Như Giọt Sương Mai

Yen Chi
i3 Processor
Posts: 215
Joined: 01 Oct 2007 20:41

Như Giọt Sương Mai

Postby Yen Chi » 17 Aug 2005 18:33



Image


Tôi biết đến cô Mai khi tôi được mười sáu tuổi. Đó là một thiếu phụ ngoài bốn mươi, dáng dấp thanh cảnh, quí phái với mái tóc búi cao. Điều làm tôi chú ý đến cô là làn da trắng mỏng trên khuôn mặt thuôn thuôn làm hiện rõ đôi mắt mí lót trông có vẻ buồn buồn, ươn ướt như vừa mới khóc...mặc dù cô luôn mở nụ cười khả ái khi nhìn thấy tôi.
Cô thường đi cùng cô con gái khoảng hai mươi mấy tuổi đến thăm gia đình tôi. Thỉnh thoảng đi học về tôi vẫn thấy cô đến thăm và ngồi trò chuyện với chú Vĩnh. Chị Hoài Nhơn, con gái của cô luôn tỏ ra thân thiện và tự nhiên với chị em tôi. Mỗi lần như thế, tôi thoáng thấy vẻ khó chịu nơi cái nhíu mày của Mẹ...Mẹ đi ra rồi đi vào...Mẹ gọi chúng tôi vào nhà trong, kiếm cớ sai việc lặt vặt. Đôi lần thắc mắc nhưng không dám hỏi "Tại sao ?" Gia đình tôi là thế, luôn luôn có câu trả lời : "Không phải chuyện của con !" hoặc là "Con nít biết gì mà hỏi..."

Tôi không hiểu tại sao một người dễ thương, ăn nói dịu dàng như cô Mai thế mà Mẹ tôi lại không ưa. Cô chào hỏi Mẹ vồn vã chừng nào thì thái độ của Mẹ nhạt nhẽo đến lạnh lùng chừng ấy ! Chị em tôi rất mến mẹ con cô Mai, nhưng vì chìu ý Mẹ, muốn làm Mẹ vui lòng nên không dám lân la trò chuyện với cô mỗi khi Mẹ có nhà. Cô hay hỏi thăm chúng tôi về chuyện học hành, thỉnh thoảng cô nhắc đến Bố tôi, cô có vẻ vui khi chị em tôi kể chuyện về Bố...
_Bố các con khoẻ không ? Có hay viết thư về nhà không ?
_Dạ...con nhận được thư của Bố đều ạ. Bố con vẫn thường và vẫn đi dạy ở Trường Đại Học.

...

Mẹ không thích, cô Mai vẫn thỉnh thoảng ghé qua nhà thăm chúng tôi. Cô trở thành thân quen với tôi hơn. Có lần không còn kiên nhẫn để ngăn chận sự tò mò của mình, tôi đánh liều hỏi O Thu, người quản gia trung thành lâu năm của gia đình về cô Mai. O Thu lấm la lấm lét nhìn xung quanh rồi kéo tôi vào phòng O, như sợ ai nghe thấy. O đằng hắng lấy giọng, bắt đầu kể...

Cô Mai góa chồng khi đứa con đầu lòng còn nằm trong bụng mẹ. Chồng cô nguyên là Quận Trưởng một quận ở Qui Nhơn. Một hôm Việt Cọng đánh úp vào Quận, chồng cô không may bị tử thương. Sau khi chôn cất người chồng vắn số, cô trở về Huế sống với Bố Mẹ chờ ngày khai hoa nở nhụy. Cô đặt tên cho đứa con gái là Hoài Nhơn (thương hoài Qui Nhơn) để nhớ mãi vùng đất nơi chồng cô an nghỉ.
Cô xin đi dạy học trở lại và dạy cùng trường với Bố tôi nên hai người biết nhau. Cũng vì thương cảm cho cảnh mẹ góa con côi, bố tôi hay hỏi han, chăm sóc và xem chị Hoài Nhơn như con. Cô Mai là người uyên bác nho học, thích văn chương thi phú, Bố tôi cũng vậy nên hai người hay đàm đạo, xướng họa cùng nhau...tâm đầu ý hợp.
Chuyện của hai người rồi cũng đến tai ông bà Nội. Ông Nội tôi khá giỏi về khoa tướng mạo nên ra điều bất bình, ông thường nói với bà tôi rằng cô Mai có đôi mắt buồn "trương phu trích lệ", vẻ mặt "đào hoa diện" của cô ấy sẽ không tốt cho đường chồng con. Ông đặt hy vọng nhiều vào tương lai của Bố tôi, dĩ nhiên ông lo lắng là phải ! Bà chỉ biết thở dài, có lẽ, khi người mẹ thương con thì cũng hiểu được phần nào nỗi lòng của con mình. Bà có vẻ thông cảm về chuyện tình cảm riêng tư nên đã dùng những lời khuyên nhẹ nhàng với Bố...
Một thời gian sau Bố tôi đổi sang làm Khoa Trưởng một phân khoa bên Trường Đại Học. Một phần vì công việc mới bận rộn, một phần Bố tôi là người con "hiếu thảo" nên những dịp hẹn hò, gặp gỡ cô Mai cũng thưa thớt dần. Cùng lúc này Bố quen Mẹ tôi, đang theo học năm thứ nhất Văn Khoa. Mẹ tôi thời ấy xinh như mộng, nổi tiếng với lời khen tặng "Les plus beaux yeux de Huế !"...thế là Bố đã bị "coup de foudre"...
Cuộc đời và số mệnh đưa đẩy, một năm sau Mẹ theo về với Bố, rồi Bố được ngành Giáo Dục bổ lên Đà Lạt làm việc. Tháng ngày êm ả trôi qua, không còn nghe ai nhắc đến cô Mai...


Một lần nào đó, chị Như Thanh vui miệng lại làm lộ thêm chút bí mật cho chị Như Minh và tôi...

Lúc Bé chào đời, Mẹ giận Bố cả tháng cũng vì tìm tên đặt cho Bé. Bố thích tên Mai và đề nghị lấy tên Như Mai làm khai sinh cho Bé. Mẹ ngúng nguẩy, điên tiết lên khi Bố nhắc đến chữ "Mai"...thế là Mẹ không thèm nói chuyện với Bố, mặc Bố chiều chuộng, năng nỉ xin lỗi. Mẹ giận lây cả Bé, không màng đến việc tìm một cái tên cho đứa con vô tội này. Rốt cuộc ông Ngoại đành chọn tên khác, Như Qúi ...để đặt cho Bé.

...

Sau một năm định cư ở Pháp, tôi làm giấy tờ xin đi Mỹ học. Thủ tục hoàn tất, Bố đưa tôi qua Mỹ ở với gia đình người anh cả đang cư trú tại California.
Một buổi sáng tôi thức dậy muộn, đang còn lười biếng nằm gắng trên giường nhìn bâng quơ lên trần nhà...Tôi nghe như ai đó vừa nhắc tên Mai, tôi nghe tiếng được tiếng mất, tôi tò mò lắng nghe, thì ra Bố đang chuyện trò với cô Mai qua phone. Tôi bật người ngồi dậy, đi nhanh ra phòng khách. Bố thấy tôi, liền cười giả lả :
--Em còn nhớ con Như Quí không ? Cháu nó cũng qua đây cùng lần với anh...
Quay sang tôi, Bố bảo :
--Cô Mai mời Bố con mình thứ bảy qua nhà cô dùng bữa.
Tôi lí nhí :
--Bố cho con gởi lời chào cô...
Tôi trở vào phòng. Tự nhiên tôi cảm thấy bối rối và lo sợ. Tôi vẫn mến cô Mai như những ngày còn ở Việt Nam, nhưng hình ảnh Mẹ trong trí đã làm tôi thay đổi suy nghĩ. Những ý tưởng đến dồn dập làm tôi không kịp bắt lấy, không kịp bình tâm và cũng không còn đủ sáng suốt để nhận định đúng sai...Tôi lo cho hạnh phúc của Mẹ, sợ Bố sang sẻ tình thương cho người khác. Tôi bỗng thấy ghét Bố lạ lùng, tôi ghét luôn cả cô Mai. Trời đất sụp đổ, tình yêu sụp đổ, thần tượng sụp đổ. Từ một ông Bố khả kính, gương mẫu tôi biến hóa thành hình tượng của kẻ đạo đức giả, kẻ lừa bịp, phản bội...mà nạn nhân chính là những người đàn bà ! Từ một cô Mai xinh đẹp, đức hạnh tôi biến hóa thành một bà phù thủy ác độc không hơn không kém trong câu chuyện "Công Chúa Bạch Tuyết"...mà nạn nhân là Mẹ tôi !

Tôi trầm ngâm cả mấy ngày, trốn trong phòng tránh mặt không muốn nói chuyện cùng Bố. Bố gọi, tôi viện cớ bận ôn bài chuẩn bị cho kỳ thi Tofel.
Những bữa cơm tối tôi lẳng lặng ngồi ăn, không lên tiếng nói cười như mọi hôm. Anh cả ngạc nhiên vì thái độ của tôi. Chị dâu thì vẫn tự nhiên gợi chuyện nhưng tôi trả lời qua loa cho xong. Chỉ có Bố mới thật sự biết tâm trạng của tôi mà thôi, Bố là người hiểu và cưng quí tôi nhất nhà. Từ những mẫu chuyện dân gian, những câu chuyện văn học lịch sử hay câu đố được kể và đem ra tranh luận trong bữa cơm gia đình, tôi thường hăng hái tham gia đối đáp mặc dù tôi nhỏ tuổi hơn ai hết...và lần nào cũng vậy, Bố và tôi cùng về một phe dành thắng lợi huy hoàng. Bố tỏ vẻ hài lòng, khen tôi sáng dạ. Những lúc như thế Bố ôm tôi vào lòng :
_Phải chi Mẹ sinh Bé làm con trai cho Bố được nhờ !
Mẹ thường mắng yêu tôi :
_"Con gái rượu" của Bố thì Bố bênh là cái chắc !

...

Tình hình giữa Bố và tôi hình như căng thẳng đến thời kỳ "báo động". Hằng ngày, anh chị đi làm và các cháu đi học...vậy là, Bố "riêng một góc trời" của Bố, tôi "riêng một góc trời" của tôi. Đôi lần Bố muốn nói chuyện, tôi lầm lì làm ngơ. Bố muốn giải thích, tôi bác bỏ. Bố muốn cầu hòa, tôi làm tới cho đã nư ! Hết cách, Bố cầu cứu anh Thái.
Sáng thứ sáu, trước ngày đi thăm cô Mai như lời Bố hứa. Tôi đang ngồi lì trong phòng thì nghe tiếng Bố gọi :
_Bé đâu rồi ? Nhấc phone mau...anh Thái muốn nói gì với con nè !
_Dạ...Bố...con nghe đây !
_Bé hả...Bé sửa soạn sẵn sàng...lát nữa chị Hằng về đón Bé ra phòng mạch chơi rồi đi ăn trưa cùng anh chị...
_Dạ...thế còn Bố ?
_À...Bố có bác Bá đến đưa đi thăm mấy ông bạn hồi xưa rồi...Thôi đi sửa soạn đi nè...
_Dạ...anh...

Chị Hằng đưa tôi ra nơi làm việc của anh cả. Anh đang bận với bệnh nhân nên tôi vào phòng làm việc của anh, ngồi chễm chệ vào chiếc ghế bành bằng da màu đen bóng loáng, xoay đong đưa qua lại đảo mắt ngắm đồ vật được bày biện chung quanh. Đang tự nhiên như chỉ có một mình tung hoành trong phòng, tôi bỗng khựng lại vì có một người ngồi ở chiếc ghế phía sau lưng tôi, tôi vô tình đến nổi đi vào phòng mà không nhìn thấy. Tôi ngượng ngùng gật đầu chào. Anh ta cũng xã giao đáp lại :
_Em có phải là Như Quí ?
_Dạ phải...nhưng làm sao anh biết tên của Như Quí ?
_Tôi là Đình, quen với anh Thái...và nghe anh Thái nói có người em gái từ Pháp sang đây học tiếp...
Anh hỏi tôi về đời sống ở Pháp và Việt Nam. Qua anh, tôi được biết thêm về chương trình học ở các trường Đại Học ở Tiểu Bang Cali...
Anh Thái đi vào, cười cười vuốt đầu tôi, xen vào câu chuyện :
_Như vậy là Bé nhà mình biết anh Đình rồi há ?
_Đình có rảnh không...đi ăn trưa với tụi anh ?
_Dạ...em có buổi thực tập sau trưa...anh miễn lỗi cho em xin lần khác !

Tôi theo anh chị đi bộ sang dãy phố bên cạnh có mấy nhà hàng ăn. Biết tôi chỉ thích món ăn thuần túy Việt Nam nên anh chị chọn một nhà hàng Việt để chìu theo ý tôi . Sau bữa ăn, anh dặn dò chị Hằng vài công chuyện rồi quay sang tôi :
_Bé đi chơi với anh chiều nay nghe...anh có cái này hay lắm, muốn hỏi ý kiến Bé !

Anh chở tôi xuống bờ biển vùng San Diego, trời tháng ba thời tiết cũng vừa ấm, gió thổi từ biển vào làm tôi cảm thấy thật dễ chịu. Anh và tôi đi dọc theo bờ cát và anh bắt đầu đi vào câu chuyện...
_Bé này...mấy hôm nay anh thấy Bé không vui...Bé không thích ở với anh chị à ?
_Đâu có...em còn chưa cám ơn chị Hằng nữa đó...chị rất tốt với em...
_Hay là Bé không thích ở Mỹ ?
_Chính em đòi qua đây mà...với lại mới có hơn hai tuần...làm sao biết thích hay không thích...
_Tại anh thấy Bé không vui...không bi bô kể chuyện cho Bố và anh chị nghe như thường ngày...nên anh hỏi...
_Em...em...
_Anh hỏi thật nghe...hình như em giận Bố ?
Nghe đến câu hỏi này tôi òa lên khóc, tức tưởi. Anh cầm tay dìu tôi ngồi xuống chiếc ghế đá gần đấy rồi lấy chiếc khăn tay đưa cho tôi :
_Đừng khóc...chuyện gì còn có đó...nói anh nghe đi...tại sao ?
Tôi nức nở...
_Anh biết không...Bố liên lạc với cô Mai...em sợ...
Anh phá lên cười dòn, bất kể tôi giọt ngắn giọt dài, tèm lem cả mặt.
_Tội nghiệp em tôi...không hiểu gì hết...để anh nói cho Bé nghe nì...
_Em mà không hiểu ? Anh không hiểu thì có...Anh có nghe Bố chuyện trò với cô Mai đâu ?
_Bé bình tĩnh nghe anh nói...
_Không ! Bố sai ! Bố đáng ghét !
_Bé...từ từ mà...
_Không ! Em ghét cô Mai...Em không thích những người đàn ông phản bội vợ...em ghét những người đàn bà phá hạnh phúc của người khác...
_Bố chưa bao giờ phản bội Mẹ mà Bé ?
_Sờ sờ ra đó...Em không biết...kệ em...cuối tuần em sẽ phone kể cho Mẹ nghe mọi chuyện...
_Nghe anh nói nè Bé...Bé không hiểu chi hết...
_Em không nghe...không nghe...
Tôi mất hết bình tĩnh, người tôi nóng ran như lửa đốt, mặt đỏ bừng lên...Tôi lên giọng, gạt phăng, lấn át không cho anh Thái còn dịp để bày tỏ nỗi lòng giùm Bố. Anh đành ngồi yên, im lặng nghe tôi la hét cho đã cơn bực tức. Khi không còn lời lẽ nào để buộc tội, tôi khóc to làm anh bối rối theo...
_Bé... Bé nín đi...đừng khóc nữa...
Anh đổi đề tài :
_Hai anh em mình ghé qua quán bên kia uống nước nghe...Anh thấy Bé mệt rồi đó...xong rồi anh dẫn Bé đi shopping, chọn cho Bé bộ áo quần thật đẹp há ?
Anh lau nước mắt cho tôi, cố tình làm tôi cười :
_Bé làm vậy...đi vào quán nước người ta nhìn sẽ tưởng Bé đang giận hờn người yêu đó !
_Xì ! Em đâu có người yêu già như anh ! Anh này...kỳ...

Anh chọn cái bàn vuông nhỏ, khuất cuối góc phòng rồi kéo ghế cho tôi ngồi.
_Bé uống gì ? Anh nhớ Bé vào tiệm Mỹ thì chỉ có gọi "Coke"...
_Trúng ý rồi...anh còn bày đặt !
Dùng cái ống hút quậy vòng vòng mấy viên nước đá trong ly nước, tôi lấy ngón tay bịt một đầu ống làm sao có lực hút để dòng nước chạy lên chạy xuống trong cái ống...Tôi vẫn bày trò này mỗi lần uống "Coke" và cảm thấy vui vui khi màu nâu thay chỗ trống làm đầy ống hút...
_Bé vẫn như con nít...
_Xì ! Em lớn rồi chứ bộ !
_Ừa...anh quên là Bé Như Quí...đã biết "yêu"...
Tôi xấu hổ không trả lời.
_À, em qua đây đã liên lạc với Nguyên chưa ?
_Dạ...Nguyên có gọi cho em...
_Hắn vẫn thường chứ ?
_Dạ đang học năm thứ hai ở college...
_Em thấy Đình thế nào ?
_Mới gặp có chút...em đâu biết gì nhiều ...anh Đình có vẻ dân "gạo"...nói chuyện với em toàn là chuyện học với hành không hà...có vẻ hiền...
_Tính tình Đình được lắm...học lại giỏi !
Một ý nghĩ về Nguyên chợt đến...Tôi lơ đễnh nhìn ra khung cửa kính. Nắng buổi chiều ở Cali thật đẹp, bầu trời xanh không gợn mây...đẹp như điều ước mơ "đơn giản" của tôi. Sự hiểu biết của tôi về đời sống ở Mỹ còn quá ít ỏi và hạn hẹp, cách suy nghĩ cũng đơn giản, không thực tế vì tôi vốn được nuông chiều, với tôi cái gì cũng dễ, cũng có thể làm được. Tôi quên rằng điều mong ước tưởng là đơn giản với tôi đã không đơn giản đối với Nguyên...đặt để Nguyên vào tình thế khó xử...
Anh Thái lên tiếng nhắc :
_Ngày mai anh đưa cả nhà đi thăm cô Mai.
_Em không đi đâu.
_Bố hứa rồi, Bé phải đi...
_Em không thích gặp cô Mai...
_Bé không biết đó thôi, cô Mai quí Bé lắm...đừng làm cô buồn. Đâu phải có Bố sang rồi cô mới gọi thăm đâu...Cô gọi thăm anh chị thường, nhắc Bé hoài đó...
_Anh lấy lòng giùm cô à ? Đừng xạo với em...
_Anh xạo làm gì...Bé gặp cô thì sẽ hiểu...
Và rồi anh kể tiếp...

Anh không biết rõ cho đến ngày hôm nay tình cảm Bố dành cho cô Mai như thế nào, nhưng anh được biết Bố đã có một thời yêu cô Mai say đắm. Nếu không có sự can ngăn và khuyên lơn của ông bà Nội thì chắc Bố đã cưới cô Mai về làm vợ. Lúc trước, có một thời gian cô Mai thường đến thăm gia đình mình, anh cũng tỏ vẻ không thích vì anh vẫn nghĩ "Sao cô không để yên cho Bố Mẹ được hạnh phúc ?". Bây giờ anh lớn lên, tuy là may mắn được hạnh phúc nhưng anh vẫn có suy nghĩ khác...ngoài hôn nhân cũng có thể có một tình bạn tâm giao. Như Bố của mình chẳng hạn, có thể cô Mai là một người bạn tâm giao...Người vợ là người bạn đi bên cạnh cuộc đời chia sẻ cùng với mình để mang lại cho nhau một thứ hạnh phúc gọi là hạnh phúc gia đình, nhưng đôi khi mình cũng rất cần có một tâm giao, đó không phải là tình yêu mà đó là một điều cần thiết để cân bằng giữa hạnh phúc và cuộc sống ...
Tình cảm này anh không thể dùng bất cứ danh từ nào để định nghĩa . Anh không dám tự tôn để thần thánh hoá nó, bởi vì nếu giữa hai người ý thức được để trân quý, giữ gìn cái trong sáng đúng đắn thì quả là một điều đáng trọng nể . Nhưng có người lại lợi dụng hai chữ tâm giao để nuôi một mối tình thầm kín hay cố tình che đậy hành vi ngoại tình của họ thì thật là tội lỗi biết bao !"


Tôi lắng nghe anh nói . Tôi hiểu ý anh, nhưng hình như tâm tư tôi vẫn bất an . Với tuổi của tôi làm sao có thể hiểu được những điều ba hay anh tôi giải thích ? Với tôi, chuyện giao thiệp giữa một người đàn ông có vợ và một người đàn bà không phải là vợ mình thì là một chuyện không bao giờ có thể chấp nhận ... chỉ đơn thuần như một điều luật của chính phủ đã ban hành, là một người công dân cứ thế mà tuân chỉ ... hễ phạm luật là sẽ bị trừng phạt ... như bây giờ đây, tôi đang đem bộ luật hôn nhân tự tôi đặt ra, tự tôi làm chánh án để công bố bản án dành cho bố và cô Mai !

Anh Thái kiên nhẫn thuyết phục để trấn an tôi, lòng tôi đã dịu xuống, không còn hăng hái trả treo từng câu chữ với anh . Tôi yên lặng nhìn về hướng biển, nắng tắt dần khi mặt trời thu mình giấu vào lòng đại dương. Những cánh chim hải âu chao lượn trên mặt nước lấp loáng theo hào quang đỏ rực từ bờ bên kia ... Tôi ngẩn ngơ trước bức tranh hoàng hôn được vẽ từ thiên thiên ...

...

Đứng trước tủ áo đã lâu ... không một bộ áo quần nào làm tôi vừa ý, mặc dù trong gia đình, tôi vốn là đứa con gái ít làm điệu cho mình nhất . Cuối cùng tôi cũng chọn được bộ jupe màu hồng nhạt . Tôi ngắm mình trong gương trước tủ áo rồi với tay lấy chiếc lược trên bàn học chải lại mái tóc dài cho suông . Tôi chợt mỉm cười khi nhớ đến Mẹ, Mẹ thì cứ muốn tôi đi tiệm cắt tóc cho đúng thời trang ... Mẹ nói dễ chăm sóc và dành nhiều thời giờ hơn cho việc học hành ... Còn bố thì không cho tôi cắt tóc, bố bảo bên đây hiếm ai chịu để mái tóc dài như vậy ... Rốt cuộc bố đã thắng Mẹ !
Bố gọi vọng vào :
_Bé ơi ! Sửa soạn xong chưa con ? Mình phải đi kẻo trễ giờ ... từ đây qua đó hơn một tiếng rưỡi lái xe đó con ...
_Dạ ... con đang mang giày ... con ra ngay ...
Tôi bước ra ngoài phòng khách, chị Hằng thấy tôi vội la lên :
_Hôm nay trông Bé người lớn quá ! Bộ váy xinh quá ... làm bé cao hẳn lên !
Bố đỡ lời :
_Em nó tự cắt may từ hôm mới qua Pháp đó con ... Cũng nhờ Mẹ con nó biết thu vén nên Bố cũng đỡ lo ... chứ lương thầy giáo bên Pháp mà nuôi tám miệng ăn thì con nghĩ làm sao dư gỉa để sắm sửa cho mấy đứa con gái tuổi mới lớn ?
Chị Hằng ôm vai tôi cười đồng tình với bố làm tôi xấu hổ đến đỏ mặt ...

*VânHạc*


(còn tiếp)

Return to “Truyện Ngắn Truyện Dài”

Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 1 guest