Con Không Cần Mẹ Đến Trường ! TVũ

Quỳnh Hương
Pentium 4
Posts: 815
Joined: 01 Oct 2007 17:29

Con Không Cần Mẹ Đến Trường ! TVũ

Postby Quỳnh Hương » 11 May 2005 05:26

(Cho ngày lễ Mẹ)


Đã một lần tôi nói với mẹ tôi như thế. Tôi nghĩ suốt đời tôi, cho dù tôi có làm gì đi nữa, tôi không thể nào không hối hận khi nghĩ đến câu nói nàỵ

Hồi đó tôi học lớp bốn. Trong lớp có thằng C phá phách nghịch ngợm nhất. Nó luôn kiếm cách chọc ghẹo bạn bè, không phút nào nó ngồi yên. Khổ một nỗi, nó hay chọn tôi để hành hạ chỉ vì tôi thuộc loại "bé hạt tiêu" nhất nhì trong lớp. Tôi cứ phải tránh mặt nó luôn cho yên lành. Tôi vẫn thường nghe mẹ nói "tránh voi chả xấu mặt nào" kia mà.

Hồi đó mẹ tôi còn trẻ lắm. Mặc dù lam lũ nắng mưa, nhưng mẹ vẫn giữ được dáng dấp quý pháị Mỗi khi mẹ đi dự họp ở trường, mẹ mặc áo dài chứ không mặc áo bà ba như mấy bà lớn tuổi, mẹ của đám bạn tôị Mẹ tôi xoa chút phấn hồng lên má, trông mẹ tươi trẻ hẳn, và đám bạn tôi thường khen mẹ tôi đẹp quá.

Hôm đó tôi đi học nhưng cảm thấy cháng váng mặt màỵ Chả là hôm qua chờ mãi mà mẹ chưa về, tôi mệt quá ngủ thiếp luôn, sáng lại dậy sớm đi học. Suốt từ chiều qua đến giờ tôi chưa có hạt cơm vào bu.ng. Có lẽ mẹ biết thế, nên trước khi đi buôn bán, mẹ ghé trường đưa tôi vài củ khoaị Xui cho tôi, cái cảnh mẹ vuốt đầu tôi không lọt khỏi mắt thằng C. Khi mẹ đi rồi, hắn bắt đầu tiến đến bên tôị

- Ối giời con ngoan kia đấỵ Mới đi học chút xíu đã nhớ với nhung.

Mặc cho nó nói nhăng nói cuội, tôi giả vờ điếc, nhìn đám mây xám bay ngang ngọn cây

- Sao hở ? Lúc nãy má mày có cho mày bú không ? Bú rồi thì tự dưng câm luôn hở ?

Thằng C đúng là thằng đại gian ác, nó chẳng bao giờ dễ dàng buông tha con mồị Tuy thế tôi vẫn ngậm tăm quay đị

- Má mày hôm nay đi đâu mà đĩ thế ? Má hồng môi son xinh quá, mà ba mày đi học tập không có nhà, má mày đĩ cho ai xem thế ?

Tới lúc này tôi không thể nhịn được nữạ Tôi quay phắt lại và lao vào nó. Tuy là nó to con, nhưng trong lúc bất ngờ, tôi húc nó đổ kềnh ra đất. Miệng tôi vừa la "đồ mất dạy", mà 2 tay tôi thì cứ đấm thẳng vào mặt nó. Thằng C chịu đâu hai, ba miếng đòn đánh phủ đầu, nó bình tĩnh trở lại, quật tôi xuống đất và giáng thẳng một cú đấm vào mặt tôị Tôi nằm vật ra nền, ráng đỡ đòn. Cũng may đám bạn cùng lớp xúm lại giằng nó rạ Mắt tôi thâm tím, và khoé môi bị rách.

Cô giáo chủ nhiệm bắt nó và tôi phải viết tờ kiểm điểm và đưa phụ huynh ký tên. Đây là hình phạt mà tôi sợ nhất. Làm sao tôi có thể nhìn mặt mẹ chiều nay chứ.

Chiều mẹ về. Trông mẹ có vẻ mệt mỏi và buồn buồn sao đó. Thấy tôi bị bầm mặt và tờ tự kiểm trên bàn, mẹ giận rung, với lấy cây roi

- Trời ơi, sao con không nghe lời mẹ gì hết. Sao con lại đánh lộn với bạn bè. Đi về mệt thế này mà còn nghe con với cái... Mẹ tôi giận quá bỏ lửng câu nói, nhưng tay thì vẫn không ngừng quất tôị Nói cho mẹ biết vì sao con đánh nhau ?

- Tại sao mẹ lên trường chứ ? Tôi tức quá hỏi ngược lại mẹ

- Mẹ sợ con đói bụng nên mới đem khoai lên cho con. Chẳng lẽ chuyện này làm con không vui rồi con gây chuyện với bạn bè ?

- Con không cần mẹ đến trường. Con không đóị Con đói con chịu được, nhưng mẹ đến trường làm con xấu hổ.

Mẹ ngừng tay, rồi thẩn thờ buông roi xuô’ng. Mẹ lặng im vài phu’t rồi ôn tồn no’i vơ’i tôi

- Nê’u con cảm thâ’y việc mẹ đê’n trường làm xa’o trộn việc học của con, mẹ sẽ không đê’n nữạ Nhưng co’ một điều con cần phải biê’t là mẹ không bao giờ làm chuyện gì khiê’n con phải xâ’u hổ.

Tối hôm đó tôi không ngủ được. Bên ngoài mẹ cứ đứng lên ngồi xuống rồi thở dàị Vài ngày sau tôi mới biết hôm đó mẹ buôn bán bị mất hàng. Nỗi lo lắng mất mát cùng với bực mình vì tôi không ngoan ngoãn học hành khiến mẹ đã cho tôi trận đòn. Tôi cảm thấy hối hận. Tôi băn khoăn tự hỏi không biết câu nói của tôi còn vướng trong lòng mẹ không ?

Rồi đến ngày lễ phát thưởng cuối năm, tôi lặng lẽ đến trường trong khi dám bạn tôi hớn hở đi với cha mẹ chúng. Khi phát thưởng, nhà trường giới thiệu phụ huynh lên trao quà cho con em. Tôi thấy mủi lòng khi cô chủ nhiệm hỏi tôi "Mẹ em bận không đến được hở ". Khi tôi từ trên bục xuống, tự dưng mắt tôi hướng về phía cửạ Tôi chợt thấy mẹ đứng đó. Mặc dù mẹ mặc áo bà ba với quần đen để tôi khỏi phải ngượng nghịu với bạn bè,(tôi không biết làm sao mẹ hiểu chuyện tôi "xấu hổ", có lẽ đơn giản chỉ vì mẹ là mẹ tôi) và dù mẹ quay đi thật vội để tránh tôi, nhưng tôi đã trông thấy mẹ thật rạng rỡ với nụ cười hạnh phúc. Với tôi, đây mới là phần thưởng giá trị nhất. Thì ra mẹ đã quên câu nói của tôi tự bao giờ. Nhưng còn tôi, tôi quá dại khờ, chẳng thể nói lời xin lỗi với mẹ, để mẹ phải len lén đến xem tôi lãnh thưởng ra sao ngày hôm đó. Mặc kệ bạn bè nhìn tôi thế nào, trêu chọc ra sao, tôi lao theo bóng mẹ và hét lớn "Con cần mẹ đến trường !"


TVũ(05/02/05)

Return to “Truyện Ngắn Truyện Dài”

Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 1 guest