Tôi chống bệnh ung thư với môn Càn Khôn Thập Linh”

nmchau
Site Admin
Posts: 1654
Joined: 01 Oct 2007 17:02
Contact:

Tôi chống bệnh ung thư với môn Càn Khôn Thập Linh”

Postby nmchau » 16 Aug 2008 20:43

Tôi chống bệnh ung thư với môn Càn Khôn Thập Linh”
Cập nhật lúc 12:15:54 PM - 18/07/2008

Image


Trân Hương

Hôm đầu năm Mậu Tý 2008, chúng tôi tụ họp tại trung tâm ITC (Integral Taichi Center) để đón Xuân cùng thầy Hằng Trường.

Rất đông quý phật tử đã từng tham dự các lớp dạy Càn Khôn Thập Linh, tức môn khí công tổng hợp, hay đã từng nghe thầy thuyết pháp cũng như dự các buổi huấn luyện thiền mỗi tháng, đã đến chúc Tết Thầy và bạn bè, ăn với nhau vài món chay, chơi đùa vui vẻ bên nhau. Tôi nhận thấy có sự hiện diện của hầu hết nhóm huấn luyện viên dạy Càn Khôn Thập Linh (gọi tắt là CK10) đã “đứng lớp” từ nhiều năm qua, hướng dẫn rất nhiều “các bác” tập môn thể dục dưỡng sinh ích lợi này. CK 10 là môn dưỡng dinh và vận động thân thể với 10 thế taichi cộng với nhiều thế yoga cũng như tập khí công, là một bộ phận quan trọng trong việc tu tập, huấn luyện THÂN và TÂM trong đạo tràng “Từ Bi Phụng Sự” của thầy Hằng Trường.



Trong số các huấn luyện viên tôi thấy có chị Ngô Minh Châu, một phụ nữ tuổi trung niên với nét mặt tươi vui, nụ cười rạng rỡ, giọng nói hòa nhã thân mến mà tôi đã quen thuộc nhiều tháng qua. Tôi cũng đã nghe phong thanh về chuyện chị được chữa lành bệnh ung thư và trên đường hồi phục sức khỏe rất khả quan, nhưng chưa hiểu rõ câu chuyện. Nhân dịp chị có thì giờ rảnh, tôi vội vàng chụp lấy cơ hội để “phỏng vấn” chị.



Trân Hương: Xin chị cho biết tên tuổi.

Ngô Minh Châu: Tôi tên Ngô Minh Châu, 52 tuổi.



TH: Chị bị ung thư gì và từ hồi nào?

NMC: Tôi bị ung thư vú lần đầu tiên năm 1995 ở một bên. Bướu rất nhỏ, bác sĩ lấy ra và lấy hạch dưới nách ra thử thấy là thời kỳ 1 nên cắt bên vú đó để ngừa bệnh trở lại. Sau đó 6 tháng tôi đi làm mammogram (chụp quang tuyến vú) 1 lần đều không thấy bị gì cả. Nhưng 7 năm sau, tôi bị ho, mệt như bị cúm và thấy khó thở khi đi 1 đoạn đường ngắn. Bác sĩ cho chụp hình phổi mới thấy ung thư trong đó. Khi làm sinh thiết (biopsy) phổi, xem tế bào thì biết ung thư phổi này là di căn của ung thư vú. Đó là vào năm 2005. Bác sĩ nói ung thư của tôi là thời kỳ 4 vì đã vô phổi. Điều lạ là vú không có triệu chứng gì cả, không có bướu, nhưng ung thư đi thẳng vào phổi.



TH: Tâm trạng chị khi biết về bệnh của mình ra sao? Chị có thấy buồn khổ?

NMC: Không thấy đau khổ nhưng thấy lo vì còn đứa con 12 tuổi. Khi nó vô tuổi “teen” mà không có mình thì mình lo hơn. Còn 2 đứa con gái đã lớn, ra đời rồi thì mình không lo nhiều.



TH: Sau đó chị được chữa trị ra sao?

NMC: Mình được làm hóa trị tức vô thuốc giết tế bào ung thư (chemotherapy). Bác sĩ cho biết sẽ sống được nhiều lắm là 2 năm. Bác sĩ cũng khuyên nên tập thể dục vì có thể giúp kéo dài đời sống. Tôi phân vân không biết môn thể dục nào hợp với mình vì lúc đó tôi rất yếu. Đi bộ 10, 15 phút là thấy hết sức. Bạn tôi mới giới thiệu môn taichi tổng hợp Càn Khôn Thập Linh. Anh ấy nói vợ anh đi tập, thấy rất khỏe. Nghe vậy, tôi cố gắng đi tập nhưng cũng mệt lắm. Vô chemo xong đã 6 tháng nhưng cũng vẫn còn rất mệt. Tôi bị xuống ký từ 120lbs xuống 88lbs. Sau đó lên lại từ từ nhưng vẫn mệt vì những tế bào của mình vẫn nằm ở mực thấp chứ không trở lại được. Tuy vậy, tôi vẫn cố gắng tới tập ở Viễn Đông, lớp 1A, vì giờ đó tiện cho tôi.



TH: Mệt như vậy thì lần đầu tiên tập, chị có thấy quá khó không?

NMC: Thực tình là tôi thấy khó và mệt lắm. Nhưng trong lớp, tôi thấy có những bác lớn tuổi mà vẫn tập được, rất hăng hái. Nếu lớp mà toàn là giới trẻ không thì chắc tôi đã lùi ra. Nhưng thấy mấy bác lớn tuổi tập được nên tôi cũng cố tập như các bác. Lúc đó, lớp đông lắm. Có mấy chị huấn luyện viên đến phụ. Mấy chị nói cứ tập, làm được gì thì làm. Nhờ vậy nên tôi cứ làm theo sức mình chứ không cần phải theo đúng tiêu chuẩn. Tôi tập 2 lần 1 tuần. Tháng đầu không tập thêm ở nhà nhưng tháng sau thì thấy khỏe hơn nên ở nhà cũng tập thêm mỗi ngày tuy không nhiều, mỗi thế chỉ 5, 10 cái để sửa form.



TH: Tập bao lâu thì chị mới thấy khỏe?

NMC: Sau 1 tháng là tôi thấy cần phải đi tập môn này rồi. Vì thấy đỡ hơn rất nhiều. Ở nhà khó muốn làm lắm nên phải ra ngoài VĐ để tập. Tới lớp, không khí của lớp cũng giúp cho mình giảm được stress vì mình không nghĩ tới bệnh nữa. Mỗi lần đi tập, mình có cảm nghĩ là mình làm được cái gì đó cho mình



TH: Thế là chị cứ tập đều đều?

NMC: Vâng.



TH: Đến kỳ check up kế thì sao?

NMC: Bác sĩ nói là bệnh của tôi đã ổn định tức không tăng thêm và khuyên tôi cố ăn uống để lượng bạch huyết cầu tăng lên và hệ miễn nhiễm tốt hơn. Bác sĩ cũng khuyên nên exercise thì hệ miễn nhiễm sẽ tốt hơn. Tôi tiếp tục tập. Sau 3 tháng, tôi thấy khỏe ra. Mỗi lần tập về, thấy tinh thần sảng khoái, nhẹ. Đây là chuyện phải làm, đối với mình bây giờ không có gì quan trọng hơn là tập nên mình tiếp tục.



TH: Sau đó thì sao?

NMC: Bác sĩ tiếp tục nói rất tốt. Bướu trong phổi nhỏ đi nhưng không hết hẳn. Còn “cancer count” thì ở trong khoảng tốt. Không ung thư là 0, còn từ 1 tới 36 là tốt, mà số của mình là hai mươi mấy nên cũng OK nhưng chưa clear hết. Bệnh ổn định, không giảm cũng không tăng lên, vẫn phải vô thuốc. Nhưng cái chính là mình thấy khỏe ra rất nhiều và lên cân lại. Mình vẫn còn thấy đau nhưng khi chưa tập thì phải uống thuốc giảm đau nhiều, còn bây giờ không dùng thuốc nhiều nữa, chỉ lâu lâu dùng tylenol. Chỉ mong chụp hình đừng thấy bướu mọc trở lại.



TH: Chị vẫn còn tập đều đặn và còn trở thành huấn luyện viên nữa phải không?

NMC: Vâng, tôi vẫn giữ mức 1 tuần tập 4 ngày. Tôi tự hứa là mỗi ngày phải tập mà không được đều đặn, chỉ làm được 10, 15 thế mỗi ngày. Tôi thấy môn CK 10 giúp mình rất nhiều. Bây giờ tôi đã qua thời điểm mà bác sĩ bảo mình hết sống. Tôi thấy thuốc và tập này đi đôi với nhau trong trường hợp của tôi. Mọi người nên đi tập đều, có hiệu quả lắm. Tôi cố gắng học thành huấn luyện viên để giúp người khác tập hầu có kết quả tốt giống như tôi.



TH: Nếu ai đi tập lúc đầu cũng bị đau thì chị khuyên như thế nào?

NMC: Bị đau, chịu khó tập đúng thì sẽ đỡ đau. Tôi vẫn còn đau trong xương và các khớp xương khi tập nhưng nhẹ hơn lúc trước. Khi đau, tôi vẫn tập vì tập xong thấy đỡ hơn.



TH: Chị dậy lớp nào?

NMC: Tôi dậy lớp “Intro“sáng thứ Tư, 9 giờ sáng tới 1 giờ chiều, Chủ Nhật từ 2 giờ trưa tới 4 giờ. Tôi cũng tập ở lớp 1C hai ngày nữa trong tuần. Ở nhà khó tập hơn nên tôi đến lớp để tập.



TH: Nhìn bên ngoài không ai biết là chị đã trải qua căn bệnh như vậy vì trông chị rất khỏe mạnh và vui tươi. Chị có nghĩ về tinh thần, môn tập này có giúp chị vui vẻ hơn?

NMC: Khi bị bệnh này, tôi nghĩ giống như mình đi qua sông bị đuối sức chìm thì đâu có ai giúp mình, chỉ có mình tự giúp mà thôi. Bây giờ tôi thấy thuốc men và CK 10 là 2 thứ cứu sống tôi, thiếu 1 trong 2 thứ không được. CK 10 giống như cái phao để mình tiếp tục bơi đi. Sự hỗ trợ của gia đình và đoàn thể thật quan trọng đối với tôi. Đến hội Từ Bi Phụng Sự thấy ai cũng care cho mình, rất vui vẻ, thấy thoải mái như cùng 1 nhịp điệu. Tôi thấy mọi người gần gũi như một gia đình thứ hai của mình. Tôi nghĩ điều này cũng giúp ích cho tôi rất nhiều.



TH: Cám ơn chị Ngô Minh Châu đã nói chuyện rất cặn kẽ. Tôi nghĩ chuyện của chị sẽ giúp ích và khuyến khích những người cùng cảnh ngộ rất nhiều vậy.

Return to “TaiChi Integral”

Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 2 guests