áo len màu tím lục bình thật dễ thương. Chị QA chọn kiểu tròng đầu, tôi thích lắm, cổ áo có thể kéo lên làm khăn quàng, gấp xuống lúc không cần. Mặt trước và mặt sau, mỗi mặt có ba đường xoắn chạy dài. Tay áo, mỗi bên cũng có ba đường như thế. Áo rộng thoải mái, mặc vào thật ấm áp. Tôi có bảo với chị là mặc đi làm tôi tiếc lắm, chắc để dành, chỉ mặc khi đi chơi thôi. Thì chị nói, “Cứ mặc áo cho ấm mà đi làm, đừng để dành. Lúc nào có màu đẹp mình sẽ đan nữa. Linh Vang có thích màu khác không? Ngày xưa mình phải học nữ công nhiều lằm, may vá, đan, thêu, bếp núc, cái gì cũng phải biết cả...“
Chị ơi, chị khéo như thế mà em thì đoảng quá! :(
Cảm ơn chị QA nhiều, nhưng em không để cho chị đan nữa đâu, cực cho chị, cái áo nặng trịch như thế, lúc đan, chị phải nâng cao lên, sẽ đau mỏi hai cánh tay chị. Với lại, chị là nhà thơ, phải để chị rảnh rang mà làm thơ chứ.
Hai ngày hôm nay nghĩ tới mấy bà chị ở KNM, tôi thấy vui quá. Ở xa mà còn còn được cưng như thế, ở gần chắc chắn là các chị sẽ làm tôi hư!
À, mới hay là Lúa 9 (nhà văn nữ Võ Thị Trúc Giang của Văn Bút VN Hải Ngoại/Trung Tâm Âu Châu) cũng quen biết bác Trung và các chị Lê Thị Ý, Lê thị Nhị. Bằng cách nào thì tôi không biết. Hình như Lúa9 đã có dịp qua vùng DC, Virginia?

Trung Hieu
Digital IC
Posts: 107
Joined: 01 Oct 2007 23:35

Postby Trung Hieu » 11 Nov 2005 05:31

Chào chị LV

Bữa nào TH phải vô thư viện mượn sách, chồng trước mặt để ngắm, không kịp đọc, đợi ngày mang .... trả

Linh Vang
Digital IC
Posts: 102
Joined: 01 Oct 2007 23:38

Postby Linh Vang » 11 Nov 2005 12:54

Cứ thế mà làm nhé TH. Ở thư viện nơi LV làm, họ cho mượn một lúc tới 50 items đủ loại, chắc nhiều người cũng đâu có đọc hay coi, nghe hết được. Tới kỳ hạn thì đem đi trả, rồi mượn lại.
Mọi người Việt mình cứ nhiều lần làm như thế, thì thư viện họ phải mua thêm sách báo mới cho mình coi rồi.
Mấy hôm rày, LV cũng mượn một lô. Cứ rà mấy tác giả Việt mà kêu họ mượn về cho mình. Đọc muốn mờ con mắt luôn! Còn đang tính qua hệ thống thư viện ở thành phố LV làm (công chức) mà mượn nữa. Lý do hệ thống này cho LV mượn sách vì nó với hệ thống của thành phố LV ở có mối quan hệ trao đổi sách của nhau.
Thấy ai cũng có lợi với đề nghị này hết mà.

Linh Vang
Digital IC
Posts: 102
Joined: 01 Oct 2007 23:38

Postby Linh Vang » 13 Nov 2005 12:06

Thứ bảy, ngày mười hai, tháng mười một, năm 2005

Trời đã lạnh, nhưng tôi cảm thấy chưa lạnh lắm khi đi bộ ở ngoài trời, vậy mà không hiểu sao trong nhà sưởi chạy miết. Ng đang chơi ngon vặn nhiệt tới 72 độ, nói là đằng nào sưởi cũng chạy, sao không để cao cho thoải mái. Tôi nghĩ bụng, ừ để xem khi nhận cái biu (bill) tháng này, chừng đó coi có thoải mái không. Thật thì tôi cũng thích nhà ấm áp thoải mái, chỉ là tánh tiết kiệm của tôi, lại hay nghe lời mấy ông chính phủ khuyên tiết kiệm nữa, làm tôi cứ không cho mình thoải mái thôi. Quên nói, tôi ký trả biu, chứ không phải Ng ký trả biu.

Đêm qua, tôi đã ngồi bên chỗ có hơi nóng phà ra, thổi vào lưng tôi, mà đọc hết cuốn CGCSH! Hai giờ sáng mới lò mò leo lên giường dù rằng sáng hôm nay tôi cũng phải thức dậy 8 giờ để đi làm thư viện. Truyện hấp dẫn nên muốn đọc cho xong. Lâu nay tôi chưa đọc một truyện nào...một lèo, non-stop như thế!

Ng cắt năm, sáu nụ hồng đem cắm vào bình chưng ở phòng ăn, nói để ở ngoài lạnh, không chắc nở nổi. Tôi lại có bông để ngắm, ngay trong nhà. Đây là loại hồng có hương thơm, nhưng tôi chưa ngửi được mùi thơm của mấy nụ hồng này. Ng thì bảo có thơm đó chớ. Vừa nói, Ng vừa bưng bình bông đưa sát vào mũi tôi. Vẫn không ngửi được mùi!!

Hôm qua, thư viện cũng đóng cửa nghỉ lễ Veterans’ Day nên hôm nay bọn tôi bận rộn lắm vì nhiều người vô mượn sách, trả sách. Nhất là mượn DVDs phim ảnh về coi. Buổi sáng, tôi còn tà tà (tôi rất thích những buổi sáng yên tĩnh khi thư viện chưa mở cửa cho khách vào), buổi chiều thì làm việc liên tù tì cứ như bị ai đuổi, nhưng lại vui. Cũng nhờ ly mocha của Starbucks giúp cho tỉnh táo nữa. Tôi thích mocha của cái quầy cà phê nơi sở ban ngày của tôi hơn, vì ít ngọt hơn, ít ca cao hơn (chưa kể là lại rẻ hơn). Thấy ngày qua thật mau. Đứng nhiều quá, mỏi ở hai gót chân. Về nhà, ngâm đôi chân trong nước nóng.

Ng nói sao lại quên mượn phim về coi. Hôm qua, Veterans’ Day, tôi cho Ng coi một phim cũng giống như phim Cây Cầu Trên Sông Kwai, Ng thích lắm. Tôi thì nhắm tít mắt lại khi tới màn lính Nhật dã man hành hạ tù binh phe Đồng Minh - thời Đệ Nhị Thế Chiến. Phim này dựa trên một truyện có thật – tôi quên mất cái tựa đề của cuộn phim rồi.

Tôi nói công việc bận quá, có rảnh đâu mà nhớ, cũng không rảnh điền cái tờ ghi giờ nữa, thứ hai phải gọi nhờ Tami điền giùm.

Linh Vang
Digital IC
Posts: 102
Joined: 01 Oct 2007 23:38

Postby Linh Vang » 20 Nov 2005 04:23

Chủ nhật, ngày 13, tháng mười một, năm 2005

Hôm nay, tôi thấy anh Nguyễn Đức Nam được phỏng vấn trên TV. Anh đang là chủ nhiệm tờ nguyệt san Kỷ Nguyên Mới bên Virginia. Được hỏi anh là nhà văn hay là nhạc sĩ thì anh cho biết anh mê nhạc từ thời đi học, nhưng không có phương tiện học nhạc, trong khi viết cho Công Luận thì được trả 100 đồng, thủa đó làm học trò mà có được 100 đồng thì sướng quá, thế là anh viết văn. (Bây giờ chắc là tiền bạc dư đủ nên anh quay lại viết nhạc?)

Nghe anh nhắc chuyện xưa của anh làm tôi cũng nhớ chuyện xưa của tôi. Thời tôi viết truyện ngắn cho Cấp Tiến, tôi được trả tám trăm đồng. Nhớ dĩa bánh cuốn nóng chả lụa bên hông chợ Bến Thành một trăm hay một trăm hai thôi. Tôi mặc áo dài trắng, quần trắng, mang guốc mộc, leo lên cầu thang ọp ẹp của tòa báo xin gặp ông coi về trị sự, chìa thẻ học sinh có dán hình, với tên thật, để lãnh tiền. Vui ghê lắm, chỉ biết đãi bạn thân ăn hàng chợ quán, mà không dám khoe với người nhà! Tại sợ bị la là không lo học mà cứ lo viết mấy thứ vớ vẩn. Tôi viết truyện tình cảm đó, vì viết loại truyện này thì mới được trả tiền.

Bây giờ mỗi lần nhận nhuận bút, tôi vẫn vui nhiều hơn là nhận tiền lương đi làm! Dĩ nhiên nhuận bút chỉ là tượng trưng, còn tiền lương đi làm mới nuôi tôi sống. Đã vậy, nghề tay phải còn nuôi nghề tay trái nữa chứ! Nhưng không sao! Sống ở đời ai cũng nên có một sở thích, một hobby, mà có bỏ tiền ra cho thú vui viết lách thì cũng còn quá rẻ đi.

Thứ năm, ngày 17, tháng mười một, năm 2005

Sáng đi 44 độ, chiều về cũng 44 độ. Tôi mặc cái áo len của chị Quỳnh Anh đan cho vừa đủ ấm. Nếu tuần tới lạnh hơn thì phải mang áo khoác ra khỏi tủ, mặc vào người, mới “đứng đường” đợi xe buýt được. Trời lạnh nhưng khô ráo, cũng đỡ. Chiều ra khỏi sở đã thấy trời tối, bầu trời có màu xanh lục, đậm, không mây. Giờ đó, mấy hôm trước đã thấy mặt trăng to và khá tròn nhô lên vừa khỏi ngọn cây. Tôi thích nhìn trăng, từ lúc trăng còn non có hình lưỡi liềm tới lúc trăng tròn như đồng xu 25. Tôi bảo bạn, “thấy trăng bữa nay giống như cái dấu ngoặc”, lại có hôm “thấy trăng bữa nay giống như miếng dưa hấu rồi”, lại có khi reo vui, “trăng tròn quá, sáng quá, đẹp quá!”. Hôm nay, trăng 16 rồi. Lên xe buýt, sau một ngày làm việc mỏi mệt, tôi đã nhắm mắt lim dim cho tới khi xe về tới bến, nên chẳng để ý trăng chiều nay như thế nào nữa. Tối nay lại không đi làm thư viện nên sẽ không thấy ánh trăng chầm chậm theo tôi về nhà (tôi hay chọn con đường ít xe để được ngắm trăng). Hôm nọ, nghe lại cái CD Đài Việt Nam Hải Ngoại đọc truyện Có Chăng Đâu Đây Niềm Hạnh Phúc của tôi, đoạn tả hai người đi dưới ánh trăng, tôi thích quá (Ng thấy tôi thích như vậy lại cười!).

Trời lạnh, cảnh vật đã có vẻ không khí của mùa lễ lộc. Đi đường đã thấy xe chở những cây thông vừa mới chặt. Cậu em gửi e-mail mời đại gia đình dự lễ Thanksgiving ở nhà cậu ấy, vì Giáng Sinh là gia đình cậu đi chơi Mexico rồi (nắng ấm, bãi biển), sẽ không dự tiệc Giáng Sinh với mọi người. Thư viện tổ chức ăn Giáng Sinh ngày hai ngày ba chi đó của tháng 12 (có sớm quá không?). Đây là cái Giáng Sinh năm cuối bọn tôi còn làm ở cái tòa nhà này. Năm tới, nó sẽ được đập phá đi, và rồi một khu Town Center mới sẽ được dựng lên trong lô đất chu vi ba, bốn “lốc” đường. Thư viện mới sẽ nằm giữa cái Town Center đó. Lại rất nhiều đổi thay! Cuộc đời nó như thế mà, dù là mình có muốn đổi thay hay không.

Ở sở ban ngày, hôm nay sếp Monette cũng định ngày 22 tháng mười hai để đãi đám nhân viên của bà ta. Cũng ở bữa ăn trưa đó, sẽ có màn trao quà GS cho nhau. Ngày mai mới bóc tên xem ai sẽ mua quà cho ai. Phần quà, mọi người đồng ý, trị giá không quá 15 đồng và không dưới 10 đồng. Monette tiếu lâm hỏi lại, 15 đồng kể cả thuế má? (Tiểu bang WA có sales tax trên mọi món hàng, ngoài thực phẩm là không thuế.)

Rồi loay hoay sau đó là Tết - Tết Tây, Tết Ta. “Nhập gia tùy tục”, mình ăn mừng lễ lộc của Mỹ, nhưng rồi vẫn không quên ăn mừng lễ lộc của người Việt mình. Thế là mùa lễ lộc của mình thật dài. Tôi vừa coi lịch thấy Tết (Ta) năm nay trúng vào ngày chủ nhật, thích quá. Đêm Giao Thừa đi Chùa coi đốt pháo, xin xăm, tha hồ thức khuya. Sáng Mùng Một cứ việc ngủ nướng!

Hình như tôi mới viết về Tết nhứt lễ lộc đây mà!

(EG, Em với Ch hôm qua đi ngang Nisqually có thấy là cái đám bí đỏ bao nhiêu là trái còn nằm trơ trơ trên mặt đất, chưa bị cày lên đó không? Năm ngoái, khoảng sau Halloween là bị phá rồi.)

Thứ sáu, ngày 18, tháng mười một, năm 2005

Gặp bác sĩ xong thì tôi đi qua phòng bên cạnh để được lấy máu. Mũi kim đâm nhẹ vô. Chỉ cảm thấy như bị một con muỗi cắn! Và chỉ là một dấu chấm đỏ để lại trên cánh tay! Có những người lấy máu khéo như vậy đó! Mà cũng có những người phải lụi tới lụi lui, làm da thịt mình bầm tím! Lấy máu để khám sức khỏe thường niên thôi, chứ không phải hôm nay tôi cho máu. Để chờ lấy cái hẹn đi khám tim tại sao thỉnh thoảng hay hồi hộp, nếu mọi việc bình thường thì tôi sẽ cho máu lại.

Tôi vẫn thấy cho máu là việc nên làm. Biết đâu một ngày nào đó mình cần máu và cũng có người cho mình. Nhớ đã đọc trong một cuốn sách viết về vùng Tuscany, thấy nói bên đó sau khi cho máu xong, bà con xếp hàng dài thưởng thức food buffet ngon hết biết (dĩ nhiên là cho ăn chùa để thưởng công!). Không như ở đây chỉ được một ly trái cây và vài cái cookies! Nói cho vui thôi, mình cho máu với ý nghĩa cao cả hơn chứ. À, tôi cũng nghĩ mình nên tham gia vào việc cho bone marrow nữa đó. Nghe nói người Á Đông ít tham gia. Cái tiểu bang của tôi ủng hộ việc này, nếu dân công chức nào mà được kêu đi cho tủy sống thì sẽ được nghỉ ba ngày (hình như vậy) ăn lương.

Chiều nay, bà bộ trưởng Sandy đã đi tới từng bàn làm việc của nhân viên để chúc mọi người một mùa lễ Tạ Ơn vui vẻ-nhiều người sẽ lấy nguyên tuần tới nghỉ rồi. Đi cùng với bà Sandy, có bà Cathy Cale, là AD (Assistant Director) mới của bọn tôi, bà vừa lên chức, từ chức Internal Auditor. Bà Cathy hỏi tôi có lấy ngày nghỉ không, khi nghe tôi bảo không, thì bà kêu tốt, tốt...

Tại cũng chẳng đi đâu, với bốn ngày nghỉ dính liền nhau, tôi thấy cũng đủ. Dĩ nhiên, nếu tuyết đổ ngập đường thì tôi sẽ ở nhà. Tôi đã nói trước với sếp như vậy rồi. Tôi cũng vừa mượn một lô sách Việt. Tôi ngồi ở nhà, vào net, vào cái website của thư viện nhà, mượn hàng loạt, đã quá. Hừm, phải xài cho đáng với đồng tiền thuế mình đã đóng chứ. Tôi tự nhủ vậy thôi, chứ không nói cho đồng nghiệp ở thư viện nghe đâu, vì tôi đang bày nhiều việc cho họ làm mà, lý do mớ sách này phải được lục ra từ những chi nhánh khác và chuyển về chi nhánh của tôi. Có sao đâu! Tôi đang giúp thư viện có một con số thống kê ngon lành mà.

Trời mùa thu, lại sắp qua đông, nơi tôi ở đêm nay sương mù xuống nhiều quá, vậy mà (đọc Internet thấy) dưới Cali đang bị cháy ở vùng nào đó!

Linh Vang
Digital IC
Posts: 102
Joined: 01 Oct 2007 23:38

Postby Linh Vang » 25 Nov 2005 10:34

Chủ nhật, ngày 20, tháng mười một, năm 2005

Nhiều nhà văn chọn nghề viết văn bởi vì họ không thể làm nghề gì khác. Nathaniel Hawthorne viết:”I don’t want to be a doctor, and live by men’s diseases; nor a minister to live by their sins; nor a lawyer to live by their quarrels. So I don’t see there‘s anything left for me but to be an author.” T. S. Eliot, thời đại học đã là một tay đánh võ quyền Anh (boxing), ghi nhận:” I was too slow a mover. It was much easier to be a poet.” Tôi thích câu tuyên bố của George Bernard hơn:”My main reason for adopting literature as a profession was that, as the author is never seen by his clients, he need not dress respectably.” Tôi cũng nghĩ ta cứ tha hồ viết mà không lo chuyện ta trẻ hay già, đẹp hay xấu, không như diễn viên tài tử hay ca sĩ, già quá thì trình diễn cho ai coi. Và E.M. Forster’s well-known phrase, “ How do I know what I think until I see what I say?” Và nhất là sự hiện hữu của mình...trong ngày hôm nay, khi ngồi xuống dù chỉ cần viết vài chữ “ngày, tháng, năm” như Anne Lamott nói, “the...the thrill of seeing oneself in print...provides some sort of primal verification: you are in print; therefore you exist...” Tôi vẫn vui sướng mỗi khi nhìn thấy tên tôi đi kèm với bài viết của mình. Hình như khi đăng lên trang giấy, tự nhiên thấy cái truyện bỗng trở nên hay hơn đấy!

Tôi đang đọc The Midnight Disease-The Drive to Write, Writer’s Block, and the Creative Brain- của Alice W. Flaherty, và những câu trên đã được rút ra từ cuốn sách này.

Ba giờ chiều nay, tụi tôi và đám anh em, sẽ tụ tập về ăn uống Thanksgiving ở nhà ba má tôi.

Thứ ba, ngày 22, tháng mười một, năm 2005

Ban ngày, trời lành lạnh 44 độ, không mưa, có một chút sương mù, mặc áo đủ ấm thì việc đi bộ ở ngoài trời cũng thú vị. Đồng nghiệp của tôi, nhiều người đi bộ, đi một mình hay đi cặp, hay đi từng nhóm. Chị Nguyệt đi cả nửa tiếng ăn trưa của chị. Chị đi xa lắm, lại bước nhanh. Đi một mình thôi, vì ngay người Mỹ cũng đi không kịp với chị ấy! Tôi thì ...nếu không chạy qua thư viện dạo net... thì cũng chơi xếp mấy miếng hình. Tôi cũng thuộc cái nhóm này, bằng chứng là hôm nọ bà bộ trưởng Sandy mang cho một mớ bộ hình, tụi tôi xếp xong thì Wendy gửi e-mail cho bà ấy hỏi có muốn lấy lại mấy hộp hình này hay không, tên tôi có nằm trong cái e-group đó mà! (Bà trả lời là không, cứ đem đi đổi đi.)

Chiều nay trong thang máy, thấy Kim làm chung cao ốc vừa đi bộ về với da mặt đen hồng khoẻ mạnh, tôi ngạc nhiên hỏi:
“Ở đâu mà you ăn nắng đẹp vậy?”
“Mexico”
Ớ ờ! Tôi chẳng hay chuyện ấy, cô ta đi Mexico hồi nào vậy?
“Mới về hôm chủ nhật. Tám ngày. Dẫn cả con cái, chị và mẹ. Vui lắm, mà cũng tốn kém dữ, nên còn lâu mới đi nữa.”
Ng với tôi chưa đi đâu nhiều, cũng nghĩ còn trẻ, sẽ có dịp đi mà.

Thị trường chứng khoán dạo này lên hoài, ngay cả hôm qua khi hãng chế tạo xe hơi GM tuyên bố sẽ sa thảy 30 ngàn người và dẹp bỏ 12 cái xưởng của nó. Một ngày trước đó Ford, cũng chế tạo xe hơi, có ra thông báo sẽ cho 4 ngàn người nghỉ việc. Mấy cái tin như thế này nghe trong lúc mùa lễ lộc sắp đến, thật không vui tí nào (nghĩ chung cho nước Mỹ), tội nhất là cho người bị mất việc. Hôm nay, stocks cũng lên! Chỉ còn hơn một trăm điểm nữa là Dow Jones đụng phải con số 11,000 rồi! Có thể được lắm chứ, vì thị trường chứng khoán có khuynh hướng đi lên vào khoảng thời gian này trong năm.

À, xăng nhớt bữa nay có xuống chút đỉnh, $2.29 một ga lông (gallon), so với cao điểm trước đây, $2.67.

9 giờ ở thư viện ra. Sương mù đổ xuống trắng xóa. Con đường chính của thành phố UP, những cột đèn đã giăng dây đèn màu để đón mừng lễ lộc. Tháng này, đêm không có sương mù mới là chuyện lạ. Tôi thích những ngày sương mù (vừa phải, không nguy hiểm), tại nó có cái vẻ lãng mạn nào đó. Đúng ra, ngày xưa Ng và tôi hứa hẹn nhau vào mùa này. Thanksgiving, Apple Cup (trận đấu football truyền thống giữa hai trường đại học lớn nhất của WA), sương mù, mùa hồng chín, và những thứ khác nữa...


Thứ năm, ngày 24 tháng mười một, năm 2005

Hôm qua, 2:30 chiều tụi tôi được cho ra về sớm, lý do là để chuẩn bị đón lễ Tạ Ơn với gia đình. Tám năm qua, vào những ngày lễ lộc, dưới thời ông bộ trưởng cũ, đã không có ân huệ này, ai muốn về sớm thì phải nộp giấy xin nghỉ mấy giờ trừ bớt vô vacation. Nhân viên ấm ức vì không được cho về sớm như phần lớn những bộ khác. Ông John Charles là người của cựu thống đốc Gary Locke; ông Locke được tái đắc cử thêm một nhiệm kỳ bốn năm nữa, tổng cộng là tám năm; ông Locke tám năm thì ông Charles cũng được tám năm. Ông Charles khó tính như vậy đó. Năm rồi, ông Locke không ra ứng cử nữa. Ông Locke đi thì ông Charles cũng đi. Đầu năm nay tụi tôi có thống đốc mới, đoán biết thế nào cũng có thay đổi: lễ lộc sẽ được cho về sớm. Nhưng khi nghe bà Cathy C bảo như vậy thì ai nấy ở cái cao ốc của tôi vừa vui vui mà cũng vừa thấy bất ngờ quá. Tôi chợt nhớ, a, phải gửi e-mail hủy bỏ cái buổi họp lúc 3 giờ cho nhiều người, cái buổi họp do tôi sắp xếp hàng tuần.

Về nhà thấy Kỷ Nguyên Mới đã đến. Số 62 kỷ niệm KNM được 5 tuổi. Có bài viết hầu như của mọi người trong Ban Biên Tập. Chị Hồng Thủy có bài Lan Man Về Người Của KNM. Chị cũng điểm danh tôi:

Nhà văn Linh Vang, cô em nhỏ nhất trong mấy chị em của gia đình KNM. Tuổi trẻ nhưng tài cao. LV sáng tác rất nhanh, viết thật dễ dàng. Bạn đọc không xa lạ gì với LV của “Một Góc Trời Tây Bắc”. Chỉ cần đọc bài của LV là biết hết trơn hết trọi đủ mọi chuyện của Seattle và những vùng phụ cận. Cô em tôi tuy trẻ người nhưng rất rành tâm lý, bạn đọc mà có gì rối rắm tâm thần cứ viết thơ hỏi nàng là nàng gỡ rối nghề lắm. Bảo đảm sẽ cảm thấy khỏe re ngay. Tôi nói nhiều quá sẽ bị la là “Mách lẻo”. Xin sì tốp ở đây. Bạn đọc ráng hiểu nhé. LV còn có tài kể chuyện tiếu lâm và có đức lang quân hiền khô chỉ cười chứ không nói. Nhân vật Ng của Linh Vang đó.

Tuổi trẻ nhưng tài cao? Hì hì! Tuổi trẻ là vì nhỏ nhất trong gia đình KNM mà. Tài cao? Khen em út để cho nó cố viết nhiều lên nữa đó mà.

Sáng nay, 9 giờ vừa ra khỏi nét thì phôn reng (nhà tôi không có cable, vẫn xài phôn để dial up). Té ra là của cô em ở...xa thật xa, cách nhau cả mười tiếng đồng hồ. Chúc tôi và Ng có một ngày Thanksgiving vui vẻ, hạnh phúc. Trò chuyện gần một tiếng. Cảm ơn em. Cũng chúc em và gia đình vui vẻ và bình an.

Buổi trưa, tôi bỗng muốn ăn một tô phở nóng, được Ng chở đến tiệm phở gần nhà, nhưng tiệm phở này thường có nhiều khách Mỹ mà hôm nay là ngày lễ lớn của Mỹ, chắc chắn là không có khách Mỹ vào ăn, nên nó cũng đóng cửa nghỉ luôn. Qua một nhà băng, thấy nhiệt độ 45 độ. Sáng qua, nơi sở tôi chắc phải là dưới 32 độ F, vì tôi thấy những hạt sương đóng thành những hạt đá lạnh ở đầu những nhánh cây trơ trụi lá (tôi còn đưa tay rờ!). Nhưng rồi mặt trời ló dạng, rọi xuống, khá ấm áp. Dĩ nhiên ấm áp khoảng 50 là mừng rồi, nghĩ tới Nam Cali 70 độ mà thèm thuồng.

Chiều nay được mời đi ăn gà tây nữa mà tôi không đi, chỉ có Ng đi. Cả tuần đi ngoài nhiều quá rồi, được dịp nghỉ là tôi chỉ thích ở nhà thôi: đọc sách, nghe nhạc, coi phim, dạo nét...

Linh Vang
Digital IC
Posts: 102
Joined: 01 Oct 2007 23:38

Postby Linh Vang » 28 Nov 2005 16:31

Thứ sáu, ngày 25, tháng mười một, năm 2005

Hôm nay, công chức liên bang phải đi làm lại nhưng công chức tiểu bang như tôi thì còn được nghỉ. Thật sự ngày này tụi tôi nghỉ bù lễ Columbus Day - đã không nghỉ. Đây cũng là ngày có sales lớn nhất trong năm. Nhiều nơi đã mở cửa từ 6 giờ sáng, có nhiều big sales trong vài tiếng đồng hồ đầu, bớt tới 60%, 75%, dù là hàng mới. Trời ơi! Nghe radio cho biết có người xếp hàng từ 3 giờ sáng, và có nơi còn oánh lộn nhau vì xô đẩy hay lấn vô đứng trước mặt người khác (cut a line!)! Tôi đang muốn mua một cái laptop mong với giá rẻ, mà bảo tôi đi xếp hàng giờ đó thì tôi chịu thua. Đang nằm quấn mình trong chăn ấm áp sướng quá, tôi dại gì chứ!

Trời lắc rắc mưa từ sáng sớm. Phải 12 giờ trưa sau khi đã tà tà ăn uống xong, tôi mới vào “lội” trong mall. Ng thả tôi ở đây rồi qua Best Buy, CompUSA. Dặn mấy tiếng sau sẽ gặp nhau cũng ở chỗ Ng vừa thả tôi. Thế là tôi đi đầu mall, cuối mall. Người đông ơi là đông. Hẳn là cái chuyện hôm chủ nhật tuần trước đã được quên lãng, nên bà con vẫn vào mall. Có một tên khùng điên 20 tuổi đã vào mall bắn người lung tung, rồi bắt ba người làm con tin. Phải bốn tiếng đồng hồ sau, hắn mới bỏ súng ra cho cảnh sát còng tay. Chuyện bắt đầu xảy ra lúc trưa 12:15. Sáu người bị thương, một người bị rất nặng vì khuyên can tên khùng điên mà lãnh tới mấy phát đạn vào người, tội nghiệp nghe nói anh này không có bảo hiểm sức khoẻ nữa - người ta đang tổ chức ca hát gì đó, mỗi vé 10 đồng để gây quỹ giúp anh trả tiền bác sĩ, nhà thương.

Tên khùng điên này trước đó vừa bị bồ bỏ, đã gửi e-mail nói, tôi muốn thế giới cảm được nỗi đau của tôi (I want the world feel my pain).

Đâu phải cứ bị bồ đá là vào mall bắn người bừa bãi? Làm cho bao nhiêu người sợ hãi.

Nhiều thứ cũng rẻ quá! Tôi mua cho tôi. Cứ đem thẻ ra cà thôi. Chưa mua được gì cho Val - tuần rồi tôi đã bốc trúng tên của Val nên sẽ mua quà cho cô ấy. Ngày 22 tháng 12 mới trao đổi quà, thành ra tôi vẫn còn nhiều thì giờ.

Mỏi chân, tôi ghé vào cửa tiệm cafe Starbucks, cũng trong mall, xếp hàng mua một ly mocha, cái hàng thật dài. Vẫn cùng giá tiền như ở cái tiệm Starbucks gần nhà: $2.94 một ly 12 oz, kể cả thuế. Thi sĩ Hà Bỉnh Trung với Ng cùng đồng ý là sau khi uống café Starbucks rồi thì thấy cà phê nào cũng dở.

Thỉnh thoảng, nhâm nhi ly cà phê Starbucks, tôi lại nhớ tới bài viết của một nhà văn nữ ở VN sau khi đi thăm nước Mỹ, rồi viết về kiểu uống café ở Mỹ, chê là cà phê Mỹ nhạt nhẽo (ý như vậy). Chắc cô nói kiểu uống không đường, không cream, nothing, uống như nước lã, kèm sau bữa ăn sáng, bữa ăn trưa... Tôi cười thầm, đoán là cô nhà văn trẻ này chưa có uống một ly café nào của Starbucks. Bởi vì nó có đủ kiểu pha, đủ hương vị. Tôi hãnh diện là Starbucks đã xuất phát từ nơi tôi ở, và bây giờ đang lan rộng nhiều nơi trên thế giới. (Ngoài Starbucks, vùng Tây Bắc còn có một điểm đặc thù là có nhiều quán nhỏ espresso, cứ đi một lốc đường là thấy có một cái nhỏ xí xi, xe sắp hàng dài.)

À, không biết dạo này Starbucks đã mở chi nhánh bên VN chưa nhỉ?

Thứ bảy, ngày 26, tháng mười một, năm 2005

Trời nắng, chỉ hơi lạnh một tí, nếu mà đi ngoài trời không mặc áo len – tôi đã lười tròng áo len vào người khi xuống xe. Tôi đi làm thư viện. Sau hai ngày lễ đóng cửa, thư viện bận rộn lắm. Tôi đứng suốt ngày mỏi cả gót chân. 5 giờ ra về, mới hay trời vừa đổ mưa, làm ướt đường. Mưa hồi nào, tôi chẳng hay!

Ng đi đưa đám ma, của chú nhỏ bị xe lửa tông (chết) tuần rồi. Chú nhỏ kia, người Lào, cũng được chôn hôm nay. Báo đăng bữa đó trời sương mù trắng toát, xe lửa chở hàng chạy với tốc độ 40 dặm/một giờ. Còi hụ dữ lắm mà hai chú nhỏ không nghe, thấy có dụng cụ nghe nhạc rớt gần đó, đoán có lẽ là hai chú đang mải mê nghe nhạc. Mười tám tuổi. Nuôi con tới cỡ đó mà mất con, đau lòng quá!

Nhìn ra sân sau, thấy lá vàng lại rụng đầy! Đẹp thì có đẹp. Ng vừa dọn dẹp sạch trơn mấy hôm trước, Ng có nói, để lâu, dọn cực quá! Tôi ngước nhìn mấy cây poplar cao ngất, lá trên cây còn nhiều, kiểu này cứ phải dọn miết thôi! Chưa nghe Ng nói gì, chắc là chưa thấy?

Từ hôm thứ năm thèm một tô phở bắc cho đến bữa nay, tôi vẫn chưa đi ăn phở. Hôm qua, đã được ăn một tô bún bò giò heo ngon ơi là ngon rồi! Tôi vẫn thích bún bò hơn phở, có bún bò rồi thì đâu kêu thèm phở nữa.

Đọc Mùa Thu Paris của Phạm Xuân Thái, đăng ở Kỷ Nguyên Mới, thấy viết một tô phở ở Paris giá khoảng 11 đô. Nơi tôi ở một tô phở tôi thường ăn chỉ mất 5 đô rưỡi. Bài báo cũng cho biết, “Riêng phần ngày nghỉ hàng năm, Pháp chắc chiếm kỷ lục trên thế giới: bạn chúng tôi làm cho chính phủ có tới 55 ngày nghỉ (11 tuần) hàng năm, chưa kể ngày nghỉ đau ốm.” Tôi cũng làm cho chính phủ mà chỉ có 22 ngày nghỉ thôi, đó là tôi đã đi làm nhiều năm rồi, và đang có tối đa số ngày nghỉ (vacation), chứ mấy người mới vào thì còn ít hơn. Hóa ra dân Pháp ...phè quá mà! Chắc họ cũng đang chê người ở Mỹ ...cày dữ quá! Như tôi chẳng hạn! Nhưng mà rảnh rang quá, chắc là tôi lại bệnh thôi?

Linh Vang
Digital IC
Posts: 102
Joined: 01 Oct 2007 23:38

Postby Linh Vang » 18 Dec 2005 20:21

Thứ tư, ngày 30, tháng mười một, năm 2005

Sáng sớm 40 độ, chiều về 41 độ. Tôi đã lo hôm nay không biết đường sá có đóng đá trơn trợt không, vì hôm qua tuyết rơi tuy là tan mau nhưng vẫn để lại nước, và khi đêm xuống, nhiệt độ xuống thấp, có nguy cơ nước đóng thành đá. Thấy mặt đường đen đen là ngại black ice. Nhưng radio bảo không có black ice. May quá! Mọi thứ khô ráo, xe chạy boong boong nên tôi cũng an tâm mà mơ mộng. Đôi khi đang lúc ấy tôi cũng ẩu còn “viết truyện” trong đầu! Đáng lẽ chỉ nên viết truyện khi ngồi trên buýt. À, sáng hôm qua tí nữa là bắt hụt cái xe buýt từ Olympia đi Tumwater. Người ta cũng bảo nếu viết văn làm thơ thì đừng chọn nghề nguy hiểm. Cứ xem ông nhà văn viết truyện Hoàng Tử Bé, ông là phi công, thường tả cảnh máy bay rớt qua kinh nghiệm của ông, rồi một ngày ông đã mất mạng vì máy bay rớt thật!

Hôm qua, trời tuyết xuống lạnh lẽo như vậy mà cái xe xin máu lại đậu chình ình ở bãi đậu xe trước sở, ai cho máu lúc đó đúng là thật anh hùng! Val khoe từ trước tới giờ đã cho được hai ga-lông (gallons) và được gắn một cái pin trước ngực.

Cứ tưởng tượng bằng bốn cái bình sữa loại nửa gallon mà mình hay mua bỏ trong tủ lạnh. Đáng lẽ phải được tuyên dương cái gì hơn chứ, ai lại chỉ có cái pin thôi!

Tôi phải viết vài hàng để chấm dứt tùy bút tháng 11 này, vì ngày mai là qua tháng 12 rồi, loay hoay lại qua năm 2006! Nghe kinh khủng chưa? Hình như khi tuổi càng lớn thì ngày tháng đi qua càng mau hơn đó.
:(

Linh Vang
Digital IC
Posts: 102
Joined: 01 Oct 2007 23:38

Postby Linh Vang » 18 Dec 2005 20:24

Thứ năm, ngày một, tháng 12, năm 2005

Bước lên xe buýt chợt thấy có tờ giấy được dán vào ghế. Hóa ra xe buýt IT nào cũng để dành một băng ghế hàng đầu (với hai chỗ ngồi) cho Rosa Parks. Cũng ngày này năm 1955, Rosa Parks, một phụ nữ da đen, đã không chịu nhường ghế trên xe buýt cho một người đàn ông da trắng, đưa đến việc người da đen hô hào đi bộ để tẩy chay xe buýt, phát động một phong trào đòi bình quyền cho người da đen. Tôi để ý, không thấy ai ngồi trên cái ghế này, dù rằng ngay cả buổi chiều về xe buýt đông người, có một bà Mỹ đen thật mập, cũng đi tìm băng ghế khác có người mà ngồi chật chội với nhau. Tôi cười trong bụng, đúng rồi, ngồi lên đó khác nào ngồi đè lên bà Rosa Parks, ai lại dám ngồi đè lên bà Rosa Parks chứ, không chừng (hồn) bà đang ngồi đó thật!

Mọi năm, xe buýt không dành một ghế cho bà Rosa Parks vào ngày này; năm nay làm vậy, có lẽ vì bà mới mất.

Tuyết lắc rắc rơi khi tôi vừa vào sở. T gửi e-mail bảo nếu tuyết xuống nhiều và tích lũy thì đồng nghiệp của T sẽ cho T quá giang về sớm, tôi có thể về theo. Nhưng thấy tuyết rơi xuống là tan ngay nên tôi ngồi tới hết ngày và về bằng buýt.

Chưa tới 6 giờ chiều mà trời đã tối đen và lạnh. Xuống xe buýt ở Lakewood, tôi ghé McDonalds mua một phần ăn Chicken McNuggets. Đói bụng quá, không ráng về tới nhà được! Phải đợi lâu ơi là lâu, đến nỗi tôi tưởng họ quên tôi. Hóa ra là nhiều người mua quá; họ lười, không xuống xe, cứ ngồi trên xe, lái vào khu drive-in mà kêu món ăn. Mùa đông, thiên hạ lười nấu nướng, đi ăn ngoài nhiều hơn. Tôi có người bạn mở nhà hàng đã bảo thế.

Thống kê cho biết đi ăn tiệm không tốt bằng nấu nướng ăn ở nhà. Chắc chắn là vậy rồi! Vì ở nhà thì mình bỏ bột ngọt làm chi. Rồi cũng kỹ lưỡng gạn bỏ lớp mỡ, lớp dầu, lớp da. Biết thì biết vậy, nhưng nấu nướng hoài cũng mệt quá! Nấu ít vừa ăn thì nấu hoài, nấu nhiều thì ăn không hết, ăn nhiều lần lại ngán, tiếc, đem cất tủ lạnh, rồi cũng đổ, thật phí.

Linh Vang
Digital IC
Posts: 102
Joined: 01 Oct 2007 23:38

Postby Linh Vang » 22 Dec 2005 08:14

Thứ sáu, ngày hai, tháng 12, năm 2005

Thức dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ: tuyêt trắng xóa, đường chưa có dấu xe đi. Vặn TV lên. Chưa phải là trận tuyết lớn lắm. Thấy nhiệt độ 33, 34 độ, trên nhiệt độ tuyết có thể đóng đá, nên tôi nghĩ chắc là có thể đi làm được. Nhưng má tôi lại gọi qua dặn đừng đi làm, rồi cùng lúc tôi lại nghe các trường học ở khu tôi ở đóng cửa, thế là tôi quyết định ở nhà. Gọi cho Val biết là vì tuyết nên tôi sẽ không vào, để Val cho mọi người biết, vì chỉ có Val mới đi làm sớm, giờ đó (6:40) đã có mặt. Tôi muốn gọi xong là chui vô mền lại, chứ chờ tới 8 giờ để gọi Monette thì lâu quá. Sau này, tôi biết chẳng có ai vắng mặt ngoài tôi, và đường sá thì sạch sẽ lắm, ngay cả cái bãi đậu xe, cũng được xe cào tuyết cào sạch. Tuyết rơi đầu mùa nên tiểu bang còn tiền nhiều mà, nên dọn sạch, chứ đâu như có một năm, tuyết rơi nhiều quá, xài nhiều quá, nên cuối mùa chẳng còn tiền mua cát, mua muối để rải hay cho xe đi cào! Lái xe đi làm mà con tim đánh thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tôi sợ tuyết, chẳng dám lái đi đâu. Cả ngày như bị giam lỏng trong nhà! Ở nhà thì phải dọn dẹp nhà!

Đem máy hình ra chụp dấu chân chồn đi ịn trên tuyết trắng. Đoán là chồn đi một cặp vì thấy hai lằn chân. Tụi con nít trong xóm đã ra ngoài vọc tuyết, nói cười ỏm tỏi.

5 giờ chiều. Ng với tôi đi ăn nhà hàng. Chủ nhà hàng thấy bọn tôi thì mừng quá. Không những mừng hiện ra trong nét mặt mà ông còn bảo là ông mừng nữa. Ngày trước vợ chồng ông mở nhà hàng ở đây, rồi không hiểu sao sang nhà hàng mà đi qua tiểu bang Louisiana. Rồi bây giờ về lại (về trước khi trận bão Katrina thổi tới New Orleans, Louisiana), mở nhà hàng lại. Ng với tôi chỉ thích ăn bún măng vịt họ nấu - những nơi khác không ngon bằng. Lâu lâu thì kêu cơm phần - canh chua, cá kho tộ. Chỉ thế thôi. Bún bò thì không bằng chị B nấu. Phở thì thua phở bắc. Còn những món khác, cũng chẳng thử. Tôi nói với Ng vậy là từ nay mình có chỗ đi ăn bún măng vịt rồi, khỏi cần phải đi xa (mà không ngon). Với lại, cũng nên ủng hộ họ.

Thấy nghỉ một ngày loay hoay cũng chưa đủ!


Return to “Tùy Ý”

Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 1 guest