Chiếc lá vàng còn lại

nmchau
Site Admin
Posts: 1654
Joined: 01 Oct 2007 17:02
Contact:

Chie^'c la' va`ng co`n la.i

Postby nmchau » 31 Mar 2005 19:53

Chiếc lá vàng còn lại

Năm nay trời không lạnh đột ngột như những năm trước, cái lạnh chậm rãi tăng dần nên cây lá thong thả chuyển màu. Công viên chưa hoàn toàn bao phủ bởi sa ('c thu, vẫn còn nhiều chòm lá xanh hòa lẫn với những cụm lá vàng nháửắt, hoặc xen giữa những vòm vàng tươi hay vươn theo những cành vàng sẫm... Nắng chiều như đang cố pha trộn các màu vàng lại thành một khoảng màu vàng đồng nhất, nhưng không thể. Tôi thích những sắc vàng khác nhau nổi bậc trong nắng như những nét chấm phá làm sinh động bức tranh. Đang bước đi tôi chợt dừng chân khi nhìn thấy một cành nhỏ vươn ra giữa hồ, trên cành chỉ còn trơ trọi một chiếc lá vàng đang run rẩy trong gió, trông cô đơn đến tội nghiệp.
Chiếc lá vàng chấp chới ra sức bám lấy cành, chung quanh có những chiếc lá cuốn theo gió rơi khắp mặt hồ. Không biết khi nào chiếc lá sẽ rơi nhỉ ? Tự dưng mọi vật nhòa đi... Trong phòng của tôi cũng có một
chiếc lá lẻ loi như thế...
Năm ngoái cũng vào mùa này, tôi giúp việc ở Garden Café, một tiệm ăn nhỏ trong khu chung cư mà hầu hết là người già về hưu cư ngụ. Làm khoảng một tuần, tôi có thể nhớ hết khách thường trực của quán, nhưng có hai người khách mà tôi chú ý nhất là ông bà Lindsay. Ông Lindsay cao lớn, khoẻ mạnh, trước đây là nha sĩ. Bà Lindsay tuy bị tê liệt hai chân, phải ngồi xe lăn, nhưng vẫn còn minh mẫn, nói năng rất sách hoạch.
Mỗi ngày đều đặn ba bữa, ông Lindsay đẩy bà Lindsay xuống tiệm, gọi món ăn và chăm sóc vợ rất chu đáo.
Sau khi dùng bữa, bà Lindsay thường đan áo trong khi ông đọc báo hoặc coi tin tức.
Hai hôm trước lễ Tạ Ơn, tôi không thấy ông Lindsay đâ?y bà xuống tiệm. Mặc dù tiệm rất bận, tôi ráng ghé phòng ông bà hỏi thăm. Bà Lindsay mở cửa, hai mắt đỏ hoe. Bà cho biết ông vừa nhập viện vì máu ông bị nhiễm trùng sao đó. Tôi hỏi bà muốn tôi giúp gì không, chẳng hạn như liên lạc với con của bà thì bà nói không muốn làm phiền họ. Tôi nói với bà tôi sẽ
đem thức ăn lên cho bà, thì bà từ chối. Khi bà khép cửa, tôi thoáng thấy trên bàn ăn những lon đồ hộp mở ngổn ngang. Chiều trước ngày lễ, tôi đem một hộp thức ăn lớn lên cho bà trước khi ra về vì tiệm đóng cửa ngày lễ. Bà cầm hộp thức ăn mà hai tay rung rung. Bà cho biết tình hình sức khỏe của ông càng tệ hơn. Tôi khuyên bà hãy gọi cho con bà, bà nói một
cách yếu ớt và miễn cưỡng là bà sẽ gọi.
Sau ngày lễ, khi vào đến tiệm, việc trước tiên là tôi hỏi thăm ông bà Lindsay. Tôi lặng người khi nghe tin ông đã đi ngay tối hôm trước lễ, còn bà thì mấy người con rước về rồi gởi vào nursing home. Bà manager của khu chung cư trao tôi một cái gói nho nhỏ bà Lindsay nhờ gởi lại cho tôi. Tôi mở ra, trên nền áo len to lớn màu burgandy bà đan cho ông mặc trong mùa lễ Tạ Ơn, nằm lẻ loi một chiếc lá vàng chứ không phải hai chiếc như lúc đầu bà nói với tôi. Cả ngày hôm đó tôi chẳng làm được gì hết, cứ mỗi lần đi ngang bàn ông bà thường ngồi, tôi lại rùng mình vì trước mắt là hình ảnh ông Lindsay đang chăm sóc cho bà. Hình ảnh lúc nào cũng ở bên nhau của hai người lớn tuổi mới xúc động làm sao. Một chiếc lá đã rụng rồi, tôi ngậm ngùi tự hỏi không biết chiếc kia trơ trọi trên cành được bao lâu nữa ???
Tôi bước đi giữa công viên mà thấy mình như đi giữa thành phố. Vòm lá chiếc xanh chiếc vàng cũng tựa như những người dân cư ngụ, trẻ có, già có, lớn có, nhỏ có. Người già như những chiếc lá phai, rồi sẽ theo nhau rụng về cội, nhưng trước khi lìa cành, lá vẫn trao cho đời một sắc vàng huy hoàng rực rỡ. Người đời thường ca tụng vẻ đẹp của cây cỏ vào thu nhưng có mấy ai thấu hiểu nỗi niềm của lá trong giai đoạn thay sắc đổi màu, nhất là những chiếc lá xanh có thường quan tâm đến nỗi lòng của lá vàng khi thời xuân sắc đã trôi qua ? Cũng như trong đám tang của ông
Lindsay, người ta sẽ nghe những lời hoa mỹ ca tụng công ơn của ông từ những bài điếu văn tỏ lòng hiếu thuận của con ông ta, nhưng mấy ai thấu hiểu ông bà Lindsay đã trải qua những ngày tháng cuối cùng trong đời ra sao ? Họ vẫn cố gắng không khuấy nhiễu cuộc sống của các con mình cho dù có cô đơn và khó khăn cách mấy. Chỉ hai người bên nhau, an ủi giúp đỡ nhau, là điểm tưa. cho nhau. Tình yêu của tuổi trẻ nồng nhiệt nhưng chắc gì sâu sắc và chân thật bằng tình yêu của họ? Tình yêu của họ dành cho nhau, dành cho con cái cũng chính là sắc màu thắm tươi nhất tô điểm
cho đời trước khi ra đi.
Ngày mai là ngày lễ Tạ Ơn, tôi thầm cảm tạ trời đất vẫn cho tôi làm chiếc lá còn chảy trong người dòng nhựa Việt nam và giữ được sắc màu Việt nam, để tôi không phải nghĩ đến "nursing home" khi cha và mẹ tôi đang ngả màu.

TVũ(11/24/04)

Quỳnh Hương
Pentium 4
Posts: 815
Joined: 01 Oct 2007 17:29

Re: Chie^'c la' va`ng co`n la.i

Postby Quỳnh Hương » 31 Mar 2005 22:41

Truyện viết rất cảm động, làm nhớ hai ông bà cụ hàng xóm khi xưa .

Cũng tương tự như hoàn cảnh 2 ông bà này . Bà vợ thì bệnh hoạn, đi đứng khó khăn nên ông chồng phải lo lắng chăm sóc tất cả cho vợ, cũng như nhà cửa vườn tược . Một hôm ông chồng lái xe đạp quanh con phố, bị xe hơi đụng chết. Hai tháng sau thì bà cũng đi theo ông . :cry:

Có lẽ chiếc lá còn lại không thể sống thiếu chiếc lá kia chăng ?

QH

UGTVU
Diode
Posts: 16
Joined: 01 Oct 2007 21:33

Postby UGTVU » 27 Apr 2005 17:26

Những chiếc vé xe đò của mẹ

Năm đó tôi còn nhỏ lắm, 7 tuổi, học lớp bạ Mẹ tôi vẫn thường vắng nhà cả ngày. Dù bận bịu buôn bán, nhưng mẹ luôn ráng về nhà trước khi trời tối để cả nhà cùng ăn cơm và trò chuyện (tất nhiên nhà thiếu bố vì bố đang ở trong trại cải tạo). Sau buổi cơm tối, mẹ thường xem xét việc học hành của anh em chúng tôị

Năm đó là một trong những năm đói kém nhất của cả nước, chợ búa ngày càng ế ẩm. Anh em tôi bữa no bữa đói. Chúng tôi thật khốn khổ, vừa đói thể xác, vừa đói tinh thần. Sách truyện là thứ mà chúng tôi say mê nhất thì không thể nào có khả năng mua nổị Dù có tiền cũng khó mua sách truyện hay vì bấy giờ họ chỉ xuất bản sách truyện "cách mạng"; mọi thứ sách truyện của chế độ trước đều bị dóng dấu một cách vô tội là "văn hóa đồi trụy". Cái tủ sách truyện ở nhà, chúng tôi đã ngốn đi ngốn lại đến đỗi thuộc lòng, không còn gì để xem nữạ

Hàng ngày mẹ ra bến xe đón xe đi chợ. Tôi vẫn thường hay giữ lại những vé đi xe đò của mẹ, chẳng để làm gì cả, chỉ giữ lại như một trò chơi, giữ chúng để buồn buồn lại đem ra đếm xem mẹ đã đi xe đò bao nhiêu lần trong 1 tuần, hoặc nhìn những con số vô nghĩa trên chiếc vé xe mà nghĩ viễn vông đến việc mua vé số có cùng số với chiếc vé xe để cầu maỵ Mỗi chiều mẹ về, tôi thường xách giỏ hộ mẹ từ ngõ vào, và việc đầu tiên khi vào đến nhà là tôi lục cái túi bên hông giỏ lấy 2 chiếc vé đi xe của mẹ Suốt tuần đó mẹ về tối hơn. Tôi ngạc nhiên mỗi lần soạn giỏ, tôi chẳng thấy chiếc vé nào trong giỏ cả. Tôi thầm nghĩ có lẽ mẹ buôn bán quá mệt mỏi, khi xuống xe mẹ tiện tay quăng vé vào sọt rác nào đó. Tôi buồn buồn khi nghĩ mẹ đã quên cái trò chơi cỏn con của tôị

Thứ bảy tuần đó, tôi cảm thấy mệt quá. Sáng hôm đó, mẹ vẫn đi bán như thường lệ. Mẹ viết giấy xin phép nghỉ học cho tôi, sai anh tôi đem đến cho cô giáo (*). Mẹ viết vài dòng cho tôi, dặn dò tôi phải ở nhà nghỉ cho khoẻ, đừng đọc sách. Tôi quanh quẩn ở nhà chẳng biết làm gì. Tôi đứng lên kiếm một cuốn truyện cũ nào đó đọc đỡ buồn thì thấy hình như trên kệ có thêm một cuốn sách cũ là lạ. Tôi vội rút ra thì đó là cuốn truyện Thằng Người Gỗ Pinochio, cuốn truyện tôi nghe nói khá nhiều và hằng ước ao được đọc. Tôi hồi hộp mở trang đầụ "Tặng con của mẹ, hạng nhất tháng này".

Tôi say mê đọc, đọc quên cả mệt, đọc một lèo hết mấy trăm trang, coi hết luôn những trang cuối quảng cáo sách truyện sắp ra để thầm ước ao được đọc chúng. Bây giờ tôi mới để ý đến giá cuốn sách. Con số làm tôi bàng hoàng. Tôi rung rung nhẩm tính... Giá cuốn sách cũ tương đương với số tiền mẹ đi xe đò cả tuần. Thì ra cả tuần nay mẹ về trễ là vì mẹ đi bộ để dành tiền và cũng để kiếm cho ra cuốn truyện đó để đúng hôm nay tôi nằm nhà không phải đem những chiếc vé xe đò của mẹ ra đếm cho đỡ buồn, mà là thoải mái đọc câu truyện nổi tiếng của thế giớị Tôi đã thanh thản đọc truyện từ những vết chân chai của mẹ !!!

TVũ(04/26/05)

(*) Học sinh VN đi học sáu ngày trong tuần

Diêu-Linh
Digital IC
Posts: 154
Joined: 01 Oct 2007 21:18

Postby Diêu-Linh » 29 Apr 2005 04:34

Ug,
mL thích những câu chuyện phản ảnh cuộc sống như thế này . mL học hỏi được nhiều lắm ! Ug viết nhiều nữa nha ...

Minh Chau Than Ai
Digital IC
Posts: 199
Joined: 01 Oct 2007 22:29

Postby Minh Chau Than Ai » 06 May 2005 22:35

Món quà cuối năm , ( nó 2 )

Tờ mờ sáng người ta đã thức dậy rộn ràng xấp xếp các thứ để chờ giờ đón giao thừa, nó cũng nôn nao nhìn người qua kẻ lại .
Nhưng chỉ là để nhìn những gì trước tầm mắt phải nhìn mà thôi, nó không dám mơ ước, hay hy vọng, dù là mong manh trong tưởng tượng, nó còn nhớ năm trước, vào giờ sắp đón giao thừa, cô nó đã gọi mấy anh em nó đứng khoanh tay nghe dặn dò tỉ mỉ !( ngày mai mùng một không được ra đường hay chạy sang nhà hàng xóm, nhà mình nghèo không nên đi nhận bao lì xì của bà con, vì sẽ không có cái chúc lại cho người ta )

Nó miên man trong suy tư và thấy chạnh một nỗi buồn thân phận !mùi thức ăn bên nhà hàng xóm sửa soạn cho tất niên ngào ngạt hoà cùng mùi trầm hương thoang thoảng đưa trong gió bay sang, làm nó nghe bụng cồn cào, vì từ sáng tinh sương người nhà nó đã không còn ai trong nhà " vì họ vẫn đi làm những việc hàng ngày để kiếm sống" nó lủi thủi một mình trong căn nhà hoang vắng, nó chỉ biết chạy ra sân khèo cây trứng cá ăn cho đở đói lòng ,hy vọng hôm nay chiều cuối năm người nhà nó sẽ về sớm hơn !

chờ mãi đến khi nó ngủ gục xuống chiếc ghế mây bên cửa sổ ...
trong giấc mơ nó thấy ba nó đang ôm nó vào lòng, và cho nó biết là sẽ có quà cho nó cuối năm, nó mơ thấy ba nó thật là dạm vỡ ,dang đôi tay thật lớn cỗng nó trên vai đi khắp xóm làng , nó rất sung sướng và hạnh phúc, trong tiềm thức nó chỉ cần có ba nó bên cạnh nó , như những đứa trẻ khác bên cạnh nhà nó mà thôi, nó miên man vui mừng vì được ở trong lòng ba nó đi trong cùng khắp các đường phố ...
Bỗng bên tay văng vẳng tiếng ồn ào và người ta đang xốc bế nó vào nhà gọi nó tỉnh dậy, thì ra vì nó quá đói nên bị ngất đi ...dù nó rất mệt lã vì cơn đói, nhưng nó vẫn mĩm cười vì nó vừa có một món quà cuối năm mà ba nó đã cho nó trong mơ ...!


Return to “Truyện Ngắn Truyện Dài”

Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 4 guests