Con chim sẻ nhỏ - TVũ

Quỳnh Hương
Pentium 4
Posts: 815
Joined: 01 Oct 2007 17:29

Con chim sẻ nhỏ - TVũ

Postby Quỳnh Hương » 11 May 2005 05:28

(tặng wại)

Từ khi chị rung rẩy ký vào giấy tờ ly dị, chị trở nên câm lặng giá băng. Với chị, tất cả mọi vật tồn tại trên cõi đời này đều vô nghĩạ Chị đã ký vào bản án hành quyết đời sống tình cảm của mình. Chị trầm mình vào cơn lũ lạnh lùng để mọi người không thểnhìn chị với ánh mắt thương hạị Chị cuộn mình vào vỏ ốc nhỏ nhoi để không ai còn chạm đến chị được nữạ

Chị yêu chồng chị lắm. Chị bỏ tất cả theo chồng chị đến xứ sở này, nhưng rồi một ngày chồng chị đột nhiên chìa ra sấp giấy tờ ly di.. Đã có kẻ thứ ba, níu kéo cũng chỉ làm khó làm khổ hai ngườị Mà còn ý nghĩ gì nữa khi trái tim chồng chị đã rẽ sang lối khác ?

Chị sống nửa ngày trong hãng như một cổ máy và nửa ngày còn lại ở nhà như một chiếc bóng. Chị vẫn hoàn tất mọi công việc được giao phó, nhưng chị thản nhiên trước những lời khen và không còn nở một nụ cười nào với đồng nghiệp. Vườn hồng nhà chị đã tàn theo mùa dông năm đó, chị chẳng buồn chăm bón, cỏ dại đã lan tràn phủ kín khắp nơị Chẳng bao giờ nghe tiếng nhạc vọng ra từ nhà chị vào cuối tuần.

Rồi một chiều xuân năm nay, trước khi chị đi ra bãi đậu xe, như mọi lần, chị đi ngang qua vườn hoa nhỏ của hãng với những chiếc ghế gỗ đặt dưới gốc cây, chị chợt thấy một vật gì lay động bên kia luống cỏ. Khi đến gần chị nhận ra một con chim non đang nhảy từng bước nhỏ đến bên mẫu bánh rơị Con chim bé lắm chưa đủ lông, có lẽ đang chập chững tập bay thì bị lạc me.. "Rồi mày cũng chết khô chết héo như ta mà thôi". Chị cười chua chát rồi bước vội đị Ngày hôm sau tan sở, khi đi ngang vườn cây, chị vẫn thấy chú chim tập chuyền trong đám lá. Hình như chú cũng chấp nhận cuộc sống cô đơn giống chi.. "Hừm, chắc chẳng được bao lâu ! " Chị nghĩ thầm.

Ngày thứ ba, thứ tư rồi suốt cả tuần, chị vẫn thấy chú chim non nhặt vụn bánh và chuyền cành. "À thì ra chú mày cũng khá đấy, cũng tự biết lo thân". Chị tò mò muốn xem chú chim đến khi nào có thể cất cánh bay vào bầu trời thênh thang. Hàng ngày giờ nghỉ giải lao, chị ra vườn xem chú chim có thể bay xa chưa, không quên cầm theo vài mẫu bánh ném cho chú. Chú chim cũng đã quen dáng chị, tự nhiên đến bên chị mổ bánh. Thỉnh thoảng chú lại nghiêng đầu kêu líu lo vài tiếng. Chị ngạc nhiên với chính mình không biết làm sao trong hai năm rồi, chị có thể làm việc suốt ngày, không bao giờ nghỉ giải lao, chẳng bao giờ bước ra ngoài thở hít khí trời và xem những nụ hoa khẽ mở cánh.

Hết hạ sang thu, ngày qua ngày, chị và chú chim trở nên đôi bạn. Mỗi khi nhìn chú, mắt chị bớt ánh suy tư, gương mặt chị bớt nét lạnh lùng, và hình như môi chị thoang thoáng nụ cườị Bây giờ chú chim có thể bay đến đậu lên chiếc ghế chị ngồị Trời bắt đầu se lạnh, chị rùng mình khi có cơn gió thoảng quạ Mùa đông đến thì thế nào nhỉ ? Chị phân vân thầm hỏi khi nhìn chú chim vô tư chuyền trên các ngọn lá nhuốm vàng.

Sáng nay làm việc mà lòng chị nóng như lửa đốt, chị cứ đứng lên ngồi xuống. Tối qua mưa gió lớn. Đông đã về thật rồị Chị mong đến giờ nghỉ giải lao để ra ngoài xem người bạn nhỏ trải qua đêm mưa đông thế nàọ Đã hai năm nay chị chả để ý đến thời tiết thay đổi ra saọ Tự dưng nghĩ đến những ngày sắp đến, chị thấy lòng vương một nỗi lo vô duyên cớ. Chị liếc nhìn đồng hồ, đã đến giờ giải laọ Chị bước nhanh ra khỏi phòng, và đi về phía ghế gỗ sau rặng hồng chị thường ngồị Gốc cây evergreen kia rồị Tự dưng chị cảm thấy quý mến chỗ ngồi này quá, chị cảm thấy thật thanh thản, thật yên lành giữa cõi riêng của chi.. Chị chợt khựng ngườị Có vật gì quen thuộc nằm dưới gốc câỵ Chị bước đến nhìn rõ rồi sững sờ. Con chim bé bỏng đang nằm xoãi cánh.

Chị đứng chết lặng một đỗi như hai năm trước đây khi chị ngồi trước sấp giấy tờ oan nghiệt. Hai năm trước, cuối cùng chị cũng phải cầm viết ký tên để chấp nhận cuộc sống đơn độc của mình. Thời gian gần đây, chị cảm thấy vết thương phần nào đã lành miệng, chị có thể nhìn thấy nét đáng yêu của đóa hồng hé nụ cũng như nụ cười thân thiện của mọi người xung quanh dành cho chi.. Nhưng hình như mọi thứ tốt đẹp đều quá mong manh với chi.. Chút tình bạn cỏn con vừa nảy mầm trong hồn chị đã héo ngọn, hạnh phúc nhỏ nhoi ấy đến thật chậm nhưng đi vội quá.

Chị vội vàng ngồi thụp xuống, hai tay quào đất dưới gốc câỵ Ngón tay chị chạm phải rễ cây đau nhói, nhưng chị vẫn không ngừng bớị Chị đặt xuống cái lỗ nhỏ vài cánh lá vàng đầu đông, rồi khẽ khàng đặt xác chim bé bỏng xuống. Hai giọt nước từ đâu rớt xuống bàn tay chi.. Chị ngước mặt nhìn trờị Trời tuy thưa nắng và dày gió nhưng vẫn chưa thể nối tiếp cơn mưa đêm quạ Giữa vùng nắng yếu ớt, dường như có đám sương mù phủ cuối lối xạ Chị đưa tay dụi mắt và chợt nhận ra mình đã khóc. Hình như đã lâu lắm rồi chị không nhỏ giọt nước mắt nào hết, nhưng hôm nay mắt chị cứ nhạt nhòạ Hình như đã lâu lắm rồi, trái tim chị khép kín, chả màng đến trời đất, gió mưa, hạ đi thu đến... nhưng hôm nay... Giá như trời đổ mưa nữa nhỉ, chị ước thầm. Hai năm trước, khi đặt bút ký vào sấp giấy tờ đó, chị những tưởng chị sẽ nhập vào cơn mưa u buồn đang rơi bên ngoài tòa, bay vô định đến một miền hoang lạ nào đó cho nỗi quạnh hiu chết theo cùng chi.. Nhưng bây giờ, sau khi đặt nắm đất lấp kín xác chim trong nỗi nhớ về người bạn nhỏ chợt đến chợt đi, chị chợt hiểu ra cõi đời tuy vô thường nhưng lúc nào cũng hiện hữu những sợi dây tình cảm vô hình quanh chị, những tình cảm mà chỉ mở lòng ra quan tâm và tha thiết với mọi vật xung quanh, chị mới có thể đón nhận được. Chị ước mưa đến không phải để chị chôn dấu nỗi lòng trong tuyệt vọng như hai năm trước, mà để chị rủ đi nỗi buồn hiu quạnh đã nhốt chị trong vỏ ốc nhỏ nhoi băng giá khiến chị đã lãng phí vô ích một phần đời của chi.. "Cuộc đời đấy có bao lâu mà hững hờ...", chị khẽ hát thầm và hân hoan trở lại làm việc.

TVũ (05/09/05)
Last edited by Quỳnh Hương on 11 May 2005 06:08, edited 1 time in total.

Return to “Truyện Ngắn Truyện Dài”

Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 1 guest